Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đô Thị Lương Nhân Hành - Chương 92

Tăng Nhu nhảy lên, chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay to lớn của hắn vuốt ve hai má. Nhị nha đầu đỏ mặt nhìn hắn đầy giận dữ, định lắc mình né tránh thì Vũ Ngôn đã kéo nàng vào lòng.

"Hùng binh!"

Tăng Nhu khẽ gọi một tiếng rồi giãy giụa thật mạnh, muốn thoát khỏi cái ôm đó.

Vũ Ngôn mặc kệ nàng giãy giụa thế nào, đôi cánh tay như đai sắt mạnh mẽ vòng qua ôm chặt eo nàng, kéo nàng sát vào lòng.

Tăng Nhu ngửi thấy mùi hương trên cơ thể hắn, lập tức thân thể như muốn nhũn ra, trái tim đập nhanh hơn trước vô số lần, khuôn mặt nóng bừng như có lửa đốt. Hai tay nàng chống vào ngực hắn để ép mình không tiếp tục dựa vào thân thể hắn nữa.

Vũ Ngôn như thấy Số 9 đang mỉm cười vẫy tay với mình, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên những ráng mây đỏ ửng rồi dịu dàng dặn dò hắn, giống như trước mỗi lần làm nhiệm vụ:

"Số 1, phải chú ý an toàn đấy."

... Cảm xúc khó hiểu này khiến Vũ Ngôn ôm Số 9 càng chặt hơn. Còn Số 9 không ngừng khẽ giãy giụa trong lòng hắn, tựa như một con nai con đang kinh hãi.

Vũ Ngôn mỉm cười lắc đầu, trong lòng bỗng có một kích thích kỳ diệu, cả người nóng như lửa đốt. Trong lúc mơ mơ màng màng đó, hắn cũng chẳng nghe rõ Số 9 trong lòng mình đang nói gì nữa. Thấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng đang hé mở trước mặt, Vũ Ngôn không biết lấy dũng khí ở đâu mà đột nhiên đưa môi lên ngậm chặt lấy bờ môi đỏ thắm kia.

Tăng Nhu bị hắn kéo vào lòng. Khí tức đàn ông cường tráng này khiến trái tim nàng bồn chồn khôn tả, song cũng mang theo chút mê muội. Rồi nàng như cảm nhận được nguy hiểm ẩn sâu bên trong, liều mạng giãy giụa, mong thoát khỏi vòng tay nóng bỏng của hắn. Đôi quyền nhỏ nhắn mạnh mẽ đấm liên hồi lên ngực hắn, nhưng dù thế nào cũng không kìm được cảm giác bồi hồi, dồn dập của trái tim.

Nàng gặp Vũ Ngôn cũng chỉ vài lần, nhưng bởi vì hắn là binh dưới trướng lão Tăng nên trời sinh nàng đã có thiện cảm với hắn. Mặc dù cả ngày cứ gọi hắn là hùng binh, hùng binh, nhưng đó là một cách gọi, một cách xưng hô thân mật mà không phải ai cũng có thể gọi.

Nhớ lại lần đầu tiên, trong điện thoại nghe được giọng nói của hắn. Hắn cứ tự xưng là sư thúc của mình, khiến nàng lầm tưởng là kẻ gọi điện quấy phá, bèn mắng cho hắn một trận thậm tệ. Lúc ấy, mặt mũi gã kia chắc hẳn xám như tro, bộ dạng chắc chắn rất hả hê.

Sau đó, lần đầu tiên khi gặp nhau trong nhà ăn của trường, hắn đã nhận nhầm nàng là chị Tăng Thiến, vì thế sau đó lại bị nàng mắng cho một trận nữa. Nhưng nàng cũng bị hắn hiên ngang lẫm liệt giáo huấn cho một trận. Trận đó coi như là hòa.

Tới hoạt động quyên góp lần đó, người này lại không chịu nhận tấm lòng của mình, cứ muốn giả bộ làm một trang hảo hán. Hừ, đã thế bổn cô nương cho hắn đi phơi nắng để xem ai lợi hại hơn ai. Chỉ có điều, người này dường như không một lời oán thán hay hối tiếc, nhìn hắn mà không thấy chút mệt mỏi hay uể oải nào.

Ấn tượng về một người vui vẻ hớn hở này chỉ để lại trong nàng niềm vui, sự lạc quan, tựa như không có chuyện gì làm hắn phải bận lòng và cũng không có chuyện gì có thể làm khó được hắn vậy. Hừ, bổn cô nương nhìn không quen.

Cho tới tận ngày hôm nay, từ chị Tử Đồng nàng mới biết thì ra người này cứ một mình lặng lẽ gây dựng sự nghiệp, thực không nhìn ra người này lại có chút chí khí.

Mà cái khiến Tăng Nhu giật mình nhất chính là, ngày hôm nay khi hắn tới nhà mình, vừa bước vào cửa mà hắn cứ tự nhiên như thể đó là phòng tắm vậy. Thế mới biết, những điều hắn nói đều là sự thật. Hắn đúng là sư thúc gì đó của mình, nhưng bổn cô nương đây nào có thèm bận tâm. Muốn chiếm tiện nghi làm trưởng bối của cô nương này ư? Không có cửa đâu. Mà gã này chơi bóng rổ thật không tệ, không ngờ là cũng biết úp rổ. Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Hi Hi!

Mỗi một lần gặp Vũ Ngôn, dường như Tăng Nhu đều có những sự kinh ngạc, những niềm vui mới. Khí chất thân thiết tự nhiên của người này, mỗi tiếng nói, mỗi cử động cũng khiến cho người ta cảm thấy được sự hài hòa, tựa như trời sinh hắn đã có một ma lực có thể làm cho người ta bị hút vào trong đó. Mà cũng không biết vì sao mình lại thích gọi hắn là hùng binh. Có lẽ là vì để hắn chú ý tới mình chăng. Ai bảo hắn lúc nào cũng làm ra vẻ uể oải lười biếng chứ. Mình ở trước mặt hắn mà hắn lại tỏ vẻ chẳng nhấc nổi một sợi bông, dám không chừa cho mình chút thể diện nào. Tên này thật đáng ghét. Vì thế mình đã nghĩ phải cho hắn khi đứng trước mặt mình thật túng quẫn, như vậy trong lòng mình mới cảm thấy vui vẻ.

Tăng Nhu đang suy nghĩ miên man thì hai bờ môi hừng hực đã đột nhiên in lên đôi môi anh đào nóng bỏng của mình rồi. Không cần nghĩ cũng hiểu đây nhất định là của tên gã đáng ghét kia. Trong lòng Tăng Nhu còn chưa kịp nổi giận thì đã cảm thấy đầu mình như ầm một tiếng nổ tung. Tất cả mọi ý thức đều như đã biến mất, thân thể đang giãy giụa cũng như cạn kiệt sức lực mà cứ thế yếu ớt, tê dại nằm trong lòng hắn.

Thiện cảm và tình yêu đôi khi cũng chỉ cách nhau bởi một tờ giấy trắng đơn giản mà thôi. Chỉ cần dũng cảm đâm thủng nó thì nó sẽ mang tới cho ta những niềm vui, những ngạc nhiên không tưởng. Hiện tại, cái Tăng Nhu đang cảm nhận chính là điều đó. Tối nay, khi nhìn thấy hắn say không còn biết gì, nàng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn chăm sóc cho hắn. Khi đó ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu mình muốn làm gì, và mình đang nghĩ gì nữa. Nó giống như việc tất cả mọi thiện cảm đối với hắn được tạo ra từ trước tới nay đều được xếp chồng lên nhau rồi sau đó lại biến thành một cảm giác kỳ lạ khiến trái tim nàng đập nhanh hơn vô số lần. Nàng muốn nhìn nụ cười của hắn khi đứng trước mặt mình. Nàng muốn nhìn dáng vẻ hớn hở của hắn trước kia.

Đây chính là cảm giác khi thích một người ư? Sao lại kỳ lạ như vậy? Từ khi nào mình đã bắt đầu thích hắn chứ? Hắn có thích mình không?

Bốn cánh môi chạm, dính sát vào nhau. Vũ Ngôn vươn đầu lưỡi ra truy tìm cái lưỡi đinh hương đỏ rực trong miệng nàng rồi thưởng thức nó thật cẩn thận, thật tỉ mỉ. Tăng Nhu cảm thấy mình như một chiếc lá trên một con thuyền nhỏ đang trôi nổi bồng bềnh giữa biển khơi rộng lớn, và tâm tình của nàng theo từng cơn sóng mà lên xuống không ngừng.

Sao mình lại gặp tên hùng binh bại hoại này. Trong đầu Tăng Nhu lại hiện lên những cảnh tượng khi mình gặp hắn, một cảnh này lại tới cảnh khác tiếp diễn. Trong lòng nàng dần dần đầy vẻ xấu hổ và vui vẻ khi nhìn vào ánh mắt ôn nhu như nước hồ thu của hắn.

Thì ra người này lại độc tài, bá đạo như vậy, chẳng nói chẳng rằng ngang nhiên cướp đi nụ hôn đầu quý giá của mình. Thật muốn hận chết tên bại hoại này.

Tăng Nhu cảm giác thấy cái lưỡi đang chạy tới chạy lui trong miệng mình của hắn kia như một ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt cả tâm linh của mình. Tên vô lại này hình như là rất có kỹ xảo. Trước kia có phải là hắn đã từng hôn cô gái khác không? Thật muốn cắn hắn một cái thật đau, nhưng nghĩ là vậy còn sự thật lại có chút không nỡ. Hùng binh này đúng là một tên tồi tệ, một tên xấu xa.

Tăng Nhu kìm nén ý niệm lung tung trong đầu mình lại, nhưng càng nghĩ lại càng loạn, càng nghĩ trái tim càng đập nhanh tới mức như là muốn nhảy ra ngoài vậy. Khuôn mặt Tăng Nhu đỏ lên như có thể vắt thành nước. Hai tay đang chống trên ngực hắn cũng như mất đi tất cả sức lực, thân thể cũng dần dần áp sát, lại gần hắn. Rồi trong lúc không kiểm soát được, hai tay nàng đã vòng qua thắt lưng của hắn, áp thân thể mình sát vào người hắn. Đầu lưỡi đỏ rực kia của nàng cũng dũng cảm phát động phản kích rồi cuối cùng nhấm nháp hương vị ngọt ngào nơi khoang miệng hắn.

Cả người Vũ Ngôn như muốn bốc lửa, hắn ôm Tăng Nhu mà như muốn hòa tan nàng vào trong lòng mình.

Tăng Nhu cảm thấy lồng ngực mạnh mẽ đầy sức sống của hắn đang dính sát vào mình, làm cho thân thể mình cũng nóng lên như có lửa đốt, ngay cả mình cũng có thể nghe được tiếng trái tim đang đập thình thịch của hắn và cả của mình nữa. Một cảm giác tê dại di chuyển khắp toàn thân.

Vũ Ngôn say rượu nên đã chẳng thể nào phân biệt được cô gái nóng bỏng đang nằm trong lòng mình là ai nữa. Dưới tác dụng của rượu, bản năng đàn ông đã ngủ say bấy lâu trong hắn trỗi dậy. Hắn giống như một đứa trẻ mới sinh đang từ từ, từ từ lần mò, tìm kiếm trên người nàng.

Tăng Nhu cảm giác thấy một bàn tay to lớn nóng rực đang xoa xoa trước ngực mình, tiếp đó, trước ngực bỗng chợt lạnh đi. Vật bảo vệ chỗ đó của mình đã bị hắn cởi xuống.

Cái cảm giác mát lạnh đó đã khiến Tăng Nhu hồi phục được một chút tỉnh táo. Nàng vội đè lên bàn tay đang tác quái trước ngực mình của hắn rồi kêu:

"Không được!"

Nhưng một tiếng kêu duyên dáng đó lại như một liều tình dược tốt nhất thúc giục bản năng đàn ông của hắn. Tâm linh Vũ Ngôn sớm đã bị dục hỏa che phủ, rồi như nghe được lời kêu gọi ở tận nơi sâu nhất trong hắn, một ngọn lửa hừng hực dấy lên từ vị trí bụng của hắn. Hắn nghiêng người đặt kiều nữ trong lòng mình xuống dưới, miệng hé ra phủ lên bờ môi anh đào của nàng, hai tay thì sớm đã mò lên trên vùng núi cao ngất kia rồi.

Tăng Nhu "ưm" một tiếng, lời còn chưa kịp thốt thì đã bị hắn công phá hai thành trì trọng yếu nhất.

Mịn, trơn, nhẵn, mềm. Cái cảm giác này như cảm giác khi sờ lên một tấm lụa Tô Châu. Và cái nơi cao cao trắng như tuyết nổi lên đó giờ đã như hai ngọn núi lửa sắp bùng phát. Đỉnh hai ngọn núi ấy, hai nhụy hoa màu mận chín hé mở, toát lên vẻ mê hoặc lòng người.

Tăng Nhu "ư ư" gọi nhưng lại bị đôi môi hắn khóa chặt. Hai cái lưỡi nóng bỏng lại quấn chặt lấy nhau khiến nàng hoàn toàn không thể phát ra một âm thanh nào cả.

Thân thể Tăng Nhu vặn vẹo không ngừng. Nàng đã cảm giác thấy đôi bàn tay lớn đang nắm chặt lấy hai tòa núi kiêu ngạo của mình kia đang nhẹ nhàng vuốt ve, đang nhẹ nhàng xoa miết. Nàng giãy giụa rất nhiều, nhưng càng giãy thì một khoái cảm kỳ dị lại dâng lên trong lòng nàng. Cái khoái cảm này khiến nàng cảm thấy rất xấu hổ nhưng tự đáy lòng lại có chút gì đó mong chờ.

Bàn tay của hắn nhẹ nhàng quét qua bờ ngực nàng. Cả người Tăng Nhu run rẩy một hồi rồi giãy giụa càng mạnh hơn, song Vũ Ngôn với đôi mắt bị ngọn lửa dục đốt cho đỏ ửng lại không có một chút cảm giác gì với sự chống cự của nàng. Đôi bàn tay to lớn kia lại tiếp tục lần mò lên ngực nàng một hồi nữa. Song chưởng đồng thời nhẹ nhàng áp lên hai ngọn núi đó. Tăng Nhu cảm thấy cái khoái cảm kỳ dị kia dường như càng trở nên mãnh liệt, và hạ thể của nàng hình như có một cảm giác gì đó ẩm ướt. Xấu hổ, vì xấu hổ mà thân thể nàng cố gắng ngổm dậy, cổ họng khẽ "ư ư" một hồi như muốn khóc lên thành tiếng vậy.

Nhưng sức lực của nàng làm sao so được với Vũ Ngôn. Mảnh vải cuối cùng bảo vệ thân thể nàng đã rơi xuống chỉ trong khoảng khắc. Một thân thể tinh tế, mịn màng, hồng hào, không chút tì vết như một vị thiên sứ thánh khiết phơi bày ra trước mặt Vũ Ngôn.

Tăng Nhu đã mất hết mọi sức lực, vẻ mặt nàng phức tạp nhìn người đàn ông sắp đoạt đi trinh tiết của mình này. Từ khi nào mình bắt đầu thích anh ta? Vì sao mình lại ngốc như vậy, đang không lại chạy tới đây chăm sóc cho anh ta? Anh ta có biết tất cả những việc mình đã làm cho anh ta không? Anh ta liệu có đối xử với mình tốt không?

Vũ Ngôn thấy ánh mắt si mê của Số 9 làm lòng hắn tê tái. Hắn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, đôi mi nàng rồi đôi môi của nàng.

Cảm nhận thấy hắn đang hôn lên ngực mình, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi hạt lựu đỏ hồng kia, khiến toàn thân Tăng Nhu khẽ run rẩy một hồi, còn chưa kịp kêu tiếng nào thì hạ thể bỗng nhiên đau đớn như bị xé rách ra vậy. Một đóa hoa đào tươi đẹp nở rộ trong đêm yên tĩnh.

Khóe mắt Tăng Nhu rơi xuống hai giọt nước mắt trong suốt, và nhìn khuôn mặt trước mắt, dần dà trở nên quen thuộc kia. Xấu hổ, hối hận còn cả chút gì đó vui mừng. Trăm ngàn cảm xúc lần lượt dâng lên trong lòng Tăng Nhu.

"Hùng binh, anh nhất định phải đối xử tốt với em!"

Tăng Nhu mặc cho đôi hàng nước mắt chảy xuống hai gò má mà ôm lấy đầu vai Vũ Ngôn rồi cắn một cái thật mạnh lên vai hắn. Hai chân lại đột ngột xông lên, luồng hỏa nhiệt kia như xuyên qua thân thể mềm mại của nàng. Hai người đã dung hợp hoàn toàn với nhau.

Tăng Nhu liều mạng chịu đựng cái cảm giác đau đớn này. Nước mắt rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp vương nét cười. Nàng nhìn Vũ Ngôn thật sâu, thật lâu, và để lại trên vai hắn một dấu răng máu chỉnh tề.

Vũ Ngôn tựa như một dũng sĩ dũng mãnh nhất đang thảo phạt một cách tận tình. Tăng Nhu, người đang nằm dưới thân hắn, người vừa bị hắn khai mở đóa hoa trinh nguyên tươi đẹp, đang phải cắn răng chịu đựng những công kích dồn dập không ngừng, hết lần này tới lần khác, dường như không có giới hạn. Ngay cả mình thiếp đi lúc nào, nàng cũng không biết nữa.

Hoa đào mới nở vài độ hoa. Tất cả đều như một giấc mộng tráng lệ nhất.

.....

Chính bản thân Tăng Nhu cũng không rõ, đêm qua rõ ràng bị hắn tàn phá cho chết đi sống lại nhưng chẳng hiểu sao mình lại tỉnh dậy trước tiên.

Tăng Nhu ngẩn ngơ nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Hắn ngủ thật giống như một đứa trẻ ngây thơ, nhưng vẻ mặt này với dáng vẻ bạo ngược của hắn tối qua quả là có một sự đối lập rất rõ rệt. Nàng cảm thấy cái thứ nóng như lửa kia hình như vẫn chưa lui hết. Tăng Nhu không nhịn được lại đỏ mặt lên. Thật không hiểu hắn làm cái gì nữa, làm khổ người ta như vậy. Lại nhớ tới mùi vị tiêu hồn của đêm qua, khuôn mặt đó lại tiếp tục đỏ ửng lên rồi sau đó khẽ phì một tiếng.

Tăng Nhu nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn rồi đưa mặt chậm rãi tiến sát vào ngực hắn, nghe tiếng trái tim mạnh mẽ tràn đầy nhựa sống của hắn. Với hắn mình đã chẳng còn gì để giữ nữa. Trước đêm qua có lẽ còn có thể nói mình thích hắn, nhưng sau một đêm mặn nồng, từ "thích" e rằng không đủ để lột tả cảm xúc trong lòng nàng lúc này. Có lẽ, dùng "huyết nhục tương liên" sẽ chuẩn xác hơn.

Chỉ trong một đêm, người này đã trở thành người thân thiết nhất của mình, đây là chuyện mà nằm mơ mình cũng không bao giờ nghĩ đến. Cái chuyện ngày hôm qua kia có thể nói là chuyện bất ngờ, là hắn sau khi uống rượu mà làm bậy, thậm chí có thể có chút gì đó cưỡng ép trong đó. Nhưng những thứ này giờ đã không cần phải truy cứu nữa rồi. Chẳng lẽ mình không thích hắn sao chứ?

Nếu mình đã thích hắn, mà chuyện này lại đã xảy ra thì có than thở cũng chẳng làm được gì nữa, giờ chỉ có thể nghĩ cách giải quyết tốt nhất mà thôi.

Huống chi, hùng binh này lại là một người xuất chúng như vậy, chắc chắn rằng phụ nữ thích hắn không phải là ít. Mình nhất định phải giám sát chặt chẽ hắn. Trong lòng Tăng Nhu suy nghĩ một hồi. Giấc mộng của người thiếu nữ đã dần lung lay.

Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn mà cười xấu hổ nhưng trong mắt lại lóe lên những ánh sáng rực rỡ động lòng người.

Khi Vũ Ngôn tỉnh lại thì trời mới tờ mờ sáng. Sau cơn say tỉnh dậy, đầu hắn đau như búa bổ. Định xoay người, hắn bỗng phát hiện bên cạnh mình còn một thân thể nóng bỏng như lửa.

Từng hình ảnh đêm qua như một cuốn phim dâng hiện lên trong đầu hắn. Đôi mắt Vũ Ngôn đỏ lên, thần kinh kiên cường gần như sụp đổ. Hắn hận không thể tự giết mình. Chuyện này không thể nói là do uống rượu làm bậy được nữa rồi, đó là tấn công một cách trắng trợn.

Vũ Ngôn cắn chặt hàm răng, song quyền vang lên những tiếng rắc rắc. Trong lòng hắn đầy sự hối hận. Mình không chỉ có lỗi với lão Tăng và Số 9, mà mình còn có lỗi hơn với Tăng Nhu.

Tăng Nhu thấy Vũ Ngôn thống khổ thì trong lòng cũng vô cùng đau xót. Nàng không giả bộ ngủ nữa, đầu khẽ đưa tới nhẹ nhàng vùi vào lồng ngực hắn rồi dịu dàng nói:

"Anh đừng tự trách mình nữa. Em sẽ không trách anh đâu."

Vũ Ngôn nhìn khuôn mặt giống Số 9 như đúc của nàng mà đau đớn như bị ngàn vạn mũi kim châm. Mình đã làm chuyện có lỗi như vậy, Số 9 tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình. Cả đời này mình vô duyên với nàng rồi. Còn cả Vu Tử Đồng nữa, mình cũng chỉ có thể phụ tấm chân tình của nàng thôi. Tất cả sai lầm đều do mình tạo ra. Hậu quả đương nhiên cũng chỉ có thể do mình gánh vác.

Hắn cố gắng áp chế nỗi đau đớn trong lòng lại, nhìn sang khuôn mặt kiều diễm như hoa của Tăng Nhu. Sai cũng đã sai rồi, mình đã có lỗi với Số 9 thì tuyệt đối không thể tiếp tục phụ lòng Tăng Nhu nữa. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng nói:

"Nhị nha đầu!"

Tăng Nhu lắc đầu trước ngực hắn. Vũ Ngôn hiểu ý của nàng, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười khổ rồi nhẹ giọng nói:

"Nhu Nhu, xin lỗi. Ngày hôm qua anh đã uống quá nhiều."

Tăng Nhu xấu hổ đỏ mặt, đầu đang tựa vào ngực hắn bỗng ngẩng lên nhìn hắn rồi nói:

"Em đã nói rồi, em không trách anh. Anh không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần sau này anh đối xử tốt với em là được rồi."

Diễn biến của câu chuyện thật không ngờ. Trước giờ Vũ Ngôn luôn suy nghĩ tới quan hệ của mình, Vu Tử Đồng, Số 9 và cả hình bóng trong lòng kia nữa, nhưng thật không ngờ rằng cuối cùng phải đối mặt với quả ớt nhỏ Tăng Nhu. Ông trời đúng là đã đùa với hắn hơi quá rồi.

Nếu thật sự sống cùng với Tăng Nhu, vậy thì mình làm thế nào đi đối mặt với vợ chồng lão Tăng, với Số 9 đây? Bọn họ sẽ đối đãi với mình thế nào? Mỗi ngày phải đối mặt với Tăng Nhu có khuôn mặt giống Số 9 như đúc, chẳng lẽ trong lòng mình từ đó sẽ không còn nhớ tới Số 9 nữa ư?

Nếu lại nhớ tới Số 9 thì đó không phải là có lỗi với Tăng Nhu sao? Dù sao nàng cũng không phải là vật thay thế Số 9. Nàng là một cô gái hoàn toàn khác biệt, một cô gái có suy nghĩ của chính mình.

Chuyện đang diễn biến với chiều hướng phức tạp hơn cả trước đây. Vũ Ngôn cũng không biết làm thế nào. Hắn chỉ biết bây giờ mình cần phải trấn an Tăng Nhu. Dù sao trong chuyện này nàng là người vô tội nhất, cũng là người bị tổn thương sâu nhất. Mình không thể phụ bạc nàng được, sau này nhất định phải đối xử tốt với nàng.

Tất cả những chuyện này hắn đều phải suy nghĩ từ từ. Diễn biến sự việc tới tình trạng như hiện giờ đã không còn trong tầm khống chế của người nữa rồi, cứ để cho nó thuận theo tự nhiên thôi.

Cái chuyện bất ngờ này khiến Vũ Ngôn như thể chỉ sau một đêm đã trưởng thành vượt bậc. Bất kể tương lai phải đối mặt với những chuyện như thế nào thì hắn cũng phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm của chính bản thân mình. Đây là trách nhiệm của một người đàn ông. Đó cũng được coi như là một lần lột xác sâu sắc, biến từ một đứa trẻ thành một người đàn ông.

"Nhu Nhu, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Bất kể có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ luôn đồng hành bên cạnh em."

Vũ Ngôn ôm chặt lấy Tăng Nhu rồi phát ra lời thề son sắt bên tai nàng.

Trong mắt Tăng Nhu lóe lên những giọt nư��c mắt hạnh phúc, rồi đột nhiên lại cắn một miếng nữa lên bả vai của hắn, nói:

"Hùng binh, anh nói dễ nghe làm cảm động đến em rồi. Em... em ghét chết anh!"

Nàng khóc rồi nàng lại cười, vòng tay dang ra ôm chặt lấy thân thể Vũ Ngôn như muốn hòa cả thân thể mềm mại của mình vào trong lòng hắn, một cái ôm như muốn thể hiện rằng nàng đã tìm được chỗ dựa cả đời mình.

Vũ Ngôn nhẹ nhàng cạo cạo cái mũi của nàng nói:

"Còn nữa, sau này không được gọi anh là hùng binh, gọi tên của anh hoặc ông xã đều được cả."

"Anh muốn chết à!"

Tăng Nhu đỏ mặt đấm vài quyền lên ngực hắn:

"Em thích gọi anh là hùng binh đó, hùng binh, hùng binh, thế thì làm sao nào. Hừ!"

Tăng Nhu ôm chặt lấy hắn, khẽ thở phì phò đáp lời.

Vũ Ngôn khẽ hôn lên cái trán nàng một cái, nói:

"Được rồi, em thích gọi thế nào thì gọi. Dù sao em cũng là một nha đầu điên."

Tăng Nhu không đồng ý liền đánh hắn thêm hai quyền nữa rồi áp mặt vào ngực hắn, chậm rãi nói:

"Hùng binh, anh thật tốt!"

Vũ Ngôn vuốt ve mái tóc của nàng rồi thở dài khe khẽ.

Tăng Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, hai gò má lại đỏ lên nhẹ nhàng hôn lên môi hắn rồi dịu dàng nói:

"Hùng binh, hôn em!"

Vũ Ngôn nhớ tới đêm đó, cái đêm mình cùng Số 9 vừa ôm vừa hôn nhau trên núi. Giờ phút này lại đối mặt với một gương mặt giống cái gương mặt đó như đúc mà trong lòng như có muôn vàn cảm xúc đan xen. Tất cả những mùi vị đó đều như tuôn trào lên trong lòng hắn.

Bản dịch này được phát hành độc quyền tại truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free