(Đã dịch) Dược Thần - Chương 144
Ôi, chẳng lẽ các vị đại nhân không phải tới gây sự với Kiệt Sâm sao?
La Tư Đặc cũng sững sờ. Đột nhiên, hắn nhận ra mình dường như đã hiểu lầm điều gì đó. Chẳng lẽ Kiệt Sâm không hề đắc tội với Lỗ Đạo Phu đại sư và nhóm người kia sao? Vậy Lỗ Đạo Phu đại sư tới đây tìm Kiệt Sâm để làm gì? La Tư Đặc cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
Còn đám người Lôi Áo cũng mơ hồ không kém, nhất thời chẳng biết nên nói gì.
Chẳng đợi La Tư Đặc lên tiếng lần thứ hai, tên người hầu ban nãy lại vội vã xông vào lần nữa, cứ như thể ra vào phòng khách đã thành thói quen vậy. Lần này, không chờ La Tư Đặc kịp nổi giận, tên người hầu đã vội vàng hô lên:
– Gia chủ, Đại vương tử điện hạ tới! Đại vương tử điện hạ cũng tới chúc mừng...
– Đại vương tử...!
Mọi người mở to mắt, nhất thời kinh ngạc đến không thốt nên lời.
– Ha ha.
Đám người Lỗ Đạo Phu đã hiểu rõ sự tình, liền nở nụ cười, đứng dậy cùng ra ngoài nghênh đón.
– Đồ ngốc! Còn lãng phí thời gian đứng đây làm gì? Mau đi nghênh tiếp! Nhanh lên, lũ ngu này!
Thấy đám người Lỗ Đạo Phu nối tiếp nhau ra ngoài, La Tư Đặc mới bừng tỉnh, vội vàng gào thét.
Một đám người nhanh chóng đi ra ngoài nghênh đón.
Chỉ thấy cách phòng khách không xa, Địch Áo Tư trong bộ trường bào đang chầm chậm bước tới cùng hai tên hộ vệ. La Tư Đặc kích động tột độ, lập tức tiến lên hành lễ:
– Ra mắt Đại vương tử điện hạ.
Đã bao nhiêu năm rồi? Rốt cuộc là bao nhiêu năm? La Tư Đặc và Lôi Áo không còn nhớ nữa, đã bao lâu rồi vương thất của Vương quốc Áo Lan Đa chưa từng ghé thăm gia tộc của họ. Dường như kể từ năm Lai Sâm Đặc bệ hạ quyết định làm suy yếu thực lực gia tộc, họ chưa từng thấy cảnh này. Giờ đây, người của vương thất rốt cuộc lại tới gia tộc của mình, hơn nữa còn là thái tử, Đại vương tử điện hạ của vương quốc... Chuyện này... chuyện này... chẳng lẽ vương quốc đã quyết định trọng dụng lại gia tộc của họ sao? Lúc này, đám người La Tư Đặc không kìm nổi sự kích động trong lòng.
– Ha ha, miễn lễ, mọi người không cần khách khí như vậy.
Địch Áo Tư tiến lên cười nói, vừa nhìn thấy đám người Lỗ Đạo Phu, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, vội vã bước tới cúi người với Lỗ Đạo Phu và nói:
– Các vị đại sư, không cần đa lễ!
– Tạ ơn Vương tử điện hạ.
Mọi người đều đứng thẳng người, thần sắc tràn đầy cung kính.
Địch ��o Tư kéo Lỗ Đạo Phu sang một bên, trên mặt lộ vẻ kích động nói:
– Lỗ Đạo Phu đại sư, Kiệt Sâm đại sư ở đâu? Mau dẫn ta đi bái kiến Kiệt Sâm đại sư một chút.
Mấy ngày nay, Địch Áo Tư vẫn nằm trong vương cung dưỡng thương, biết được Kiệt Sâm đã cứu mình, trong lòng vô cùng cảm kích. Hắn vẫn luôn muốn đích thân gặp Kiệt Sâm, nên khi biết hôm nay Thác Đức gia tộc cử hành Đại hội Tông tộc và Kiệt Sâm đại sư cũng có mặt, hắn liền vội vàng nói sơ qua với phụ vương Lai Sâm Đặc rồi tự mình chạy tới. Địch Áo Tư chưa từng nghĩ mình lại có lúc cảm kích một người đến vậy, nhưng sau hai tháng nằm bệnh trên giường, bệnh tình ngày càng nặng, sống không bằng chết, chầm chậm nếm trải cảm giác cận kề cái chết, trong lòng Địch Áo Tư chợt trào dâng một cảm xúc muốn bật khóc. Địch Áo Tư thân là Đại vương tử của Vương quốc Áo Lan Đa, là thái tử của vương quốc, hắn luôn sống trong sung sướng an nhàn, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải đối mặt trực tiếp với tử vong. Trước đây không biết quý trọng sinh mệnh của bản thân, giờ đây trải qua một lần thoát chết, hắn càng thêm lưu luyến sinh mệnh. Đồng thời, đối với Kiệt Sâm, người đã đoạt lại sinh mệnh của mình từ tay tử thần, hắn càng thêm vô cùng cảm kích, không gì sánh bằng. Cứu sống mình, Kiệt Sâm quả thật như phụ mẫu tái tạo. Hắn khẩn cấp muốn đi cảm tạ ân nhân của mình, chỉ là mấy ngày trước còn phải dưỡng bệnh nên không có cơ hội. Giờ đây, trong lòng hắn cũng giống như đám người La Tư Đặc, đều tràn ngập kích động.
Nghe Đại vương tử xưng hô với Kiệt Sâm như vậy, đám người La Tư Đặc nhất thời đều ngây dại...
– Kiệt Sâm đại sư?
– Đây... đây... rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?
– Chuyện này...
Lỗ Đạo Phu cười khổ, nói:
– Đại vương tử điện hạ, chúng thần cũng vừa mới tới, chưa nhìn thấy Kiệt Sâm đại sư, không biết Kiệt Sâm đại sư đang ở đâu. E rằng phải hỏi tộc trưởng Lôi Áo và những người khác.
– A, thì ra là vậy.
Địch Áo Tư gật đầu, ánh mắt rơi vào La Tư Đặc và Lôi Áo, trong đó ẩn chứa ý chờ mong mãnh liệt.
– Còn ngây ngốc gì nữa? Mau đưa Kiệt Sâm tới cho ta!
La Tư Đặc quay sang hét lên với một người hầu, sau đó lập tức chuyển sang vẻ hòa nhã với Địch Áo Tư:
– Đại vương tử điện hạ, mời người vào trong ngồi, Kiệt Sâm sẽ tới ngay lập tức.
– Không, không, không...
Địch Áo Tư vội vàng xua tay nói:
– Không cần phiền ngươi, để ta tự mình đi gặp Kiệt Sâm đại sư.
Đối với ân nhân của mình, Địch Áo Tư không muốn để người khác gọi hắn tới, tự mình đi mời mới thể hiện thành ý.
– Chuyện này...
La Tư Đặc không khỏi do dự một chút, làm gì có đạo lý để Đại vương tử điện hạ đích thân đi gặp một thiếu niên trong gia tộc mình? Hắn thấp thỏm nói:
– Đại vương tử điện hạ, mời người vào trong ngồi, người hầu đã đi rồi. Có lẽ Kiệt Sâm sẽ tới ngay.
Địch Áo Tư nhìn thấy mọi người trong Thác Đức gia tộc đều vô cùng kích động, biết rằng nếu mình muốn đi, e rằng những người này sẽ đều đi theo. Đến lúc đó thì thành ra thể thống gì? Hơn nữa, hiện giờ bên trong Thác Đức gia tộc đang cử hành Đại hội Tông tộc, nếu làm náo loạn đại hội, khiến Kiệt Sâm đại sư giận hờn trong lòng thì không hay. Nghĩ tới đây, Địch Áo Tư thở dài một hơi nói:
– Vậy được rồi, ta sẽ vào trong chờ Kiệt Sâm đại sư.
Cả đám người lại một lần nữa đi vào phòng khách gia tộc, chỉ là lần này, chỗ ngồi của thủ tịch đã thay đổi. Nguyên bản có bảy chỗ ngồi, nay chỉ còn lại ba. Địch Áo Tư ngồi ở giữa, còn Lỗ Đạo Phu và La Tư Đặc phân biệt ngồi hai bên. Về phần Lôi Áo và Khắc Lao Đức, họ đều đã cầm ghế của mình lùi xuống phía dưới.
Mọi người vừa ngồi yên vào vị trí của mình thì thấy tên người hầu mà La Tư Đặc sai đi gọi Kiệt Sâm đã quay về.
– Kiệt Sâm đâu?
La Tư Đặc nhíu mày.
– Chuyện này... Kiệt Sâm nói hắn không phải người của Thác Đức gia tộc, nên không muốn tới tham gia Đại hội Tông tộc ạ.
Tên người hầu cẩn thận nói.
– Làm phản rồi!
La Tư Đặc nhất thời tức giận sôi gan, định đập bàn, thế nhưng liếc mắt nhìn sang Địch Áo Tư bên cạnh, cuối cùng cố gắng dừng tay giữa không trung, rồi xấu hổ thu về.
– Có chuyện gì vậy?
Nghe được câu nói của tên người hầu, Địch Áo Tư cau mày hỏi.
– Ách...
La Tư Đặc vừa định nói, chợt Lỗ Đạo Phu bên cạnh hắn đã lên tiếng trước:
– Đại vương tử điện hạ, thần vừa nghe Khắc Lao Đức trưởng lão của Thác Đức gia tộc nói dường như Kiệt Sâm đại sư không còn là thành viên của Thác Đức gia tộc nữa.
Lỗ Đạo Phu nói rất rõ ràng, là ông nghe được từ cuộc đối thoại của Lôi Áo và Khắc Lao Đức, ngụ ý Kiệt Sâm dường như không được thừa nhận trong Thác Đức gia tộc nên mới nói ra điều này.
– Ồ, La Tư Đặc, còn có chuyện này sao?
Địch Áo Tư lóe lên tinh quang trong đôi mắt, trầm giọng hỏi.
– Không không....
Từ lúc Địch Áo Tư và Lỗ Đạo Phu nhắc tới Kiệt Sâm, La Tư Đặc đã cảm thấy mọi chuyện không giống như mình nghĩ ban đầu. E rằng Kiệt Sâm không hề đắc tội với Lỗ Đạo Phu và nhóm người kia, mà mối quan hệ giữa họ dường như rất tốt. Nghĩ tới đây, La Tư Đặc lập tức đáp lời:
– Đại vương tử điện hạ, sự tình không phải như lời Khắc Lao Đức nói. Kiệt Sâm này quả thật là đệ tử của Thác Đức gia tộc chúng ta, hơn nữa còn là đệ tử trực hệ. Lôi Áo tộc trưởng của Thác Đức gia tộc chúng ta chính là bá bá ruột của hắn.
Nói đến đây, La Tư Đặc hung hăng trừng mắt nhìn về phía Khắc Lao Đức, sau đó quay sang Lôi Áo cười nói:
– Lôi Áo à, còn không mau gọi Kiệt Sâm tới cho ta... ách... mời cậu ấy tới, đừng để Đại vương tử điện hạ phải chờ lâu.
La Tư Đặc biết rằng hiện giờ có nhiều người ở đây, nhưng chỉ có Lôi Áo mới có thể gọi được Kiệt Sâm tới. Kiệt Sâm rõ ràng là thành viên của gia tộc, vậy mà một thái thúc công như hắn lại không thể gọi người ta tới? Chuyện này... chuyện này còn ra thể thống gì nữa! Lúc này, trong lòng La Tư Đặc vô cùng phiền muộn, thất bại, thực sự quá mức thất bại.
Lôi Áo không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng khi Kiệt Sâm có thể giao thiệp với Vương tử điện hạ. Có được mối quan hệ này, e rằng sau này không còn ai trong gia tộc dám khinh thường Kiệt Sâm nữa. Lôi Áo đích thân ra mặt, quả nhiên không khiến La Tư Đặc thất vọng. Chỉ trong chốc lát, Lôi Áo đã dẫn theo Kiệt Sâm và Lôi Nặc vào trong phòng khách gia t��c.
Thật ra đối với Kiệt Sâm mà nói, việc tới phòng khách hay không cũng không quan trọng. Chỉ là Lôi Nặc nghe Lôi Áo nói rằng tất cả mọi người, kể cả Đại vương tử điện hạ và Lỗ Đạo Phu đại sư, đều đang chờ Kiệt Sâm ở phòng khách. Ban đầu chỉ có Lôi Áo khuyên bảo, giờ thì cả Lôi Nặc và Lôi Áo cùng nhau khuyên Kiệt Sâm. Thậm chí Lôi Nặc, vì chuyện cũ, lúc này cũng trở nên vô cùng kích động, không ngừng dặn dò Kiệt Sâm khi gặp Đại vương tử điện hạ và Lỗ Đạo Phu đại sư thì nhất định phải tỏ ra cực kỳ cung kính. Đối với một người đã bị trục xuất khỏi gia tộc hơn mười năm mà vẫn còn nặng lòng với gia tộc như vậy, Kiệt Sâm cũng không biết nói gì, chỉ đành liên tục đáp ứng. Trên đại lục Tư Đặc Ân, địa vị gia tộc đã ăn sâu vào trong lòng mỗi một đệ tử, đây là một loại thâm căn cố đế.
– Kiệt Sâm, ra mắt Đại vương tử điện hạ.
Vừa mới vào phòng khách, không chờ Kiệt Sâm lên tiếng, Đại vương tử Địch Áo Tư đã vội vàng đi xuống. Thấy Kiệt Sâm khom mình hành lễ, Địch Áo Tư liền bước tới trước mặt hắn, đỡ lấy. Động tác này của Địch Áo Tư nhất thời khiến mọi người trong đại sảnh đều đứng dậy, cứ như thể đang nghênh đón Kiệt Sâm vậy. Đại vương tử còn chưa ngồi, bọn La Tư Đặc làm sao có thể yên vị trên ghế được.
– Kiệt Sâm đại sư, miễn lễ, miễn lễ.
Nhìn Kiệt Sâm, ánh mắt Địch Áo Tư lộ vẻ vô cùng kích động:
– Nếu không phải trước đây được Kiệt Sâm đại sư cứu giúp, chỉ sợ bây giờ ta còn nằm trên giường bệnh không nhúc nhích được.
Địch Áo Tư tỏ vẻ cảm khái vô cùng.
– Đâu đâu, đây cũng là vận may của điện hạ. Cho dù không có Kiệt Sâm, Vương tử điện hạ cũng sẽ bình an qua khỏi thôi.
Kiệt Sâm khiêm tốn nói.
Kiệt Sâm và Địch Áo Tư trò chuyện, nhất thời khiến mọi người có chút nghi hoặc không biết chuyện gì đang xảy ra. Nghe hai người này nói, dường như hai ngày trước Kiệt Sâm đã cứu mạng Đại vương tử? Đám người La Tư Đặc bắt đầu hồi tưởng lại. Quả thật, tuy Lai Sâm Đặc đã phong tỏa bệnh tình của Đại vương tử, nhưng thiên hạ không có bức tường nào kín gió. Thân là một trong ba đại gia tộc, họ nghe nói trước đây Đại vương tử mắc trọng bệnh vẫn chưa thể chữa khỏi. Khi Đại vương tử điện hạ tới đây bái phỏng, La Tư Đặc cũng không để ý, chỉ cho rằng bệnh của Đại vương tử đã được trị khỏi. Thế nhưng nghe hai người này nói chuyện, dường như bệnh tình của Đại vương tử là do Kiệt Sâm chữa trị tốt thì phải? Chẳng lẽ Kiệt Sâm là một Linh Dược sư? Mọi người không khỏi suy đoán trong lòng.
Địch Áo Tư và Kiệt Sâm hàn huyên vài câu, sau đó kéo tay Kiệt Sâm, nhìn Lôi Nặc hỏi:
– Kiệt Sâm đại sư, vị này là...?
– Đại vương tử điện hạ, đây là gia phụ của thần, Lôi Nặc.
Lôi Nặc vội vàng hành lễ:
– Đại vương tử điện hạ, thảo dân Lôi Nặc ra mắt Đại vương tử điện hạ.
– Lão tiên sinh không cần đa lễ, không cần đa lễ.
Địch Áo Tư biết rõ thân phận của Lôi Nặc, liền đỡ ông dậy, trên mặt mang theo một tia áy náy:
– Ai, Lôi Nặc, năm đó, là vương quốc đã phải xin lỗi ngươi.
– Chuyện này... điện hạ quá lời rồi.
Lôi Nặc ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người ở đây cũng đều sững sờ.
– Lôi Nặc lão tiên sinh, năm đó ngươi bị Đạo Tư gia tộc của Khai La đế quốc uy hiếp, Vương quốc Áo Lan Đa của chúng ta không thể xuất lực, ngược lại chỉ đành để Đạo Tư gia tộc muốn làm gì thì làm, khiến lão tiên sinh bị sỉ nhục lớn, bị trục xuất khỏi Thác Đức gia tộc. Những năm gần đây, phụ vương và ta vẫn luôn áy náy, thực sự hổ thẹn với lão tiên sinh.
Địch Áo Tư thở dài nói.
– Điện hạ, Đạo Tư gia tộc trên đại lục là thế lực khổng lồ, việc trước đây căn bản không trách được vương quốc.
Tuy không biết vì sao Địch Áo Tư lại nói như vậy, nhưng Lôi Nặc vẫn khách khí, trong lòng cũng không quá để ý. Chuyện năm đó đã trôi qua mười tám năm, trong lòng Lôi Nặc sớm đã không còn vướng bận. Giờ đây, ông không còn oán hận bất kỳ kẻ nào, ông chỉ căm hận chính mình không có thực lực, không thể bảo vệ được người mình yêu thương bên cạnh.
Chỉ là Lôi Nặc không để ý không có nghĩa là người khác cũng không để ý. Địch Áo Tư nói câu này khiến La Tư Đặc không khỏi khiếp sợ trong lòng. Những lời này của Đại vương tử điện hạ có ý gì? Nếu như vương quốc tha thứ cho Lôi Nặc, vậy có phải điều đó đại biểu cho việc vương quốc cũng tha thứ cho Thác Đức gia tộc họ hay không? Nghĩ tới việc Đại vương tử điện hạ tới thăm ngày hôm nay, La Tư Đặc càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình. Chỉ là, vốn dĩ gia tộc vẫn đang bị vương quốc chèn ép, vì sao đột nhiên lại thay đổi thái độ? Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào! Chẳng lẽ... chẳng lẽ là vì Kiệt Sâm kia? Trong lòng La Tư Đặc còn đang âm thầm suy đoán không ngớt,
Kiệt Sâm đã quay sang đám người Lỗ Đạo Phu và Địch Áo Tư, chắp tay nói:
– Điện hạ, Lỗ Đạo Phu đại sư và chư vị đại sư. Mọi người cùng tại hạ tới biệt viện đi, chúng ta ở đây quấy rầy Đại hội Tông tộc của Thác Đức gia tộc sẽ không hay.
Nội dung này được truyen.free bảo hộ bản quyền và là tâm huyết của đội ngũ dịch giả.