Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đô Thị Lương Nhân Hành - Chương 10

Khi Số 9 tìm đến Vũ Ngôn, hắn vừa mới xuống căng tin, bữa tối sắp bắt đầu, một chiếc bánh mì nóng hổi còn chưa kịp chạm tay thì nghe thấy:

- Tăng Đại mời anh tối nay tới nhà dùng cơm.

Vũ Ngôn ừ một tiếng, nhưng tay vẫn với lấy chiếc bánh mì.

- Này, anh chưa từng ăn bánh mì bao giờ hay sao? Tăng Đại đã mời anh đến ăn cơm rồi kia mà.

Số 9 bất mãn nhìn vẻ tham ăn của Vũ Ngôn.

- Tôi biết, đến đó hắn ta chỉ chuốc rượu cho tôi, còn thời gian đâu mà ăn cơm chứ.

Vũ Ngôn nhét miếng bánh mì vào miệng, hàm hồ đáp.

Quả nhiên Vũ Ngôn đã đoán đúng, Số 9 dẫn Vũ Ngôn vừa bước vào cửa đã thấy Tăng Thiên Nguyên một tay xách hai chai rượu Mao Đài từ trên lầu bước xuống. Vũ Ngôn vừa định chỉnh tề chào hỏi thì một cước của Tăng Thiên Nguyên đã đá tới:

- Bỏ con mẹ cái trò ấy đi, hôm nay chú đến nhà của sư huynh chú mà.

Vũ Ngôn cười hì hì, đón lấy chai rượu trong tay Tăng Thiên Nguyên, đặt lên mũi ngửi thử rồi nói:

- Thơm ngon! Ít nhất cũng đã mười năm tuổi.

- Mũi tiểu tử chú quả không tệ. Đây là món quà thủ trưởng tặng đấy.

Thấy Số 9 đứng yên không nhúc nhích, Tăng Thiên Nguyên bèn hỏi:

- Nhị nha đầu hôm nay có về nhà không?

Số 9 đáp:

- Nó nói hè này muốn đi trải nghiệm xã hội thực tiễn nên không về nhà.

Vũ Ngôn ngạc nhiên hỏi:

- Nhà còn có nhị nha đầu sao? Em trước giờ cứ tưởng chỉ có một nha đầu thôi chứ.

Số 9 trừng mắt nhìn Vũ Ngôn.

Tăng Thiên Nguyên cười khổ đáp:

- Nha đầu ấy đang học tại Đại học Thiên Kinh, tính tình cổ quái, cả ngày chẳng biết làm gì. Bình thường anh cũng chẳng mấy khi thấy nó. Chú đến đây đã ba năm vẫn chưa từng thấy nó sao?

Vũ Ngôn cười đáp:

- Chỉ riêng đại nha đầu này thôi cũng đủ làm em khổ sở lắm rồi. Nếu lại có thêm một nhị nha đầu nữa, chẳng phải là muốn giết em sao?

Số 9 đang chuẩn bị tặng Vũ Ngôn mấy cước thì đã thấy hắn thoăn thoắt chạy thẳng vào phòng bếp, miệng hô vang:

- Sư tẩu cần cù, thiện lương, hiền đức, thục nữ ơi, tiểu đệ đến thăm chị đây!

Tăng Thiên Nguyên quái lạ nhìn Vũ Ngôn, trong lòng tự hỏi, tiểu tử này sao bỗng nhiên lại trở nên giảo hoạt như vậy? Số 9 khẽ khàng cười thành tiếng. Tăng Thiên Nguyên trừng mắt nhìn cô rồi nói:

- Con còn không mau đến giúp mẹ nấu cơm đi à?

Sư tẩu ló đầu ra khỏi phòng bếp, quét mắt nhìn Vũ Ngôn rồi bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên:

- Tiểu Ngôn, sao trông em lại xinh đẹp như vậy?

Vũ Ngôn suýt nữa thì ngất xỉu ngay t��i chỗ, Số 9 bên cạnh lại cười khanh khách. Vũ Ngôn cũng chẳng biết giải thích ra sao, chỉ đành ngượng ngùng nói:

- Vấn đề này vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Để lát nữa bảo Số 9 kể cho chị nghe nhé.

Số 9 nói:

- Số 1, mẹ tôi hỏi anh chứ không phải hỏi tôi.

Sư tẩu cưng chiều vỗ vỗ lên khuôn mặt Số 9 rồi nói:

- Mẹ đã nói với con bao lần rồi, ở nhà phải gọi sư thúc chứ.

Số 9 liếc nhìn Vũ Ngôn đang đắc ý bên cạnh, nói:

- Gọi Số 1 là đã tốt lắm rồi. Anh ấy còn nhỏ tuổi hơn cả con, gọi như vậy khó chịu lắm!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chẳng hiểu vì sao lại đỏ bừng lên.

Tăng Thiên Nguyên ngồi trên ghế sô pha, tủm tỉm cười nhìn vị tiểu sư đệ này. Ba năm trước, khi ông đưa hắn vào bộ đội, lúc ấy hắn mới mười lăm tuổi, trông nho nhã yếu ớt hệt như một tiểu tú tài. Nào ngờ, hắn chỉ trong ba tháng đã hoàn thành chương trình huấn luyện tân binh mà những người khác phải mất đến nửa năm mới xong. Cứ thế, hắn hoàn thành việc học, rồi được tuyển chọn vào đội dự bị Liệp Ưng, dùng thời gian bảy tháng ho��n thành khóa huấn luyện Ma quỷ có thời hạn một năm và chính thức trở thành một Liệp Ưng. Một năm sau, lại vì chiến tích xuất sắc, hắn trở thành người chỉ huy trẻ tuổi nhất của Liệp Ưng. Những điều này đã được ghi chép và truyền bá khắp toàn quân.

Ba năm rèn luyện, thế nhưng tiểu tử này lại chẳng giống những người khác. Người khác càng luyện càng đen sạm, càng luyện càng cường tráng; còn tiểu tử này thì càng luyện càng nho nhã, càng luyện càng đẹp trai, càng luyện lại càng giống một tú tài. Thế nhưng, dù hoàn mỹ như thế mà hắn vẫn chưa tán được cô gái nào. Nếu tiểu tử này không phải tiểu sư đệ của mình thì ông nhất định phải "tiên hạ thủ vi cường", để hắn làm con rể của lão Tăng này rồi tính sau. Con bà nó, nếu lính của mình mà cũng luyện được như vậy thì mình còn không đổi tên đội thành "Đại đội người mẫu Liệp Ưng" sao? Thấy vẻ mặt tươi cười của tên tiểu tử, lão Tăng chẳng hiểu sao lại nảy ra suy nghĩ xấu xa như vậy.

Vũ Ngôn tất nhiên không hề hay biết đến cái tâm địa gian xảo của sư huynh mình. Thấy sư tẩu và Số 9 đã vào trong bếp, hắn bèn ngồi vào vị trí đối diện với Tăng Thiên Nguyên. Thấy lão Tăng mắt trừng lớn, miệng chảy nước miếng, Vũ Ngôn không thèm để ý tới, bèn lấy hộp thuốc lá từ trong tay lão, rút ra một điếu thuốc châm lửa, hút một hơi rồi thả ra một vòng khói.

Lão Tăng thấy từng vòng khói thuốc lượn lờ trước mắt mình, xâu lại thành một cái xích, bỗng cũng thấy ngứa mồm, bèn châm một điếu thuốc, thế là một cái xích khác lại xuất hiện.

Trong làn khói thuốc, Vũ Ngôn mở miệng hỏi:

- Lệnh khi nào thì đến?

Câu hỏi bất ngờ khiến lão Tăng sặc khói thuốc, ho khan vài tiếng rồi đáp:

- Lệnh gì?

- Còn lệnh gì nữa, tất nhiên là lệnh cưỡng chế xuất ngũ.

Trong mắt Vũ Ngôn lóe lên một tia đau buồn, khiến ngực lão Tăng càng thêm đau đớn.

- Con bà nó, ai dám hạ cái lệnh này? Ai dám để người lính giỏi nhất của anh xuất ngũ?

Lão Tăng hung hăng nói, khiến những vòng khói thuốc cũng bị vỡ tan.

- Sư huynh, anh không cần che giấu em. Chuyện như vậy cũng đâu phải lần đầu tiên.

Vũ Ngôn bình tĩnh nói, rồi cầm hai bình rượu Mao Đài trên bàn lên:

- Đây là món quà thủ trưởng đưa để an ủi anh sao?

Sắc mặt lão Tăng trở nên trắng bệch, nói:

- Thủ trưởng chỉ thẳng vào mũi anh mà nói: "Bao che cho người khác mà lại đến vỗ bàn trước mặt tôi, chưa từng có ai như anh cả." Sau đó lại tặng anh hai chai rượu mang về. Mụ nội nó chứ, đây đúng là kiểu đánh một gậy rồi lại cho một viên kẹo. Người anh em, sư huynh thật sự vô dụng. Xin lỗi chú!

Lão Tăng không ngờ lại bật khóc òa như một đứa trẻ.

Đôi mắt Vũ Ngôn cũng đỏ hoe, nói:

- Sư huynh, chuyện này không liên quan gì tới anh cả. Nếu không phải anh đã dẫn em vào bộ đội thì em cũng chẳng được đến Liệp Ưng.

Chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc, Vũ Ngôn cao giọng nói:

- Kỳ thực giải ngũ cũng chẳng sao cả. Em sẽ trở về tiếp tục học hành. Trước khi Hầu Tử hy sinh, em đã hứa với hắn sẽ cùng lên đại học. Hôm nay hắn đã mất, vậy nên em muốn thay hắn hoàn thành giấc mộng này, còn muốn giúp em gái hắn thi đỗ đại học nữa. Với cả Đại Tráng, em đã hứa sẽ dạy võ cho con hắn.

Lão Tăng thở dài nói:

- Ba năm trước, khi anh dẫn chú đi, sư thúc đã dặn dò sau ba năm phải đưa chú trở về, nhưng sư huynh anh lại quá tham lam. Liệp Ưng mặc dù là đỉnh cao nơi đây, nhưng nó đối với chú còn quá nhỏ bé. Chú là tiểu sư đệ của anh, tương lai của chú nhất định sẽ đạt được những thành tựu lớn hơn nữa. Nếu chú đã tin vào bản thân mình thì anh cũng sẽ vĩnh viễn ủng hộ chú.

Vũ Ngôn nghe xong lời của sư huynh, tâm tình cũng thoải mái trở lại, rồi cười nói:

- Tốt lắm! Tương lai em nhất định sẽ mang đến cho sư huynh một sự kinh hỉ thật lớn.

Hai người đàn ông cất tiếng cười lớn, trong phòng bếp, sư tẩu và Số 9 liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh cất tiếng:

- Chẳng hiểu mô tê gì cả!

Bữa cơm này quả thật vô cùng phong phú, bò nầm kho ớt xanh dầm trứng, cá băm trộn ớt, đều là những món Vũ Ngôn thích ăn nhất. Hai người đàn ông cũng rất "có tình" với hai chai rượu, bèn cùng cao giọng nói:

"Nhất định phải "xử lý" cả hai."

Vũ Ngôn mặc dù nội công thâm hậu, nhưng hắn không hề vận công để giải rượu, vậy nên cũng say đến mức không còn biết trời đất là gì.

Hai chai rượu đã thấy đáy. Lão Tăng bắt đầu nói năng luyên thuyên, trong lòng nghĩ gì thì nói nấy. Cái gì mà đội "người mẫu Liệp Ưng", cái gì mà "tiểu sư đệ à, chú làm con rể anh đi, đảm bảo chú sẽ có cuộc sống ngon lành." Vũ Ngôn cười xong liền gục xuống bàn ngủ say. Khuôn mặt Số 9 đỏ bừng khi nghe được những lời này, nhưng vẫn cố kiềm chế s��� xấu hổ trong lòng, giành lấy chai rượu trong tay Vũ Ngôn, trong mắt ánh lên vẻ ôn nhu.

Sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, Vũ Ngôn phát hiện mình đang nằm trong phòng khách của nhà sư huynh. Mặc dù đầu vẫn còn đau nhức, nhưng vẫn tốt hơn sự khó chịu đêm qua rất nhiều. Vũ Ngôn không nhớ nổi đêm qua sư huynh đã nói những gì, và bản thân mình cũng không biết đã nói những gì. Hắn chỉ nhớ một điều: mình sắp phải rời khỏi quân doanh, phải rời xa những chiến hữu thân thiết. Mũi hắn có cảm giác chua xót. Vũ Ngôn phát hiện gần đây mình dường như rất yếu ớt, rất dễ xúc động.

Số 9 gõ cửa rồi bước vào, thấy Vũ Ngôn đang đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn rừng cây bên ngoài. Sáng sớm, ánh mặt trời tắm lên khuôn mặt hắn, lóe lên những tia sáng màu vàng. Thân hình cao lớn của hắn trước cửa sổ, trong ánh hào quang lúc ẩn lúc hiện, lại toát lên vẻ thân thiết đến tự nhiên. Số 9 đi đến bên cạnh hắn, khẽ khàng nói:

- Số 1, mẹ bảo chúng ta xuống ăn sáng.

Trước bàn ăn không thấy lão Tăng đâu, chắc hẳn ông vẫn còn đang ngủ. Sư tẩu thấy Vũ Ngôn nhét một cây dầu cháo quẩy vào miệng, nhai lấy nhai để mà trong mắt ánh lên vẻ từ ái. Nàng biết lão Tăng trước giờ vẫn muốn có con trai, đáng tiếc nàng chỉ có hai cô con gái. Đại nha đầu còn chưa tốt nghiệp học viện quân sự thì lão Tăng đã ép nó vào đại đội Liệp Ưng, nói là để thử thách nó trong chiến đấu cho có máu có lửa. Nàng biết lão Tăng muốn biến đại nha đầu thành con trai, nhưng nó dù sao cũng là một đứa con gái, mưa bom bão đạn như thế thì làm sao có thể khiến người ta yên tâm được chứ? Vị tiểu sư đệ này còn nhỏ tuổi hơn cả con gái mình, lại tao nhã, cơ trí, thông minh, dễ gần, càng khiến cho hai vợ chồng nàng vô cùng yêu thích, vậy nên đã ngầm coi hắn như con trai của mình. Số 9 nhìn Vũ Ngôn ăn như hổ đói mà cảm thấy cuộc sống này thật yên bình, cũng khiến cô có cảm giác hạnh phúc dị thường. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ bừng lên.

Những ngày tháng chờ đợi trong yên bình cứ thế trôi qua, Vũ Ngôn cảm thấy mấy ngày này quả thực rất thoải mái nhưng rồi lại xen lẫn chút nặng nề trong lòng. Nhiều trận đọ sức đã diễn ra, Vũ Ngôn cũng chẳng biết mình đã đá nát bao nhiêu bao cát, đánh đổ không biết bao nhiêu đối thủ bồi luyện, đương nhiên hắn không hề sử dụng nội công. Người tham gia tỷ thí càng ngày càng nhiều, họ đều muốn nhìn Vũ Ngôn bị đánh ngã nhưng vẫn chưa được như nguyện. Ở nơi đây trút bỏ những bực dọc, tâm tình Vũ Ngôn đã tốt hơn rất nhiều.

Số 9 đã tranh thủ mượn sách giáo khoa trung học của em gái cô. Số 9 còn nhân tiện mang đến cho hắn cả một đống tài liệu ôn tập, khiến hai mắt Vũ Ngôn trắng dã. Năng lực học tập của Vũ Ngôn quả nhiên cực kỳ xuất sắc. Mấy quyển sách giáo khoa này đã ba năm không xem qua, nhưng giờ kiến thức trong sách vẫn còn nguyên vẹn trong đầu, một chút cũng không hề quên. Xem sách vài ngày, Vũ Ngôn cũng dần bình tĩnh trở lại, hệt như trở về với những ngày tháng học tập bên sư phụ.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Đại Tráng, Vũ Ngôn bất đắc dĩ đành làm thủ tục xuất viện cho hắn. Chỉ là trên đôi mắt hắn phải đeo một chiếc kính đen rất to. Mập Đầu Đà xử lý xong hậu sự và an bài chu đáo cho cha mẹ của Tiểu Lý Tử rồi vội vàng trở về. Vũ Ngôn gặp những đội viên còn lại của tiểu đội rồi vung tay, bốn người cùng đến nơi Hầu Tử và Tiểu Lý Tử an nghỉ.

Nghĩa trang vắng vẻ và thê lương, những tấm bia mộ như những tảng đá lớn đè nặng lên lòng mỗi người. Di thể của Hầu Tử không tìm được, chôn phía dưới bia mộ mới tinh thẳng tắp này chính là chiếc mũ quân đội mà hắn từng dùng; còn của Tiểu Lý Tử là một bộ quân phục cũ. Vũ Ngôn và Mập Đầu Đà đốt ba điếu thuốc đặt lên trên bia mộ, rồi mở một chai rượu Mao Đài tưới trước mộ. Mấy người đều không nói gì, ba người đàn ông đặt mông ngồi bệt xuống đất hút thuốc. Đôi mắt Số 9 đỏ bừng, không nói một lời nào, chỉ ngồi lặng lẽ ở bên cạnh.

Mập Đầu Đà nói qua tình hình hộ tống Tiểu Lý Tử về quê nhà. Vũ Ngôn cũng nói về việc an bài cho em gái Hầu Tử, nói rằng mình về sau cũng phải đi học, dùng thân phận chiến hữu dốc toàn lực trợ giúp cô bé thi đỗ đại học. Đại Tráng sớm đã nói muốn về quê, lên núi trồng cây. Số 9 nói mình muốn trở về học viện quân sự tiếp tục học tập. Mập Đầu Đà thì muốn cố gắng thi vào học viện quân sự. Mấy người Đại Tráng đều biết chuyện ở Ban Quân Chính, cũng biết Vũ Ngôn phải xuất ngũ, nhưng lại không biết nên nói lời gì để an ủi hắn. Thấy vẻ mặt Vũ Ngôn tự nhiên, nên nỗi lo lắng trong lòng họ cũng giảm đi phần nào.

Bốn người ngồi trước mộ phần những chiến hữu đã hy sinh, nói về kế hoạch sau này của bản thân, lại kể về những chuyện đã sống chung với nhau trước kia, nhiều nhất là những chuyện của hai chiến hữu đang an nghỉ dưới kia. Cảm giác chia xa này khiến sống mũi mấy người cay cay, nhưng họ vẫn nhịn không khóc thành tiếng.

Tất cả tình cảm rốt cuộc cũng bộc phát khi Đại Tráng rời đi. Trên sân ga, ba người đàn ông ôm chặt lấy nhau, khóc đến mức "sơn băng địa liệt, hải khô thạch nát". Số 9 nhào vào lòng chị dâu, nước mắt làm ướt đẫm bộ quần áo của nàng. Cho dù với tâm tính của một tay súng bắn tỉa, nhưng lúc này Đại Tráng đã hoàn toàn rối loạn, nói lớn:

- Con bà nó, nhất định phải nhớ đến nhà tao ăn táo đấy!

Đại Tráng nhắc đi nhắc lại lời này mấy chục lần, dù cho hai vợ chồng đã lên xe lửa đi khuất bóng, nhưng giọng nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai ba người còn lại.

Rồi một ngày, Vũ Ngôn gọi điện đến thôn Hầu Tử, chừng hơn mười phút sau mới nghe được giọng của em gái Hầu Tử truyền đến. Vũ Ngôn đơn giản giới thiệu bản thân, nói rằng mình là chiến hữu của Hầu Tử sắp xuất ngũ và cũng muốn thi đại học, về sau hai người sẽ giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Hơn nữa hắn còn nói, nhận lời ủy thác của Hầu Tử gửi cho cô bé một chút tiền để cô bé kiểm tra và nhận. Em gái Hầu Tử đã biết chuyện anh trai đi chấp hành nhiệm vụ bí mật nên cũng không hề hoài nghi gì cả, lại còn rất khách khí, và còn tỏ vẻ cảm ơn hắn nữa.

Toàn bộ nội dung bản dịch này thuộc về truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free