(Đã dịch) Chương 1144
Hừ, Vi Ân, ngươi nói gì thì nói, đã đặt chân đến đây thì đừng hòng sống sót rời đi. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!
Lạp Đạt Mạn Địch Tư nở một nụ cười âm lãnh:
- Vi Ân, giờ ngươi còn lời gì để nói nữa không? Ta cho ngươi cơ hội nói lời trăn trối!
- Ngày này năm sau là ngày gi�� của ta sao? Cơ hội nói lời trăn trối ư? Ha ha…
Trên mặt Vi Ân không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn không nhịn được bật cười ha hả.
Trong thoáng chốc, sắc mặt Vi Ân trở nên lạnh băng:
- Lạp Đạt Mạn Địch Tư, bớt nói nhảm đi! Lôi Nặc đâu?
- Lôi Nặc?
Nghe câu hỏi của Vi Ân, Lạp Đạt Mạn Địch Tư ngây người ra:
- Vi Ân, ngươi đã sắp chết đến nơi mà còn nghĩ đến Lôi Nặc sao…
Dù Lạp Đạt Mạn Địch Tư đã hình dung ra viễn cảnh hôm nay không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn không ngờ rằng trong tình cảnh này Vi Ân vẫn bình tĩnh đến vậy, hơn nữa còn quan tâm đến Lôi Nặc.
- Được thôi, nếu ngươi quan tâm Lôi Nặc đến thế, ta sẽ giết chết hắn ngay trước mặt ngươi, để hai ngươi cùng làm bạn trên đường Hoàng Tuyền!
Lạp Đạt Mạn Địch Tư lạnh lùng nói, rồi quay đầu nói với Lợi Phùng Tư đang đứng phía sau:
- Lợi Phùng Tư, mang Lôi Nặc ra đây!
- Dạ!
Giờ phút này, Lợi Phùng Tư đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ngoan độc liếc nhìn Vi Ân cách đó không xa, rồi xoay người muốn bay xuống phủ đệ phía dưới.
��úng lúc này…
- Không cần!
Lợi Phùng Tư còn chưa kịp hành động, thì một giọng nói lạnh như băng chợt vang lên trên bầu trời.
Giọng nói đột ngột ấy không lớn, cũng không ẩn chứa uy áp đáng sợ nào, nhưng sự bình tĩnh và lạnh lùng trong đó lại khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc và chấn động tột cùng.
Mọi người xôn xao…
Ngay sau đó, toàn bộ phủ đệ gia tộc Đức Khắc Lôi, cùng với toàn bộ dân chúng trong thành Cơ Khắc, đều đổ dồn ánh mắt về hướng đó.
Chỉ thấy phía dưới phủ đệ gia tộc Đức Khắc Lôi, có bảy bóng người chậm rãi bay lên không trung.
Bảy bóng người ấy đều tỏa ra uy áp vô cùng khủng bố, ngay khoảnh khắc đó, cả đất trời dường như đều biến sắc, như thể mọi thứ chìm vào bóng đêm. Ánh mắt mọi người chỉ còn nhìn thấy bảy bóng người ấy, trở thành sự tồn tại duy nhất trong không gian này, chỉ còn lưu lại vạn trượng hào quang.
Trong số bảy người đó, người dẫn đầu là một thanh niên tóc dài màu đen, lưng đeo một thanh trọng kiếm đen kịt. Tuy thân hình có chút gầy gò nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cao lớn uy nghiêm như một ngọn núi vững chãi.
Phía sau lưng thanh niên tóc đen là sáu bóng người khác, năm trong số đó thoạt nhìn còn rất trẻ, trên người họ tỏa ra các loại khí cơ khác nhau: nhu hòa, thâm trầm, lạnh băng, lăng lệ, mang đến cảm giác không gì có thể ngăn cản nổi.
Người cuối cùng lộ vẻ có chút mỏi mệt, dường như vừa mới khỏi trọng thương, nhưng khí tràng trên người hắn lại không hề thua kém bất kỳ ai. Đó là một sự trầm ổn đã trải qua trăm ngàn tôi luyện, tang thương, giống như một bảo kiếm đã được rèn giũa kỹ càng nằm trong vỏ, chỉ cần rút khỏi vỏ liền tung ra một chiêu lôi đình, chấn động thế gian.
Trong ánh mắt chấn động, ngây ngốc, kinh ngạc của toàn trường, bảy bóng người bay lên, với vẻ mặt lạnh băng đi tới bên cạnh Vi Ân, rồi nhìn về phía nhóm người Lạp Đạt Mạn Địch Tư.
- Các ngươi…
- Đây là…
Nhìn thấy bảy bóng người lơ lửng giữa không trung, Lạp Đạt Mạn Địch Tư giống như vừa nhìn thấy quỷ hồn, hai mắt trừng lớn, miệng há hốc, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Hắn muốn nói điều gì đó nhưng vì quá kinh hãi mà không thể thốt nên lời.
- Bảy người này là ai? Vì sao Lạp Đạt Mạn Địch Tư đại nhân và tộc trưởng Lợi Phùng Tư vừa nhìn thấy bọn họ lại giật mình đến thế?
- Ta nhận ra người trung niên trông như vừa mới khỏi trọng thương kia, đó là Lôi Nặc của gia tộc Thác Đức. Trước đây khi tộc trưởng Lợi Phùng Tư mang hắn về thành Cơ Khắc, ta đã từng gặp qua rồi, nhưng sáu người trẻ tuổi kia thì ta không biết!
Trong phủ đệ gia tộc Đức Khắc Lôi, rất nhiều tộc trưởng đều đang xôn xao nghị luận, suy đoán lai lịch của sáu người kia.
- Kiệt… Kiệt Sâm, ngươi còn chưa chết sao?
Ngay khi rất nhiều tộc trưởng còn đang kinh hãi suy đoán, bên trong phế tích phủ đệ gia tộc Đức Khắc Lôi, Áo Cổ Tư Đô đang vô cùng chật vật, trợn tròn hai mắt kinh sợ hô lên.
- Kiệt Sâm, Lam Nguyệt Cổ Sâm, Tạp Tắc Nỗ Tư, Ai Đức Mễ Tư, Tạp Tư Ốc Nhĩ, Mạc Ni Kạp… tại sao lại là các ngươi? Các ngươi không phải đã chết trong cấm địa Thất Tinh Hải rồi sao… làm sao mà…
Gần như đồng thời, Lạp Đạt Mạn Địch T�� và Lợi Phùng Tư cũng đã hoàn hồn, kinh hãi kêu lên.
Khoảnh khắc những cái tên ấy được thốt ra, tựa như tiếng sấm sét giữa trời quang, vang vọng ù ù khắp bầu trời thành Cơ Khắc, ý nghĩa ẩn chứa bên trong khiến tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
- Cái gì? Tên tiểu tử kia là Kiệt Sâm ư?
- Kiệt Sâm là đệ tử hạch tâm của Linh Dược Sư Tháp, không phải đã chết ở địa điểm thí luyện của đại lục rồi sao? Làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
- Còn có Lam Nguyệt Cổ Sâm và Tạp Tắc Nỗ Tư nữa, chẳng phải đều là những đệ tử hạch tâm xuất sắc nhất của Linh Dược Sư Tháp, nghe nói đều đã vẫn lạc trong địa điểm thí luyện thiên tài đó rồi mà?
- Đây là…
Trong chốc lát, toàn bộ thành Cơ Khắc đều kinh hô. Trong những ngày qua, sự kiện chấn động nhất trên đại lục, ngoài việc Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ của Linh Dược Sư Tháp bị Ngải Kim Sâm tháp chủ của Linh Sư Tháp cầm đầu tứ đại thế lực phục kích đánh lén dẫn đến trọng thương truyền ra, thì cũng chính là sự kiện các đệ tử thiên tài của mấy thế lực lớn còn lại trên đại lục vẫn lạc tại cấm địa Thất Tinh Hải.
Trong số đó, Kiệt Sâm, Lam Nguyệt Cổ Sâm, Tạp Tư Ốc Nhĩ, Mạc Ni Kạp đều là những đệ nhất thiên tài của một trong chín thế lực lớn trên đại lục, là những thiên tài yêu nghiệt nhất. Tên tuổi của họ được vô số người trên đại lục không ngừng bàn tán, truyền tụng. Hôm nay sáu người lẽ ra đã vẫn lạc kia lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt mọi người, làm sao có thể không khiến người người chấn động?
- Chết trong cấm địa Thất Tinh Hải ư?
Trong số những người đó, Kiệt Sâm chậm rãi bay lên phía trước, một mình đối mặt với Lạp Đạt Mạn Địch Tư, thần sắc lạnh như băng:
- Lạp Đạt Mạn Địch Tư trưởng lão, thật xin lỗi đã khiến ngài thất vọng, chúng ta vẫn chưa chết. Nhưng đáng tiếc phải nói cho ngài biết, hôm nay, người nhất định phải chết!
Ánh mắt Kiệt Sâm sắc bén, trong mắt sát ý sôi trào.
- Ta nhất định sẽ chết?
Giờ phút này, vẻ mặt ngây ngốc và kinh sợ của Lạp Đạt Mạn Địch Tư rốt cục cũng hồi phục lại, thần sắc giật mình cất lời:
- Ta nhớ ra rồi, Yết La phó tháp chủ đã từng nói qua, mấy người các ngươi đã tiến vào cấm địa số chín trong Thất Tinh Hải. Không ngờ các ngươi lại có thể trốn thoát, thật sự là ngoài ý muốn. Đáng tiếc nếu các ngươi ngoan ngoãn ẩn nấp thì có lẽ sẽ không ai biết các ngươi còn sống. Nhưng hiện tại các ngươi lại dám xuất hiện, còn xuất hiện ngay trong lãnh thổ Thần Phong đế quốc, ta thấy các ngươi đây chính là muốn chết!
- Lạp Đạt Mạn Địch Tư trưởng lão, hắn chính là Kiệt Sâm sao? Là thiên tài đứng đầu danh sách phải giết chết mà Ngải Kim Sâm tháp chủ đã nói tới?
Tác Nhĩ Tư Khắc Á nhìn Kiệt Sâm, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh:
- Còn dám tiến vào lãnh thổ Thần Phong đế quốc, thật sự quá càn rỡ. Tác Nhĩ Tư Khắc Á ta là trưởng lão của Thần Phong đế quốc, hôm nay sẽ cho ngươi biết rõ hậu quả khi dám bước chân vào nơi này!
Phiên dịch này là tâm huyết của truyen.free, không dung túng bất kỳ hành vi sao chép nào.