(Đã dịch) Dược Thần - Chương 1392
Hán Mật Nhĩ Đốn trợn tròn mắt khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của lão giả kia:
– Ngươi là Bảo Địch Kỳ, Thánh chủ tiền nhiệm của Đế quốc Khai La, ngươi... ngươi chẳng phải đã chết rồi sao? Hơn nữa đẳng cấp Linh Sư của ngươi...
Trong mắt Hán Mật Nhĩ Đốn tràn đầy kinh hãi, hắn run rẩy nói với Kiệt Sâm:
– Kiệt Sâm, lão giả này chính là Thánh chủ tiền nhiệm của Đế quốc Khai La, từng là một Thánh Linh Sư cao cấp, được người trên đại lục xưng là Ma Thủ Tà Quân. Hắn giết người vô số, tu luyện một môn ma công chuyên hấp thu máu huyết cùng pháp tắc trong thân thể Linh Sư. Nhưng hơn một trăm năm trước, vì thủ đoạn huyết tinh của mình, hắn đã bị Tháp chủ Bỉ Tư Pháp Mỗ của Linh Dược Sư Tháp cùng Tháp chủ Ngải Kim Sâm của Linh Sư Tháp phán quyết xử tử, nghe nói đã vẫn lạc. Không ngờ, hắn vẫn còn sống...
Trước mặt cường giả thế hệ trước, Hán Mật Nhĩ Đốn đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Vốn dĩ, hắn nghĩ rằng đã thấy được thực lực cường đại của Kiệt Sâm nên mới cùng nhau chạy đến nơi này, trong lòng hắn vẫn luôn có chút tự tin. Nhưng sau khi nhìn thấy Y Tác Nhĩ Đức cùng Bảo Địch Kỳ, trong lòng Hán Mật Nhĩ Đốn chỉ còn lại một mảnh tro tàn.
– Khó được thay, khó được thay, không ngờ vẫn còn người nhớ rõ lão phu.
Trong mắt Bảo Địch Kỳ tỏa ra hàn quang sâu kín, ngữ khí mang theo một luồng khí tức khiến người ta vô cùng run sợ:
– Lúc trước, hai tên khốn kiếp Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Ngải Kim Sâm đã vây giết ta. Rất đáng tiếc là không giết chết được ta. Tuy ta còn sống, nhưng thực lực đã giảm mất hơn phân nửa, từ Thánh Linh Sư cao cấp ngã xuống, phải tu dưỡng hơn trăm năm, cuối cùng lão phu mới có thể sống sót trở ra. Đã thật lâu không được thưởng thức huyết nhục của thiên tài rồi. Nghe nói Kiệt Sâm của Linh Dược Sư Tháp là đệ nhất thiên tài trên đại lục hôm nay, thật sự là quá tốt. Chỉ cần giết ngươi, ăn hết huyết nhục của ngươi, cướp đoạt máu tươi cùng pháp tắc của ngươi, lão phu tin rằng lại có thể thăng cấp Thánh Linh Sư cao cấp trở lại! Khặc… khặc…
Ánh mắt u lãnh xanh biếc của Bảo Địch Kỳ nhìn Kiệt Sâm, phảng phất như đang nhìn một món ăn thật ngon miệng.
– Tiền bối Bảo Địch Kỳ, Kiệt Sâm này nghe nói chỉ mới hơn hai mươi tuổi, hiện tại đã là Thánh Linh Sư trung cấp, hơn nữa còn là Linh Dược Thánh Sư cửu giai, là tuyệt thế thiên tài khó gặp ngàn năm của đại lục. Tin tưởng máu tươi cùng pháp tắc của hắn tiền bối nhất định sẽ rất ưa thích.
Một trung niên nhân mặc áo choàng đen đứng sau lưng Bảo Địch Kỳ cũng lạnh lẽo lên tiếng nịnh nọt. Người này chính là Phó thành chủ Mạt Tây Lý của Tội Ác Thành.
– Tốt, tốt...
Bảo Địch Kỳ liên tục gật đầu, ánh mắt dò xét Kiệt Sâm, tựa hồ như nước dãi sắp chảy xuống, vẫy tay nói:
– Kiệt Sâm đó ta đã muốn rồi, các ngươi không được tranh giành với ta. Còn lại mấy kẻ khác, các ngươi tự mình phân chia đi.
– Tiền bối Bảo Địch Kỳ, tiền bối không cần tự mình động thủ. Chúng ta nhiều người như vậy, đối phó mấy tên gia hỏa này quả thực quá dễ dàng. Tiền bối chỉ cần đứng bên cạnh quan sát là được, đợi vãn bối giết chết tên Kiệt Sâm này, tự mình đem huyết nhục của đối phương giao tới tay tiền bối là được.
Phó thành chủ Mạt Tây Lý nịnh nọt nói.
– Tiểu gia hỏa, tâm ý của ngươi ta xin nhận. Nhưng ta muốn đích thân bắt giữ tên Kiệt Sâm này, hơn nữa ta phải từ từ tra tấn. Chỉ có Linh Sư bị tra tấn đến chết, máu huyết mới tràn đầy tươi mới, pháp tắc mới càng thêm có sức sống!
Bảo Địch Kỳ nhìn Kiệt Sâm phảng phất như nhìn một con dê con đang chờ làm thịt.
Hắn là cường giả một thời, từng là Thánh chủ Đế quốc Khai La. Kiệt Sâm dù có là thiên tài thì trong mắt hắn cũng chỉ là vãn bối yếu ớt, muốn làm gì thì làm đó.
– Ha ha, Bảo Địch Kỳ huynh...
Đúng lúc này, Y Tác Nhĩ Đức chợt cười lên tiếng:
– Nếu huynh cần tra tấn Kiệt Sâm, sao không giao cho ta ra tay? Kiệt Sâm đã từng đánh chết một vị trưởng lão của Linh Sư Tháp chúng ta, Linh Sư Tháp cũng hận không thể ăn thịt uống máu hắn. Cứ giao Kiệt Sâm cho ta. Còn lại Vi Ân cùng Hán Mật Nhĩ Đốn cũng không cần phiền phức đến thế. Không cần tiểu bối ra tay, khi ta đối phó Kiệt Sâm, huynh cứ đánh chết hai người kia, xem như làm món ăn khai vị. Chờ ta bắt được Kiệt Sâm, tra tấn báo thù cho Linh Sư Tháp, rồi để Bảo Địch Kỳ huynh từ từ nhấm nháp. Hôm nay xem như ta làm đầu bếp cho huynh một lần, cũng xem như đền bù tổn thất mà năm xưa Linh Sư Tháp chúng ta đã mang tới cho huynh!
Y Tác Nhĩ Đức khí thế ngất trời, trên người dâng lên một luồng hỏa diễm, bừng bừng thiêu đốt ngay trong hư không, phô bày lực lượng cùng khí thế không gì sánh kịp. Hắn là cường giả thế hệ trước, trong hỏa diễm pháp tắc, có được tạo nghệ sâu dày khó lường. Khi triệt để bạo phát ra, trong thời gian ngắn, khí thế của hắn cơ hồ đã sánh ngang với một Thánh Linh Sư cao cấp phi phàm.
Với thực lực một mình hắn, tựa hồ có thể đánh chết cả Kiệt Sâm, Vi Ân và Hán Mật Nhĩ Đốn.
Chẳng những đám người Yết La cảm thấy như vậy, ngay cả Vi Ân cùng Hán Mật Nhĩ Đốn, sau khi cảm nhận được khí tức cường đại của đối phương, trong lòng cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu như chưa bị trọng thương, Vi Ân còn dám liều mạng với Y Tác Nhĩ Đức. Nhưng hiện tại hắn đã bị trọng thương, thực lực còn lại chưa đầy một nửa, căn bản không phải đối thủ của Y Tác Nhĩ Đức.
– Tốt, Y Tác Nhĩ Đức, nếu ngươi đã nói như vậy, Bảo Địch Kỳ ta sẽ nể mặt ngươi. Không bằng hai người chúng ta dứt khoát so tài một lần, xem thử ngươi bắt giữ Kiệt Sâm trước, hay ta đánh chết hai tiểu bối kia trước!
Hai người Bảo Địch Kỳ cùng Y Tác Nhĩ Đức chậm rãi nói chuyện, phảng phất như coi nhóm người Kiệt Sâm như hàng hóa, tùy ý phân phối mà không chút e ngại.
Hoàn toàn chính xác, với thực lực của hai người bọn họ, trước mặt những Thánh Linh Sư trung cấp tuổi trẻ căn bản chỉ là yếu nhược, muốn làm gì thì làm. Trong số các Thánh Linh Sư trung cấp của những thế lực lớn, cũng chỉ có Á Lỗ Đế Ca đã tấn thăng Thánh Linh Sư trung cấp nhiều năm mới có thể khiến bọn họ xem trọng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Về phần những người khác, cho dù là Phó tháp chủ Khoa Ma La hay Phó tháp chủ Yết La căn bản không nằm trong mắt bọn họ. Vì thế, những tiểu bối như Kiệt Sâm hay Vi Ân, bọn họ càng không thèm để ý tới.
– Được rồi Kiệt Sâm, ngươi đã nghe được. Ngươi muốn ngoan ngoãn ra đây bó tay chịu trói, hay là muốn ta phải ra tay!
Y Tác Nhĩ Đức liếc mắt nhìn Kiệt Sâm, lạnh lùng lên tiếng.
– Kiệt Sâm, Hán Mật Nhĩ Đốn, hai người các ngươi đi trước. Ta sẽ ngăn bọn hắn lại. Các ngươi chỉ cần xông khỏi vòng vây, đừng quay đầu lại. Đến khu vực trung ương tìm Bỉ Tư Pháp Mỗ và những người khác. Ta sẽ ở lại cản phía sau, các ngươi yên tâm, lát nữa ta muốn chạy trốn, bọn hắn không ngăn cản được ta đâu!
Vi Ân lập tức vọt tới trước mặt Kiệt Sâm, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, bảo hộ ngay trước mặt hắn, đồng thời truyền âm cho Kiệt Sâm cùng Hán Mật Nhĩ Đốn.
Trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Tuyệt tác dịch thuật này là thành quả lao động của truyen.free, không được sao chép và phân phối dưới bất kỳ hình thức nào.