(Đã dịch) Chương 1093
Những cổ thụ trong sơn lâm tựa hồ sống lại vào giờ khắc này, đều trở nên tĩnh lặng. Sau đó, chúng khẽ lay động, cúi mình, phát ra âm thanh xào xạc. Cả quần thể cây cối đều uốn cong thân mình, những cành cây rậm rạp trên cao vươn dài tận mặt đất, tựa như thần dân cung nghênh đế vương, toát ra vẻ thành kính vô hạn.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở đó, kể cả Kiệt Sâm, đều ngây người sững sờ. Không ai hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
– Kiệt Sâm, chúng ta làm gì tiếp theo đây? Đi vào phế tích cổ xưa hay là rời đi thôi!
Giữa lúc lòng người còn đang kinh ngạc, giọng nói trong trẻo, thanh nhã của Lam Nguyệt Cổ Sâm đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Lập tức, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Kiệt Sâm.
– Đi, đi tới nơi có phế tích cổ xưa đó!
Trong đôi mắt Kiệt Sâm lóe lên tinh mang, hắn trả lời.
– Được, Kiệt Sâm, tất cả mọi người đi theo ta.
Lam Nguyệt Cổ Sâm cất tiếng nói.
Mọi người đều gật đầu, sau đó dưới sự dẫn dắt của Lam Nguyệt Cổ Sâm, bước ra khỏi mảnh đất trống và đi vào khu rừng nguyên thủy.
Lúc mới bắt đầu, mọi người vẫn vô cùng cảnh giác, luôn chú ý quan sát bốn phía, nhưng họ nhận ra, những cái cây đó không hề có bất kỳ phản ứng nào trước việc họ tiến vào rừng nguyên thủy. Lúc bấy giờ, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bước theo sau Lam Nguyệt Cổ Sâm.
Dưới sự dẫn dắt của Lam Nguyệt Cổ Sâm, mọi người dần dần tiến về phía phế tích cổ xưa. Những nơi họ đi qua, cây cối đều giống như phủ phục cung nghênh.
Trên đường đi, cho dù cây cối không hề phát động công kích, nhưng mọi người vẫn vô cùng khẩn trương, luôn đề cao cảnh giác. Vô số hài cốt rải rác dưới chân nhắc nhở họ rằng đây là một con đường ẩn chứa vô vàn hiểm nguy.
Chỉ có Kiệt Sâm là đang cau mày, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Cổ Sâm, rồi sau đó lại liếc nhìn những động thái kỳ lạ của các cổ thụ xung quanh, trong lòng dường như đang suy tư điều gì.
Thời gian dần trôi qua, mọi người đã ra khỏi rừng nguyên thủy, phế tích cổ xưa đã hiện rõ trong tầm mắt mọi người. Một luồng khí tức hùng vĩ, cổ xưa ập thẳng vào mặt, khó lòng diễn tả thành lời.
Đi ra khỏi rừng nguyên thủy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Đoạn đường này, thời gian không tính là dài, nhưng với họ thì đó là một sự giày vò vô hình.
Ngay cả Kiệt Sâm cũng vô cùng cảm khái, đời trước của hắn cũng phải tốn bao cửu giai Thánh Linh sư tùy tùng liều mình chiến đấu, trải qua gian nan, mỗi người đều phải liều mạng chịu trọng thương mới có thể xông qua trận pháp cây cổ thụ. Còn hôm nay, dưới sự dẫn dắt của Lam Nguyệt Cổ Sâm, hành trình thuận lợi đến mức hữu kinh vô hiểm, khiến Kiệt Sâm không biết nói gì hơn.
Bất quá rất nhanh, Kiệt Sâm đã gạt bỏ cảm khái đó sang một bên, nhìn phế tích cổ xưa trước mặt.
Ở trước mặt hắn là một cái thang đá đen kịt, dẫn sâu vào bên trong.
– Đi!
Nhìn thang đá quen thuộc này, trong đôi mắt của Kiệt Sâm hiện lên một tia sắc lạnh, hắn trực tiếp đi vào phế tích cổ xưa.
Cùng lúc đám người Kiệt Sâm tiến vào phế tích cổ xưa, tại đại lục Đông Bắc.
Hưu…hưu…!!!!
Hưu…hưu…!!!!
Hai tiếng xé gió kịch liệt vang lên phía chân trời, hai đạo thân ảnh ẩn chứa khí tức kinh người như thiểm điện xẹt qua.
– Nơi kia có phải là thí luyện chi địa của thiên tài đại lục hay không?
Người dẫn đầu cất tiếng hỏi. Ánh mắt của lão giả đầu tóc hoa râm nhìn về dãy núi hoang xa xăm nơi Hoang Nguyên, lẩm bẩm.
– Đúng vậy, Tháp chủ đại nhân, nơi đó là cửa vào thí luyện. Nó nằm trong một sơn cốc trên dãy núi hoang đó.
Một nam tử mặc trường bào đứng bên cạnh cung kính đáp lời. Hai người này chính là Linh Dược Sư Tháp tháp chủ Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng với chấp pháp điện Khoa Ni Lý Áo Tư điện chủ, họ đã từ Linh Dược Sư Tháp gấp rút chạy tới thí luyện chi địa của các thiên tài đại lục.
– Hôm nay đã cách ngày bắt đầu thí luyện hai mươi tám ngày rồi, chúng ta đã đi khá nhanh. Bằng không, chỉ còn hai ngày nữa là cấm chế Thất Tinh Hải Cấm sẽ tự động đóng lại. Đến lúc đó, cho dù đám người Kiệt Sâm còn sống, cũng sẽ bị nhốt trong đó, không còn nửa phần hy vọng sống sót.
Bỉ Tư Pháp Mỗ thì thào lên tiếng.
Lúc này, hai người lại hóa thành hai đạo lưu quang, lao vút về phía dãy núi hoang xa xa.
Với tốc độ kinh người của hai người, sau một lát, thí luyện chi địa đã hiện ra trước mắt họ.
– Tháp chủ đại nhân, sơn cốc phía trước chính là thí luyện chi địa, nhưng theo lời Kỳ Thác Khắc trưởng lão, bên trong sơn cốc đó có vô số Linh Thú, chúng ta phải cẩn thận một chút.
Mắt thấy thí luyện chi địa xuất hiện trước mắt, Khoa Ni Lý Áo Tư nhịn không được lên tiếng.
– Không sao!
Bỉ Tư Pháp Mỗ lắc đầu, sau đó trực tiếp đáp xuống bên ngoài sơn cốc.
Hiện ra trước mặt hai người là một sơn cốc, mặt đất hỗn độn trải đầy máu đỏ sẫm. Mà ở cuối sơn cốc kia là cấm chế Thất Tinh Hải Cấm, với Thất Thải Cực Quang tán xạ, tạo thành một cảnh tượng tráng lệ, mỹ lệ đến cực điểm.
Cả sơn cốc vô cùng yên tĩnh và lặng lẽ, không một tiếng động.
– Chuyện này…
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Khoa Ni Lý Áo Tư lập tức giật mình lên tiếng, trong mắt hắn tràn đầy nghi hoặc, như thể đang kinh hãi điều gì:
– Thi thể Linh Thú đâu rồi? Còn Kỳ Thác Khắc trưởng lão đang ở đâu?
Trong đôi mắt của Khoa Ni Lý Áo Tư tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt hắn lại lóe lên một tia tinh mang không dễ nhận ra.
– Hả?
Bỉ Tư Pháp Mỗ nhìn Khoa Ni Lý Áo Tư, cũng cau mày, giọng đầy nghi hoặc:
– Căn cứ khí tức lưu lại tại đây thì một tháng trước đích xác đã xảy ra một trận đại chiến, đã có không ít người chết.
Bỉ Tư Pháp Mỗ đi qua đi lại trong sơn cốc, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
– Tháp chủ đại nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đi vào Thất Tinh Hải Cấm hay là tìm Kỳ Thác Khắc trưởng lão trước rồi nói?
Khoa Ni Lý Áo Tư tiến lên thỉnh giáo, đồng thời hắn lặng lẽ vận chuyển linh lực trong cơ thể, ngầm tích tụ sức mạnh.
– Chúng ta trước…
Bỉ Tư Pháp Mỗ lạnh nhạt nói, nhưng không đợi hắn nói hết câu thì…
– Thiếp Long!!!
Một đạo linh lực đáng sợ bất ngờ bạo phát từ bên cạnh Bỉ Tư Pháp Mỗ. Khoa Ni Lý Áo Tư điện chủ đi tới gần Bỉ Tư Pháp Mỗ đột nhiên xuất thủ, vô tận linh lực trên người hắn sôi trào. Nét mặt Khoa Ni Lý Áo Tư trở nên vô cùng dữ tợn, hắn đánh một chưởng về phía Bỉ Tư Pháp Mỗ. Linh lực kinh người lập tức xuyên phá không gian. Khoa Ni Lý Áo Tư đứng quá gần Bỉ Tư Pháp Mỗ, gần như chỉ trong tích tắc, chưởng lực của hắn đã đánh tới trước người Bỉ Tư Pháp Mỗ.
Thế nhưng, khi Khoa Ni Lý Áo Tư sắp đánh trúng Bỉ Tư Pháp Mỗ thì ngay lập tức một đôi thủ chưởng nhu hòa đã lặng lẽ chắn ngang bàn tay của Khoa Ni Lý Áo Tư. Hai bên lập tức giao phong.
Nội dung chương này do truyen.free biên dịch và giữ bản quyền.