(Đã dịch) Đô Thị Lương Nhân Hành - Chương 85
Mắt Vũ Ngôn lóe lên tia tinh quang, toàn thân khí tức tập trung vào Thư Nhạc, hắn cười lạnh nói: "Thư tiểu thư, hôm nay cô phải cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Dường như Thư Nhạc không hề nghe thấy lời hắn nói, cô vẫn cứ tiếp tục: "Vũ Ngôn, mười lăm tuổi nhập ngũ, ba tháng hoàn thành huấn luyện tân binh. Sau sáu tháng, hoàn thành sát hạch gia nhập Liệp Ưng. Đến tháng thứ năm mươi mốt, được thăng lên làm đội trưởng phân đội. Thành tích cá nhân: Hoàn thành một nhiệm vụ hạng nhất; hoàn thành hai nhiệm vụ hạng nhì. Thành tích tập thể: Hoàn thành một nhiệm vụ phân đội hạng nhất; hoàn thành một nhiệm vụ phân đội hạng nhì. Mùa hè năm ngoái, anh chấp hành hành động "Dao mổ màu xanh" thất bại và bị buộc phải xuất ngũ. Thế nào, những điều này tôi không nhớ nhầm chứ, còn phải bổ sung thêm gì không?"
Vũ Ngôn nhìn thẳng vào cô ả, nói: "Có thể điều tra về tôi rõ ràng như thế, vậy thì Thư tiểu thư cũng không phải là nhân vật đơn giản. Cô cũng hiểu, thân phận của tôi là tài liệu tối mật. Tôi hy vọng cô cho tôi một lời giải thích. Nếu không, đối với cô, tôi tuyệt đối sẽ không có chút thương tiếc nào."
Nét mặt Thư Nhạc hiện lên vẻ thê lương: "Anh hận tôi đến vậy ư? Tôi vốn đã cho rằng chúng ta sẽ có thể trở thành bạn của nhau."
Vũ Ngôn khẽ cười nói: "Thư tiểu thư, trước mặt người sáng suốt thì đừng nên nói vòng vo như vậy. Đừng lãng phí mị lực của cô lên người tôi nữa. Đối với loại người sống bằng những lời nói dối như cô, tôi chẳng có lấy một chút thiện cảm nào."
"Nói dối?" Thư Nhạc cười khổ: "Nếu có thể, tôi hy vọng mỗi ngày mình đều được nói ra những lời thật lòng, được sống chân thực nhất. Đáng tiếc, tôi không có được niềm may mắn đó."
Thư Nhạc buồn bã thở dài, cô đứng lên đi tới trước cửa sổ nhìn màn đêm u tối bên ngoài, sau đó mới nói tiếp: "Tôi biết, vì hành động tự ý, vô pháp vô thiên của tôi ngày hôm nay, anh nhất định sẽ rất hận tôi."
Vũ Ngôn xoay người ngồi dậy rồi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, cười lạnh nói: "Thư tiểu thư, cô đã tự đánh giá mình quá cao rồi. Nếu dùng từ 'hận' này thì quả thực rất không thỏa đáng. Đối với một người có nhân phẩm thấp kém, tôi hoàn toàn không nghĩ ra lý do để mình có thể oán hận. Như cô chẳng hạn. Nếu cô muốn tôi nhất định phải tìm một từ để nói rõ cảm giác của mình thì từ 'khinh bỉ' có lẽ sẽ thích hợp hơn. Chỉ mong cô không để bụng từ này."
Thư Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Quả thực, anh có đủ lý do để khinh bỉ tôi. Kỳ thật, có rất nhiều lúc tôi cũng tự khinh thường chính mình, vì rất nhiều chuyện nhìn không thấy, sờ không được mà tôi đã phải cố gắng làm ra một bộ mặt tươi cười, rồi dày công tính kế. Chính tôi cũng chán ghét cuộc sống như thế. Nếu có thể lựa chọn, tôi tình nguyện chọn làm một cô gái bình thường nhất, như vậy tôi sẽ sống rất thoải mái, rất vui vẻ."
Hai hàng lệ thanh khiết từ từ chảy xuống. Thư Nhạc lẩm bẩm nói: "Anh biết không, chiều nay tôi đã rất vui vẻ. Cái cảm giác tự do này khiến trong tôi tràn đầy sức sống. Ít nhất đã mười năm qua tôi chưa được vui vẻ như vậy rồi. Nhớ lại năm mười tuổi, lúc đó tôi vô lo vô nghĩ tới mức nào, tôi cũng có thể giống như các cô bé khác đi dạo khắp nơi, ăn những món mình thích, mua quần áo mình thích, ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ."
Vũ Ngôn đang ngồi trên ghế như xem buổi biểu diễn của cô ả, hắn cười lạnh: "Thư tiểu thư, đoạn này chiều nay cô đã diễn rồi, có thể đổi sang cảnh nào khác mới mẻ hơn một chút được không? Cô có muốn tôi gọi đạo diễn cho cô không hả?"
Thư Nhạc tựa hồ như cũng không nghe được lời hắn, đôi mắt cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp với giọng từ tốn: "Đáng tiếc, tôi không phải là một cô gái bình thường. Tôi sinh ra cũng không phải để thế này. Từ nhỏ tôi đã được đào tạo rất tỉ mỉ, trải qua các buổi huấn luyện lễ nghi khác nhau, huấn luyện phân tích tình báo, học cách xử lý các tình huống đột phát cũng như phức tạp, học cách tìm đúng thời cơ tốt nhất, vận dụng các thủ đoạn để thu được lợi ích lớn nhất. Tôi rất ít được gặp cha mẹ, cũng như rất ít khi được gặp ông nội. Ngoại trừ Nhã Ny ra, từ nhỏ đến lớn gần như tôi không có bạn. Những điều này anh tin không?"
Cô lấy đám linh kiện tinh xảo của khẩu súng lục kia ra rồi nhanh chóng lắp lại như cũ. Cô cười khổ: "Anh thấy đó, chuyện này tôi cũng biết."
"Đương nhiên, tôi không hề trách ông nội mình, bởi vì ông có suy nghĩ của ông. Ông là người rất vô tư, mặc dù đối với riêng tôi ông là một người ích kỷ, nhưng đối với quốc gia và dân tộc, ông chính là một người vô tư."
"Anh có phải rất lấy làm kỳ lạ tại sao tính cách của tôi lại có khác biệt lớn như vậy phải không? Tôi có thể nói cho anh biết, ngoại trừ tôi ra, không còn một người thứ hai nào biết được bí mật này."
Vũ Ngôn lắc đầu nói: "Thư tiểu thư, bí mật của cô tôi không có hứng thú. Tôi chỉ cần cô cho tôi một lý do về chuyện từ đâu, làm cách nào cô biết được thân phận của tôi."
Thư Nhạc nhắm mắt lại nói: "Anh sẽ biết lý do. Bây giờ anh chỉ cần nghe tôi nói. Anh đã từng nghe qua chuyện 'nhất thể song thần' chưa?"
Thấy Vũ Ngôn không nói gì, Thư Nhạc cười khổ nói tiếp: "Không phải là tính cách phân liệt, tôi không biết anh có hiểu hay không, 'nhất thể song thần' có nghĩa là trong một thân thể nhưng có hai loại tư tưởng, giống như là hai người cùng sống trong một thân thể vậy, mỗi một loại tư tưởng đều hoàn toàn độc lập. Hay nếu cho tôi một thân thể nữa thì tôi nhất định có thể biến thành hai người hoàn chỉnh. Đáng tiếc, tôi và chị ấy cũng chỉ có thể ở trong thân thể này. Khi tôi tỉnh thì chị ấy sẽ thu gom lại tất cả tư tưởng của mình và ngược lại, khi chị ấy tỉnh thì tôi cũng chỉ có thể ẩn mình trong này."
Cô nhìn Vũ Ngôn cười gượng: "Anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra đó là cuộc sống gì đâu? Hai tư tưởng hoàn toàn hoàn chỉnh lại ở trong cùng một cơ thể, mà bất cứ lúc nào cũng chỉ có một tư tưởng được tỉnh táo. Nỗi thống khổ trong đó anh có thể hiểu được không?"
Vũ Ngôn rất giật mình. Nếu chỉ là tinh thần phân liệt thì còn có thể hiểu, nhưng cái loại "nhất thể song thần" này thật sự quá mơ hồ. Mặc dù cô ả đã biểu hiện như thế, khả năng điều này xảy ra cũng rất lớn, nhưng Vũ Ngôn tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng cô nàng nữa.
"Tôi là 'nhất thể song thần' nhưng không có bất cứ ai biết. Dù là ông nội cũng chỉ đơn giản nghĩ rằng tính cách của tôi bị phân liệt. Mà hai tính cách này của tôi hình như lại có lực hấp dẫn rất lớn đối với tất cả mọi người, cho nên tôi đã được chọn, được đào tạo, được huấn luyện thành một Đại minh tinh như bây giờ, một Đại minh tinh mà anh rất ghét."
Thư Nhạc cười khanh khách, nước mắt trong suốt lóe lên trong khóe mắt cô nàng.
"Chuyện đó và chuyện chúng ta nói hôm nay không có bất cứ một quan hệ gì." Vũ Ngôn cố tỏ vẻ lạnh nhạt, hắn nói.
"Thư Nhạc chỉ là một trong các thân phận của tôi. Nói đúng ra, tôi có ba thân phận. Một trong số đó là người thừa kế thứ nhất của xí nghiệp Vương thị."
Vũ Ngôn cả kinh. Xí nghiệp Vương thị nằm trong bốn tập đoàn lớn đứng đầu cả nước sao? Đại minh tinh này là chủ nhân tương lai của xí nghiệp Vương thị, tin tức chấn động này mà bị truyền ra ngoài thì không hiểu sẽ có bao nhiêu người nổi điên đây.
"Đương nhiên, chuyện này cũng không liên quan gì tới chủ đề hôm nay, nhưng tôi nói điều đó chỉ với hy vọng có thể lấy được lòng tin của anh. Thân phận người thừa kế xí nghiệp Vương thị cũng không có mấy người biết, còn như chuyện 'Nhất thể song thần' kia thì ngoài tôi ra, anh là người duy nhất biết."
Vũ Ngôn lắc đầu nói: "Thư tiểu thư, tôi sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì của cô. Tuy rằng tôi khinh bỉ hành vi của cô nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm trái nguyên tắc làm người của mình."
Thư Nhạc nhỏ giọng nói lời cảm ơn, rồi lại tiếp tục: "Còn thân phận thứ ba có liên quan tới mục đích tôi đến đây. Anh đã biết tôi là một dị năng giả, nói chính xác hơn, tôi là một dị năng giả cấp tâm linh cao cấp nhất. Tôi chịu sự quản lý của một tổ chức thần bí. Có rất ít người biết đến sự tồn tại của chúng tôi, và họ gọi chúng tôi là Đặc Nhất tổ."
Vũ Ngôn cả kinh nói: "Cô là người của Cục Quốc An sao?"
Thư Nhạc lắc đầu trả lời: "Đó là do bên ngoài hiểu lầm chúng tôi thôi. Nói một cách chính xác ra thì chúng tôi không lệ thuộc vào bất cứ bộ ngành nào. Chúng tôi chỉ có trách nhiệm với một người, người này là ai thì tôi không thể nói cho anh biết. Anh có thể hiểu rằng người đó có quyền lực rất lớn."
Vũ Ngôn trầm mặc, ý của Thư Nhạc hắn cũng đã hiểu. Bọn họ lệ thuộc vào người lãnh đạo trực tiếp ở tầng cao nhất. Chuyện này thật sự rất khó phân biệt. Vốn chỉ là một chuyện "vô lễ" nhỏ bé, nhưng giờ nữ diễn viên chính bị "vô lễ" lại nhanh chóng hóa thành một nhân vật thần bí bậc nhất. Thật sự là không thể tưởng tượng được.
"Đây là giấy chứng nhận của tôi!" Thư Nhạc đưa một tờ giấy ra. Mặt trên có hai chữ màu đỏ tươi "Đặc Biệt" và một tấm ảnh chân dung của Thư Nhạc. Mặt dưới là ba loại "củ khoai" (con dấu) màu đỏ tươi của ba cơ cấu bí mật nào đó thuộc quốc gia.
Vũ Ngôn biết tờ giấy mỏng manh đó có ý nghĩa gì. Ở một số bộ ngành đặc biệt nào đó thì chỉ cần một con dấu đỏ của họ thôi là có thể biến một mảnh giấy thành một tờ giấy phép giết người rồi. Trên giấy chứng nhận của Thư Nhạc có ba con dấu. Vũ Ngôn thở dài thật lâu. Chuyện hình như càng lúc càng phức tạp rồi. Loại giấy chứng nhận tuyệt mật này có quy định rất nghiêm khắc: mỗi lần sử dụng phải xin phép trước, và sau khi đưa ra xong là phải lập tức tiêu hủy. Vũ Ngôn không nói một lời nào, chỉ nhìn tờ giấy chứng nhận kia dần biến thành tro tàn.
"Giờ tất cả thân phận của tôi anh đã biết rồi, anh có cảm tưởng gì không?" Thư Nhạc nhìn hắn cười khổ nói: "Có phải tôi là một người rất phức tạp không?"
"Thân phận của cô quả thực có chút phức tạp!" Vũ Ngôn lắc đầu thở dài: "Nhưng tôi không nhìn ra chuyện đó có quan hệ gì với tôi? Bất kể cô có thân phận nào, thì đối với những người như chúng tôi, đó là một sự tồn tại ở tít trên cao, và tôi cũng không muốn có chút liên quan gì tới cô c��."
Thư Nhạc gật đầu nói: "Trước tiên anh hãy nghe tôi nói đã. Đặc Nhất tổ chúng tôi là một tổ chức không có biên chế chính thức và không hề tồn tại trên bất cứ hồ sơ tài liệu nào. Thân phận của tất cả chúng tôi đều là tuyệt mật, còn nhiệm vụ của chúng tôi là đứng ra hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ mà quốc gia không tiện ra mặt. Điều này có chút giống với Liệp Ưng của các anh."
Vũ Ngôn lạnh lùng nói: "Tôi không rõ ý của cô."
Thư Nhạc nói: "Anh có biết điểm dừng chân cuối cùng trong lần tuần diễn này của tôi là ở đâu không?"
Vũ Ngôn thành thật gật đầu.
Thư Nhạc lại nói: "Vậy anh có biết vì sao tôi lại đến nước R tuần diễn vào thời điểm này không?"
Vũ Ngôn lắc đầu nói: "Tôi chỉ hy vọng mục đích của cô đơn giản hơn một chút. Đáng tiếc, chắc chắn rằng điều mong ước đó của tôi không được như ý nguyện."
Thư Nhạc nói: "Gần đây biển Đông không hề yên tĩnh. Nước R đang làm xáo động khắp vùng biển ấy. Phe cánh hữu nước R được chính phủ nước R âm thầm ủng hộ nên không ngừng có những hành động, thậm chí còn bao vây thuyền bảo vệ bờ biển của chúng ta. Đó là một luồng dòng chảy ngầm, vì bọn chúng muốn thử phản ứng của chúng ta, cũng như là để thăm dò giới hạn của chúng ta. Trên ván cờ chính trị cần phải nói tới thực lực. Bọn chúng càng có những hành động dữ dội, ác liệt thì lại càng chứng tỏ bọn chúng thiếu tự tin, bởi vì chúng không biết chúng ta sẽ ra chiêu như thế nào, và sẽ đánh vào điểm yếu nào trên người bọn chúng."
Thư Nhạc ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Tôi tới nước R tuần diễn kỳ thật chỉ là để ngụy trang. Tất cả mọi người đều biết, phe cánh hữu nước R chắc chắn sẽ không dễ dàng để tôi tới đó. Chúng ta muốn thông qua cách này để thu hút sự chú ý của bọn chúng, sau đó sẽ ra tay bất ngờ khiến bọn chúng không kịp trở tay. Nước R mỗi lần gây chuyện đều không phải là do đám phe cánh hữu sao? Vậy thì được rồi, chúng ta sẽ giúp bọn họ diệt trừ khối u ác tính này."
"Đổ bộ sang nước R, rút củi dưới đáy nồi?" Vũ Ngôn cả kinh nói. Không thể không thừa nhận đây là một suy nghĩ vô cùng táo bạo, nhưng chính bởi vì bất ngờ nên nó mới có khả năng thành công.
"Tiêu diệt thủ lĩnh phe cánh hữu, tạo một cục diện càng lớn càng tốt, để cho người nước R ăn trái đắng, cho bọn họ có khổ cũng không nói thành lời."
Thư Nhạc nhẹ nói: "Thực ra nhất định là bọn chúng cũng biết ai là người ra tay, nhưng chỉ cần chúng ta không để lại sơ hở gì thì bọn chúng cũng không thể làm gì được ta. Đánh rắn phải đánh dập đầu. Trước tiên cứ để cho chúng quậy phá cho sướng ở biển Đông vài ngày đi, tới sau này khi nếm trái đắng thì bọn chúng mới biết quyết tâm của chúng ta. Mà việc này cả quốc gia và quân đội đều không tiện ra tay, nên chỉ có thể do Đặc Nhất tổ chúng tôi hoàn thành."
Vũ Ngôn thở dài: "Không thể phủ nhận ý tưởng này quả thật rất có sức hấp dẫn. Nhưng ngoài điều này ra, tôi còn muốn biết, biện pháp này là của cô nghĩ ra hay là của chị cô nghĩ ra?"
Thư Nhạc mỉm cười: "Vấn đề này quan trọng đến vậy sao? Chị tôi và tôi kỳ thật chỉ là một người."
Vũ Ngôn lắc đầu nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì biện pháp này chắc chắn là cô nghĩ ra. Chị cô mặc dù có chút thương người bất kể đối tượng, nhưng cuối cùng vẫn tốt hơn ma nữ thích vu oan người khác lung tung như cô."
Thư Nhạc trừng mắt nhìn hắn rồi cười nói: "Tôi biết trong lòng anh đã biến tôi thành ma nữ rồi, nhưng điều này cũng không sai. Ma nữ đáng yêu cũng rất đáng giận. Vậy anh cho rằng tôi đáng yêu hay đáng giận đây?"
Vũ Ngôn chẳng muốn trả lời câu hỏi đó của cô ả, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Các cô hy vọng tôi sẽ đi chấp hành nhiệm vụ lần này, có thể hiểu như vậy phải không?"
Thư Nhạc thở dài: "Lần tới nước R này dùng mấy chữ 'cửu tử nhất sinh' để hình dung cũng tuyệt đối không quá. Anh có thể cự tuyệt. Dù sao hiện nay anh không thuộc một phe phái nào cả, không phải người của Liệp Ưng và cũng không phải là người của Đặc Nhất tổ."
Vũ Ngôn nhướng mày, hỏi: "Như vậy thì mọi chuyện xảy ra chiều hôm nay đều là do cô bày ra từ trước đúng không? Từ việc chạy trốn khỏi bệnh viện, tới việc vu khống tôi vô lễ. Tất cả đều là mưu tính từ trước của cô, đúng không?"
Biết được thân phận thực sự của Thư Nhạc, Vũ Ngôn có cảm giác như mình vừa bị mang ra làm trò đùa cho cô nàng.
"Đúng, phần lớn đều là do tôi sắp xếp. Vu khống anh vô lễ chính là bởi vì biểu hiện kinh người của anh hai ngày này đã khiến cho kẻ địch hiểu rõ thực lực của anh. Do vậy, muốn anh tách khỏi đây mà không làm cho bọn chúng nghi ngờ thì quả thực rất khó."
"Cho nên, cô mới tỉ mỉ thiết kế ra một cảnh bị tôi 'vô lễ' có phải không?" Trong lòng Vũ Ngôn tức giận nói: "Thư tiểu thư, tôi muốn mắng cô có được không? Biện pháp này đúng là chỉ có óc heo mới nghĩ ra được."
Thư Nhạc liếc nhìn hắn nói: "Anh mắng tôi thế nào cũng được. Như thế thì trong lòng tôi mới vui lên chút xíu. Tôi làm tất cả những điều đó chỉ có một mục đích, đó là để người khác thấy, thấy anh bị buộc phải rời khỏi nơi này, và cũng là để tiện cho việc che giấu hành động tiếp theo của anh."
Thư Nhạc thẳng thắn nói: "Đương nhiên, cũng có một số việc không nằm trong kế hoạch, như đi dạo khắp nơi, hay là ăn mì thịt bò cay."
Dường như cô lại nhớ tới cảnh tượng lúc đó, khuôn mặt hiện lên một nụ cười, nhưng khi thấy lửa giận trên mặt hắn thì vội ngừng lại nói: "Còn nữa, những tên dị năng giả tới đánh lén kia cũng không phải do tôi sắp xếp. Lúc ấy, siêu năng lực của tôi đã bị tiêu hao gần như không còn chút gì là sự thật. Vốn tôi nghĩ mình thông minh nhưng không ngờ lại bị thông minh hại, làm cho suýt chút nữa bỏ mạng tại đó, và cũng không ngờ rằng lại có người làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Vũ Ngôn lắc đầu nói: "Thư tiểu thư, câu chuyện cười này của cô chẳng buồn cười chút nào cả. Biến một người thành một kẻ ngốc để đùa bỡn trong lòng bàn tay cô, có lẽ cảm giác đó với cô là rất vui, nhưng đối với tôi, điều đó thật sự rất khó chấp nhận. Mặc dù cô có tới ba tầng thân phận, mà mỗi thân phận đó đều có thể dọa cho người ta chết đi sống lại, nhưng tôi nghĩ điều này chẳng có quan hệ gì tới tôi cả, và tôi cũng không muốn có liên quan gì tới các cô."
Thư Nhạc chậm rãi nói: "Vốn cũng không có liên quan gì, nhưng ngày hôm qua biểu hiện của anh quá xuất sắc nên tôi tò mò đã cho người đi tra xét. Không ngờ rằng một vệ sĩ như anh không chỉ có võ công cao tuyệt mà còn là một hạt giống tốt nhất của Liệp Ưng. Nhân tài như vậy ai muốn bỏ qua chứ."
Vũ Ngôn cười lạnh nói: "Thư tiểu thư, ở vào vị thế với các thân phận kia, tôi có thể hiểu những chuyện cô đã làm, nhưng cá nhân tôi tuyệt đối không có một chút thiện cảm nào đối với phong cách hành sự của cô cả. Nói trắng ra, những lời nói dối của cô đã làm mất đi cơ sở lòng tin của tôi đối với cô rồi."
Thư Nhạc thở dài: "Về chuyện này có lẽ phương pháp của tôi là không đúng. Nếu trước khi việc này xảy ra tôi nói với anh tất cả thì hiệu quả có thể sẽ không như thế này. Tôi thành tâm thành ý nhận lỗi với anh. Trên thực tế, ở trong tình hình đó căn bản tôi không kịp giải thích với anh. Vốn tôi nghĩ rằng sau mọi việc mới nói rõ tất cả thì sẽ có hiệu quả. Nhưng đáng tiếc ----"
Vũ Ngôn xua tay nói: "Thư tiểu thư, tôi rất khó có thể chấp nhận cái tư tưởng tự cho mình thông minh c���a cô. Cảm ơn cô đã cho tôi biết nhiều chuyện như vậy. Tính ra chuyến đi Thượng Hải lần này cũng xem như là không hề uổng phí."
Thư Nhạc buồn bã nói: "Vốn tôi nghĩ hai ta sẽ có thể trở thành bạn của nhau. Đáng tiếc, chính tôi đã tự tay phá vỡ điều này. Anh nói không sai, tôi quá tự cao. Cuộc sống những năm này đã khiến tôi dường như không tìm thấy sự hồn nhiên ngây thơ trước kia nữa. Chị tôi đã đúng, con người nếu quá chấp nhất với một thứ thì sẽ mất đi một thứ quý giá khác."
Đột nhiên, khuôn mặt của cô lại hiện lên vẻ tươi cười: "Song, lần này tới Thượng Hải quả thực rất thú vị. Hừ, đêm qua anh trước mắt nhiều người như vậy mà đánh vào mông tôi, hôm nay tôi bắt cóc anh, xem như hai chúng ta hòa nhau. Chỉ có điều, xảy ra sự kiện 'Vô lễ' kia thì hình như tôi đã nợ anh một nhân tình. Vậy đi, nếu anh đồng ý thì sau này tôi sẽ giúp anh làm một việc xem như là báo đáp. Anh thấy thế nào? Nhưng tôi cũng phải nói, việc này hình như là tôi vẫn chịu thiệt. Tôi dù gì vẫn là con gái mà, người có danh dự bị tổn hại là tôi. Anh cho rằng người nào cũng có thể vô lễ với tôi à? Hừ!"
Cô nàng dường như đã dần hồi phục lại được bản chất ma nữ của mình, trong mắt cô thoáng hiện ý cười, sau đó chầm chậm xoay người nói: "Tôi phải đi rồi. Nếu không để cho người khác nhìn thấy thì danh dự của anh sẽ bị tổn hại mất. Tôi đã bị anh 'vô lễ' nên đã chẳng còn thanh danh gì rồi. Còn nếu anh lại bị tôi 'vô lễ' thì tính chất của nó lại không còn giống nhau nữa."
Cô cười hì hì tới trước mặt Vũ Ngôn nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã nghe tôi nói nhiều chuyện như vậy. Thì ra, chia sẻ tâm sự với người khác cũng rất vui vẻ. Anh có biết phản ứng đầu tiên của tôi sau khi nhìn lý lịch của anh là gì không?"
Thấy Vũ Ngôn yên lặng không nói gì, cô lại tiếp tục nhẹ giọng nói: "Cảm giác đầu tiên của tôi chính là, thì ra tôi không phải là một người cô đơn, bởi vì vẫn còn có anh, một người từng cùng tôi sóng vai chiến đấu. Chúng ta kỳ thật là người đi trên một con đường."
"Còn nữa, Thư Nhạc là nghệ danh của tôi. Anh phải nhớ kỹ tên thật của tôi. Tôi họ Vương, tên gọi là Vương Ảnh Phi." Thư Nhạc cười khẽ rồi đi ra ngoài.
Họ Vương? Vũ Ngôn lại nhớ tới tin tức mà Quan Nhã Ny đã tiết lộ về thân phận của cô nàng, hắn cả kinh: "Thủ trưởng 001 là ----"
Vũ Ngôn không biết phải hình dung cảm xúc của mình lúc này thế nào, hắn ngẩn người. Cùng lúc đó, Thư Nhạc đã đi tới cửa, cô đột nhiên quay đầu lại nhoẻn miệng cười nói: "Vũ Ngôn, lấy danh nghĩa Tổ Quốc, xin anh hãy gọi tôi một tiếng 'Chiến Hữu'!"
Cô bước nhanh ra khỏi căn phòng. Hai hàng nước mắt trong suốt nhẹ rơi xuống trong gió đêm vắng lặng.
Quý độc giả có thể đọc bản dịch đầy đủ và chất lượng tại trang truyen.free.