(Đã dịch) Chương 13
Trên thế giới này, toàn bộ Linh Sư đều không quá coi trọng việc rèn luyện cường độ thân thể. Dù sao, mỗi khi Linh Sư tu luyện, mỗi lần đề thăng cấp bậc, cơ thể được linh lực cải biến và dung hòa, cường độ thân thể của họ đều nhận được sự cải thiện và nâng cao nhất định. Cường độ thân thể như vậy đủ để bản thân có thể tự nhiên vận dụng thuần thục trong chiến đấu hoặc tu luyện mà không phải chịu sự phản phệ.
Bởi vậy, ở thời đại hiện tại, căn bản không có Linh Sư nào đặc biệt chú trọng nâng cao cường độ thân thể của mình. Dù sao, một người dù có nâng cao cường độ thân thể đến đâu, thì vẫn kém hơn việc đề thăng cấp bậc linh lực lên cao hơn.
Thế nhưng, hai ngàn năm sau, sự xuất hiện của trường phái "Bạo lực Linh Sư" đã triệt để phá vỡ truyền thống này, thậm chí suýt chút nữa đã phá vỡ sự phân chia cấp bậc linh lực trong giới Linh Sư. Đại bộ phận người trong số họ không những có thể vượt cấp khiêu chiến những người cùng cấp hoặc cao hơn, mà còn có những nhân vật thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến cả Linh Sư cao giai hơn mình.
Cuộc chiến nổi tiếng nhất chính là khi vị tổ sư khai phái còn ở Hoàng Linh Sư thất giai, đã dùng sức mạnh thân thể cường đại cùng kỹ xảo độc đáo để chiến đấu với một gã Thánh Linh Sư cửu giai mà không hề thua kém, nhờ đó mà nổi danh hậu thế.
Ở kiếp trước, Kiệt Sâm có mối quan hệ cá nhân cực kỳ gắn bó với tổ sư đời thứ năm của trường phái "Bạo lực Linh Sư". Đối với tất cả phương pháp rèn luyện của trường phái này, hắn đều có hiểu biết cực kỳ thấu đáo. Phương pháp luyện thể của Kiệt Sâm ở kiếp trước chính là dựa trên phương pháp rèn luyện của trường phái "Bạo lực Linh Sư" mà tiến hành cải tiến và tổng kết.
Bởi vậy, dù là để tu luyện Linh Dược Sư hay tu luyện Linh Sư, Kiệt Sâm đều phải nhanh chóng khôi phục cường độ thân thể của mình đến trình độ kiếp trước, thậm chí còn phải vượt qua kiếp trước.
– Tát Cáp đại sư!
– Đại sư!
…
Ngay khi Kiệt Sâm còn đang tự hỏi, cũng đã đi tới cổng học viện. Những thanh âm chào hỏi tràn ngập vẻ cung kính đột nhiên vọng vào tai hắn. Kiệt Sâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một lão giả mặc trường bào màu xám đang chậm rãi đi về phía cổng lớn của Học viện Linh Lực Tây Tư.
Vừa nhìn thấy lão giả kia, bất kể là người gác cổng hay một số lão sư trong học viện, tất cả đều thần sắc cung kính đứng dạt sang một bên, cúi đầu. Trong số đó, có hai vị lão sư có chút thân phận khẽ cất tiếng chào hỏi, cũng không dám nói nhiều lời.
Là Hội trưởng Hội Linh Dược Sư của thành Tháp Lâm, chỉ có Viện trưởng Học viện Bỉ Tư Pháp là người duy nhất có cấp bậc Linh Dược Sư trung cấp tứ giai ngang hàng với hắn tại thành Tháp Lâm. Hội trưởng Tát Cáp được tất cả lão sư trong học viện vô cùng sùng kính.
– Linh Dược Thiên Sư tứ giai?
Khi đi ngang qua lão giả, đôi mày Kiệt Sâm không khỏi nhướng lên. Ở kiếp trước bản thân hắn là Linh Dược Thánh Sư cửu giai, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cấp bậc của lão giả kia.
Khi Kiệt Sâm đi ngang qua Hội trưởng Tát Cáp, hắn ngửi thấy trên người vị hội trưởng có một mùi Khống Linh Dịch cực nhẹ. Mà Khống Linh Dịch là loại thuốc chủ chốt của tứ giai, ít nhất phải đạt tới cấp bậc Linh Dược Thiên Sư sơ cấp tứ giai mới có thể luyện chế. Lại kết hợp với thần thái và ngữ khí của những lão sư xung quanh, Kiệt Sâm liền đoán được vị lão sư được tôn xưng là Tát Cáp đại sư này là một Linh Dược Thiên Sư tứ giai.
– Nhìn xem, người kia không phải Kiệt Sâm sao? Là đệ tử bị thôi học đầu tiên của học viện chúng ta!
Một học viên nhìn thấy Kiệt Sâm, lập tức không nhịn được khẽ kêu thành tiếng.
– Bị thôi học khỏi Học viện Linh Lực Tây Tư?
Nghe được lời nói của đệ tử kia, Tát Cáp vốn đang lững thững đi về phía trước, không khỏi dừng chân xoay người nhìn theo bóng lưng Kiệt Sâm đã đi ra khỏi cổng lớn. Biết được nội quy của Học viện Linh Lực Tây Tư, hắn không nhịn được khẽ lẩm bẩm:
– Bọn trẻ bây giờ thật không biết cố gắng. Nếu như hắn vẫn không có lòng cầu tiến, đời này chỉ sợ muốn trở thành Linh Dược Đồ nhất giai cũng thật khó khăn!
Khẽ lắc đầu, Hội trưởng Tát Cáp xoay người đi về phòng viện trưởng. Lần này, hắn phải trêu chọc lão quỷ Bỉ Tư Pháp, bạn cũ của mình một phen, xem lão còn dám nói gì hắn nữa không. Nghĩ đến đây, trong lòng Tát Cáp không nhịn được muốn bật cười thành tiếng.
– Vị đại sư K.S kia hiện tại đang ở nơi nào đây? Nếu như hắn đã rời khỏi thành Tháp Lâm thì đúng là phiền toái!
Tát Cáp nhíu mày, có chút buồn rầu xoa xoa trán mình, nhanh chóng đi đến phòng viện trưởng học viện.
Hiện tại trong lòng hắn chỉ nghĩ tới việc tìm được K.S đã giải khai vấn đề của hắn mà thôi!
Chưa ý thức được mình đã trở thành nhân vật thần bí trong lòng vị Hội trưởng Hội Linh Dược Sư, sau khi đi ra khỏi Học viện Linh Lực Tây Tư, Kiệt Sâm liền hướng tới Hội Linh Sư của thành Tháp Lâm.
Thông thường, ở mỗi một thành thị, đều có một phường thị giao dịch khá lớn, mà đa số các phường thị giao dịch đều nằm cạnh các công hội.
Tại đại lục Tư Đặc Ân, dù Linh Dược Sư là chức nghiệp tôn quý nhất, nhưng Hội Linh Sư vốn là nơi tập trung của Linh Sư – chức nghiệp phổ biến nhất đại lục. Đó mới là nơi phồn vinh nhất trong một thành thị, bởi vậy thông thường phường thị trong thành thị đều được xây dựng cạnh các Hội Linh Sư.
Kiệt Sâm chậm rãi đi xuyên qua phường thị, chẳng bao lâu trên tay hắn đã cầm không ít tài liệu.
Tây Lan hoa, Ba La diệp thảo, những thứ này trên đại lục đều là dược liệu và thực vật cơ bản thông thường. Chỉ cần có tiền là có thể mua được ở nhiều nơi. Hiện tại, Kiệt Sâm chỉ còn thiếu một viên linh hạch của Liệt Hổ Thú nhất giai.
Trong tễ thuốc cường thể mà Kiệt Sâm muốn điều chế, linh hạch Liệt Hổ Thú là chủ dược, không thể thay thế.
Trên thực tế, linh hạch trên đại lục Tư Đặc Ân tuy là vật trân quý, nhưng giá trị của linh hạch nhất giai lại không được xem là quá cao. Chỉ là �� kiếp trước của Kiệt Sâm, Liệt Hổ Thú là một loại linh thú khá hiếm, số lượng Liệt Hổ Thú tồn tại trên đại lục rất thưa thớt, bởi vậy cũng không dễ tìm. Mà linh hạch Liệt Hổ Thú trước kia Kiệt Sâm có được cũng khiến hắn phải tốn rất nhiều công sức mới tìm thấy.
– Ân?
Ngay khi Kiệt Sâm còn đang tìm kiếm khắp xung quanh, trên một quầy hàng cách đó không xa, một loại quả cây màu lục sẫm như mực đột nhiên lọt vào mắt hắn, hoàn toàn thu hút sự chú ý của hắn.
– Vật kia… không phải chính là Thiên Tâm Hoàng Quả đã tuyệt chủng trên đại lục hay sao?
Sau khi cẩn thận nhìn lại quả cây màu lục sẫm kia, hai mắt Kiệt Sâm trợn trừng suýt chút nữa rớt ra, trong miệng có chút giật mình lẩm bẩm nói…
Thiên Tâm Hoàng Quả, tuy cái tên này nghe có vẻ cực kỳ bá đạo, nhưng thực tế lại là một loại linh quả cấp bậc khá thấp, hương vị vô cùng thơm ngọt. Bởi vì chất nước của nó có tác dụng bảo vệ khá mạnh mẽ đối với cơ thể người, có thể ôn hòa tẩm bổ các tế bào, gân và bắp thịt của con người. Bởi vậy, thông thường đư��c dùng làm chất phụ gia thêm vào những loại tễ thuốc trị liệu ngoại thương.
Dù cấp bậc của Thiên Tâm Hoàng Quả khá thấp, giá trị so với những linh quả cao giai cũng không lớn. Nhưng trong thế giới kiếp trước của Kiệt Sâm, loại trái cây bồi bổ thân thể này đã sớm tuyệt chủng trên đại lục. Ngoại trừ ở một số núi non bí ẩn cùng tận sâu trong rừng rậm, rốt cuộc rất khó tìm thấy tung tích của nó.
Kiếp trước, sau khi Kiệt Sâm trở thành Linh Dược Thánh Sư cửu giai, để phối chế một loại tễ thuốc luyện thể cực kỳ mạnh mẽ. Hắn đã phát ra tin tức trên khắp đại lục để tìm kiếm một số tài liệu, trong đó có cả loại tài liệu như Thiên Tâm Hoàng Quả.
Với uy vọng và thực lực của Kiệt Sâm, rất nhanh đã có một số đại gia tộc cùng cường giả, vì muốn kết giao với hắn, nên đã phái người mang những loại tài liệu kia đến hiến cho hắn. Chỉ có Thiên Tâm Hoàng Quả là mãi đến cuối cùng Kiệt Sâm vẫn không thu thập được.
Bởi vậy, vào giờ phút này, việc Kiệt Sâm có thể nhìn thấy một quả Thiên Tâm Hoàng Quả trên vỉa hè của một phường thị trong tòa thành nhỏ như thành Tháp Lâm, thì khó trách hắn lại giật mình đến như vậy.
Khi một vật nào đó mà ngươi luôn tận tâm truy tìm nhưng tìm kiếm mãi không thấy, cuối cùng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ngươi một cách ngẫu nhiên, lơ đãng như thế. Thường thì ngoài cảm giác vui sướng, còn có cả cảm giác trở tay không kịp.
– Chẳng lẽ cả chủ quầy trong lúc vô ý lấy được quả cây này cũng không hề biết rõ giá trị của nó sao?
Trong lòng chợt chuyển biến nhanh, Kiệt Sâm đi tới bên cạnh quầy hàng, lật xem những đồ vật khác trên sạp, khiến người ta có cảm giác hắn chỉ là tùy tiện nhìn ngắm.
Chủ quầy nhìn thấy Kiệt Sâm, có lẽ cảm thấy một đứa trẻ như hắn không hề giống một khách hàng lớn, bởi vì chỉ hơi ngước mắt lên nhìn hắn một cái.
– Linh quả này bán như thế nào?
Chỉ chốc lát, tay phải của Kiệt Sâm lật đến quả Thiên Tâm Hoàng Quả, dùng một giọng điệu hết sức tùy ý hỏi thăm.
– Thiên Tâm Hoàng Quả?
Chủ quầy khẽ liếc mắt nhìn Kiệt Sâm, ngữ khí thoáng dừng lại một chút, thản nhiên nói:
– Hai trăm linh tệ!
– Hai trăm linh tệ?
Kiệt Sâm thoáng sững sờ. Thiên Tâm Hoàng Quả ở kiếp trước bị người ta xem là vô giá, hiện tại lại chỉ cần hai trăm linh tệ, điều này không khỏi khiến trong lòng Kiệt Sâm có cảm giác bị đả kích thật lớn. Phải biết rằng, đây chính là linh quả đã tuyệt chủng mà một Linh Dược Thánh Sư cửu giai như hắn chỉ có thể gặp mà không thể cầu!
Hơn nữa, Thiên Tâm Hoàng Quả này đối với Kiệt Sâm, người đang chuẩn bị phối chế linh dịch trúc thể, là vô cùng trọng yếu. Nếu như có thêm tài liệu này vào linh dịch, việc rèn luyện cường độ và tốc độ thân thể của Kiệt Sâm sẽ tăng lên rất nhiều.
Khẽ lấy ra Linh Tạp trên người, bên trong Linh Tạp của Kiệt Sâm còn có ước chừng một ngàn linh tệ, giá hai trăm linh tệ hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Chứng kiến động tác của Kiệt Sâm, chủ quầy không khỏi ngẩn ngơ. Rõ ràng lúc trước hắn thật không ngờ Kiệt Sâm thật sự chịu mua Thiên Tâm Hoàng Quả. Giá đó hắn chỉ là tùy ý rao ra, lại không nghĩ rằng thiếu niên trước mặt thật sự muốn bỏ ra hai trăm linh tệ để mua Thiên Tâm Hoàng Quả.
Trong đáy mắt chủ quầy xẹt qua một tia vui mừng không dễ phát giác.
– Ông chủ, một Thiên Tâm Hoàng Quả bán tới hai trăm linh tệ, không khỏi cũng quá mắc đi!
Ngay khi Kiệt Sâm định mở miệng muốn mua, một thanh âm đột nhiên từ sau lưng hắn truyền đến. Ngay lập tức, một thân ảnh đứng ngay bên cạnh Kiệt Sâm, mang theo ý cười hòa nhã nhìn hắn.
– Ngươi là?
Đứng bên cạnh Kiệt Sâm là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, trên người mặc trường bào màu than chì, có phần giống loại trường bào của Linh Dược Sư thường mặc. Ở vị trí ngực trái trường bào, thêu một đồ án huy chương của Hội Linh Dược Sư.
Nhìn thanh niên đứng trước mặt, Kiệt Sâm cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ nổi rốt cuộc là ai.
– Kiệt Sâm học đệ, ta gọi là Tiếu Ba, cũng là đệ tử của Học viện Linh Lực Tây Tư. Có thể trước kia ngươi chưa gặp qua ta, nhưng ta lại nhận ra ngươi!
Tiếu Ba mỉm cười nhìn Kiệt Sâm, rồi lập tức quay đầu nói với chủ quầy:
– Năm mươi linh tệ, Thiên Tâm Hoàng Qu�� này thuộc về chúng ta!
Tiếu Ba vừa hoàn thành công việc buổi trưa tại Hội Linh Dược Sư, vì cần mua một số tài liệu nên chưa kịp thay quần áo đã đi thẳng đến phường thị trong thành Tháp Lâm. Vừa lúc gặp Kiệt Sâm đang định mua Thiên Tâm Hoàng Quả.
Kiệt Sâm là nhân vật "nổi danh lừng lẫy" của Học viện Linh Lực Tây Tư. Tiếu Ba cũng từng gặp hắn vài lần trong các khóa học công khai của hệ Linh Dược, bởi vậy thấy Kiệt Sâm sắp bị lừa mua hàng giá cao, liền lập tức giúp hắn trả giá.
– Vị tiểu ca này, năm mươi linh tệ thật sự là quá ít, ngươi xem lại, có thể thêm một chút hay không?
Thấy mình sắp kiếm được một khoản lớn lại không ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, hơn nữa giá còn cố tình nói ở mức thấp nhất của chính mình.
Nhìn vào gương mặt Tiếu Ba, chủ quầy thật sự muốn mắng to. Nhưng nhìn thấy trường bào thêu huy chương của Hội Linh Dược Sư trên người Tiếu Ba, dù trong lòng chủ quầy khó chịu nhưng cũng không dám quá mức càn rỡ.
Một Linh Dược Sư làm việc tại Hội Linh Dược Sư, không phải là một Linh Đồ nhất giai như hắn có thể đắc tội.
– Năm mươi linh tệ, giá này đã rất tốt rồi. Nếu ngươi không bán, chúng ta có thể đi cửa hàng khác để mua, Thiên Tâm Hoàng Quả cũng không phải là thứ gì đặc biệt hiếm lạ cả!
Tuyển tập truyện dịch chất lượng, chỉ có tại truyen.free.