Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 939 : Gọi hồn

Sâu trong lòng núi, Thạch Hạo ngồi xếp bằng bất động, thân thể nứt toác, vết thương vô cùng đáng sợ, có thể nói cả người đã tan nát. Bởi vì có hai luồng tiên khí đang quấn quanh hắn nên mới không đến mức tan rã, chúng quấn chặt lấy nhau, giữ cho thể xác không bị tách rời, nếu không đã sớm hủy diệt r��i. Cổ Vương Thiên Quốc có tốc độ cực nhanh, một chiêu kiếm đâm tới lập tức khiến trời đất biến sắc, hư không nứt toác. Thanh sát kiếm dính máu này tựa tia chớp nổ vang, như cầu vồng xuyên phá bầu trời, sáng rực lấp lánh vô cùng, khiến cả thân thể Thạch Hạo như bị ghìm chặt xuống đất, rồi phóng vút vào trong! Chiêu kiếm này hướng thẳng mi tâm Thạch Hạo, xương trán hắn phát sáng, hai bên va chạm phát ra tiếng "keng keng", những đốm lửa bắn tung tóe, có thể thấy được cơ thể hắn mạnh mẽ đến mức độ nào. Kết quả này làm mọi người kinh hãi! "Bụp!" Cổ Vương Thiên Quốc đã thành công! Một chiêu vừa rồi đã đâm thẳng vào mi tâm Thạch Hạo, máu tươi vung vãi, cảnh tượng thê lương, dễ dàng đến không ngờ. Mặc dù thể phách Thạch Hạo vốn tuyệt diễm, thân thể gần như kim cương bất hoại, nhưng lúc này không có nguyên thần làm chủ, chẳng thể chống đỡ, chỉ dựa vào bản năng thân thể chống đỡ, cũng chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai mà thôi. Cứ thế đã bị giết ư? Tất cả mọi người không cách nào tin được. Sau lưng bọn họ còn có một đám tu sĩ khác, tất cả đều là cường giả được triệu tập đến, lúc này đều chấn động không thôi! Mạnh mẽ vô cùng, tung hoành Tiên Cổ, áp chế các quái thai cổ đại, từng chém Đọa Thần Tử, vậy mà Hoang lại chết dễ dàng đến vậy, việc này khiến người người kinh ngạc run rẩy, hai mắt trợn trừng. "Chết!" Quân Đạo nhảy vọt tới, mang theo luồng gió mạnh, vô số ánh sáng bắn ra, một bước tới ngàn trượng, tay cầm một thanh chiến mâu bạc đâm xuyên trái tim Thạch Hạo. Vết máu đỏ sẫm chảy dài theo mũi mâu bạc nhỏ xuống đất. "Ha ha ha... Hoang, ngươi cũng có ngày hôm nay à?!" Quân Đạo cười to, trên mặt tràn ngập tàn khốc và lạnh lẽo. Một tay nắm lấy chiến mâu bạc, mái tóc tung bay, máu tươi chảy xuống, khiến hắn trông như một vị ma thần thật sự. Tình cảnh này, rung động lòng người! Hoang, đã chết! Mi tâm bị xuyên thủng, nghĩa là nguyên thần đã tan nát, làm sao tránh khỏi kiếp nạn này đây? Sau đó, Quân Đạo lại tiếp tục đâm một mâu phá nát trái tim hắn, mũi mâu không ngừng phá hoại xương cốt, máu thịt, hắn như muốn chứng minh Hoang đã chết hoàn toàn, bằng không sao không phản kháng, không có chút động tĩnh nào? Đáng tiếc thay, cứ thế bị giết ư? Có người âm thầm thở dài. Về phần những người đứng phía trước nhất thì càng kinh sợ hơn, mặc dù Hoang đã chết nhưng cơ thể hắn vẫn đáng sợ vô cùng, nếu là kẻ khác, nhát kiếm đầu tiên đã đủ chém nát rồi. Đặc biệt là một mâu sau cùng của Quân Đạo, dù là thân thể thần linh cũng phải tan nát, nhưng thân thể Hoang chỉ phát ra tiếng "keng keng", tựa như thân thể thần kim bị đâm thủng một lỗ, tia lửa văng tung tóe. "Tu ra hai luồng tiên khí? Kinh diễm biết chừng nào, không thể tưởng tượng nổi!" Vị đại sư trận pháp siêu cấp kia thầm than, hắn là người bản địa, đến từ một bộ lạc lớn ở Tiên Cổ, cũng phải khiếp sợ trước thể phách của Thạch Hạo. Dù mang theo địch ý đến đây, nhưng khi chứng kiến cảnh này, hắn vẫn cảm thấy nuối tiếc, một thiên tài tuyệt thế như vậy lại bị bọn họ ám sát, ra đi quá sớm. "Dù là ở kỷ nguyên Tiên Cổ, người như vậy cũng hiếm có, chết sớm khi còn trẻ tuổi. Thế nhưng, cũng chẳng trách ai được, do ngươi đã từng bước vào dược viên cổ mà thôi." Hắn khẽ nói, sau đó ánh mắt trở nên rực cháy. Nơi đây, những người còn lại cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, lòng dạ sôi trào. Thân thể Thạch Hạo rạn nứt, khi vượt ải đã phải chịu những vết thương khủng khiếp, nhưng vẫn mạnh mẽ tuyệt diễm, hai luồng tiên khí lượn lờ, thần thánh vô biên. Trong đó có một luồng rất lấp lánh, trắng trong như ngọc, còn một luồng khác tựa như chỉ vừa mới thành hình hơi mờ ảo, nhưng rõ ràng đã thành công. Hai luồng tiên khí hộ thể khóa chặt lấy thân thể hắn, khiến thể xác đang tan nát kia từ từ khôi phục như cũ, tái tạo chân thân. Cảnh tượng này kinh khủng đến nhường nào? Rất nhiều người đều sợ hãi, miệng khô lưỡi cứng, cố gắng lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt. Một luồng tiên khí đã làm khó biết bao anh hùng hào kiệt, nay hắn lại có thể tu ra luồng thứ hai, thật khó mà tin nổi, khó mà lý giải! "Hoang, kinh diễm cổ kim!" Mặc dù là cừu địch, nhưng những người phía sau cũng đều phải thừa nhận như vậy. "Mạnh mẽ hơn thì sao chứ, chẳng phải đã chết rồi hay sao?" Quân Đạo ngẩng đầu, mái tóc dày buông xõa, ánh mắt lóe lên như ánh đao, hắn quát lớn một tiếng, một tay nắm chặt chiến mâu, nhấc bổng cả thân thể Thạch Hạo lên khỏi mặt đất. Hình ảnh này làm người khác rùng mình một cái. Sinh mệnh vô thường, mạnh như Hoang cũng phải chết, việc này khiến lòng người đều lạnh giá. Quân ��ạo với thân hình to lớn đứng ngay chỗ đó, dùng chiến mâu bạc đâm xuyên Thạch Hạo rồi nhấc bổng hắn giữa không trung, máu tươi dọc theo cán mâu chảy xuống, nhìn mà giật mình! "Khà khà..." Cổ Vương Thiên Quốc cũng nở nụ cười tươi, bóng người hắn mơ hồ, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán. Người này tựa sói lang, tựa ma quỷ, khí tức kinh khủng, tiếng cười phát ra khiến người người run sợ. Không ai quên được, chính hắn là kẻ phát động đòn đánh đầu tiên, một thanh sát kiếm đâm thủng mi tâm, thành công giết chết Thạch Hạo! Đúng vậy, đây chính là chiến tích lẫy lừng trên con đường huy hoàng của hắn, đã hạ gục Hoang, giết chết một thiên tài tuyệt thế tu ra hai luồng tiên khí, chiến tích này đáng sợ đến nhường nào? "Nát cho ta!" Quân Đạo hét lớn đồng thời khống chế chiến mâu bạc, ánh sáng lấp lánh phát ra như một vầng mặt trời, hắn muốn đánh nát thân thể Thạch Hạo. "Dừng tay!" Vị đại sư trận pháp siêu cấp kia quát lớn, hắn cực kỳ lo lắng. Keng! Tiếng kiếm reo ngân vang, Vương giả của Thiên Quốc đã ra tay, hắn dùng sát kiếm đánh thẳng vào chiến mâu bạc, hòng hóa giải phù văn đáng sợ kia. "Vì sao?" Con mắt Quân Đạo lóe sáng, hỏi. "Thân thể này có giá trị cực lớn, đã tu thành hai luồng tiên khí, hiếm có hơn cả thần dược!" Vương giả của Thiên Quốc nói lý do vì sao hắn ra tay ngăn cản. "Chính xác, bộ thân thể này chúng ta muốn và sẽ trao đổi cùng với các ngươi!" Đại sư trận pháp siêu cấp nói rồi nhìn chằm chằm thân thể này với vẻ nóng bỏng, đầy khát khao. Bọn họ vừa nói vậy thì tất cả mọi người đều biến sắc, sở hữu thân thể có hai luồng tiên khí, chắc chắn có giá trị vô lượng, chỉ là không biết sau này hai luồng tiên khí này có tiêu tán hay không mà thôi. Cổ Thánh tử nhíu mày, nói: "Nguyên thần của hắn không còn trong người, cũng không phải bị đâm chết, thật kỳ lạ!" "Ừ, đúng là như thế, nguyên thần của hắn không hề tán loạn trong đầu lâu, vì sao lại không có ở đây?" Có người thuộc dân bản địa ngạc nhiên, nảy sinh nghi vấn. Trong nhà giam đen tối, nguyên thần Thạch Hạo run rẩy, hắn cảm thấy đau đớn, không rõ vì sao tim lại ��ập thình thịch. "Xảy ra chuyện gì rồi, nguyên thần của ta không hề hao tổn, sao lại thế?" Linh hồn hắn rung động, tựa như có chuyện đáng sợ nào đó đã xảy ra với cơ thể. "Chẳng lẽ là do cơ thể của ta, nhiều năm rồi nên đã mục nát?" Trong lòng Thạch Hạo chấn động, trong cảm nhận của hắn, tựa như đã ngàn năm vạn năm trôi qua. Màn đêm ăn mòn khiến hắn sinh ra ảo giác này! "Phá!" Thạch Hạo oanh kích nhà giam tối tăm này, ánh sáng lại xuất hiện, không gian vặn vẹo, hư không bị xé rách, hắn gần như đã thoát vây. Nhưng có một điều phiền phức duy nhất chính là, hắn không biết trở lại bằng cách nào, không sao tìm được đường về. Tối tăm vô biên, đâu là đường về? Dòng sông kia vẫn chảy, từng ngôi nhà giam tăm tối vẫn bồng bềnh, hắn muốn tìm đường về thì không biết còn tốn bao nhiêu thời gian nữa. Bên ngoài, trong lòng núi. "Kỳ lạ thật, nguyên thần của hắn đi nơi nào rồi, làm sao lại không thấy?" Rất nhiều người đều biết được tình huống này nên vô cùng giật mình, ai nấy đều cảnh giác. "Giống như trong truyền thuyết, thân thể của hắn đã đắc đạo, tu ra tiên khí, nhưng sắp thành công thì lại mất đi nguyên thần!" Trong đám dân bản địa chợt có người lên tiếng. "Chính xác, ở Tiên Cổ cũng từng có người như thế, hơn nữa đều là những kỳ tài ngút trời vô cùng ghê gớm, siêu phàm nhập thánh. Người như thế muốn càng ngày càng mạnh mẽ hơn nên suốt ngày bế quan trong mật thất, kết quả thân thể bị bỏ không, nguyên thần chẳng còn, người như thế cũng không phải chỉ có một trường hợp!" Đại sư trận pháp nói. Mọi người nghe thế thì biến đổi sắc mặt, chuyện như vậy thật quá kỳ lạ và khó tin. Đồng thời đám người này cũng thán phục không thôi, Hoang quá lợi hại, có thể sánh ngang với những kỳ tài được trời cao chiếu cố trong một kỷ nguyên. "Ta rất tò mò, nếu bế quan ở trong mật thất vậy thì nguyên thần sẽ đi nơi nào, dù có chết đi nữa thì cũng phải lưu lại những mảnh vỡ hồn phách chứ?" Có người nói ra nghi vấn của mình. "Chư vị, xin hãy lui lại một chút, để ta thử nghiệm xem có tìm thấy mảnh vỡ nguyên thần của hắn xung quanh đây hay không." Cổ Thánh tử nói. Tất cả mọi người đều rùng mình, Thần Miếu đã tồn tại cùng thế gian, họ nắm giữ Cửu Thiên Thập Địa Kinh, được xưng là truyền thừa cao nhất thế gian, chỉ có vài loại thiên công mới có thể sánh ngang, khó mà tưởng tượng! Cổ Thánh tử ngồi xếp bằng cách thân thể Thạch Hạo một khoảng, sau đó miệng bắt đầu tụng kinh, từng ký hiệu thần bí tỏa ra và tiến vào hư không. Đây tựa như một khúc gọi hồn, mà cũng như một khúc ca trấn hồn, xuyên lên cửu thiên, nhập xuống cửu u, không gì ngăn cản. Chân kinh này cổ xưa và thần bí, nắm giữ lực xuyên thấu kinh người, nó tiến vào hư không, dù trên trời hay dưới đất, bất kể cửu thiên hay cửu u, tựa như đều có thể chạm tới. Từ miệng Cổ Thánh tử bay ra từng ký hiệu thần bí vô cùng rực rỡ, tựa như những chữ cái được tạo thành từ kim loại, rồi chìm vào hư không. Những dòng chữ này là công sức tâm huyết, được dịch và phát hành độc quyền tại truyen.free.

"Đây là thanh âm gì thế, những ký tự kỳ dị này hợp lại, tựa như muốn hoán hồn vậy." Thạch Hạo kinh ngạc. Trong bóng đêm, hắn một mình đứng thẳng tìm cách trở về, nguyên thần hắn mạnh mẽ kinh người, đã xuyên thủng nhà giam, thoát vây ra ngoài. Lúc này, chợt nghe âm thanh kỳ dị kia, nhìn thấy những ký hiệu mờ ảo ấy, hắn giật nảy mình. Thạch Hạo cất bước tiến về nơi khởi nguồn của những ký hiệu thần bí kia, muốn xem rõ rốt cuộc đó là thứ gì. Từng con chữ trong bản dịch này đều là tâm huyết của người dịch, được trao gửi độc quyền đến truyen.free.

Bên ngoài, trong lòng núi, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Cổ Thánh tử tụng kinh, hắn dáng vẻ trang nghiêm, phù văn chi chít trong hư không, ánh sáng tựa ngân hà buông xuống. "Ha ha..." Quân Đạo đang cười và cũng có chút lạnh lẽo cay nghiệt, thêm vẻ hờ hững nhìn thi thể Thạch Hạo. Lúc này, hắn vẫn cầm chiến mâu, tuy không tiếp tục hủy diệt thân thể Thạch Hạo nữa, nhưng vẫn để mũi mâu xuyên thủng cơ thể ấy, hắn lẳng lặng đợi xem kết quả cuối cùng. Giờ khắc này ai cũng biết, thân thể Thạch Hạo còn quý báu hơn cả thần dược, một khi đoạt được bộ xác này thì sẽ có vận may chấn động thiên hạ, sở hữu hai luồng tiên khí! "Có thể gọi tàn hồn của hắn à, có cần phải vậy không?" Có người thì thầm. "Cần chứ, giết một bộ thi thể như vậy thì có ích lợi gì chứ, chẳng có cảm giác thành tựu gì. Ta nghĩ nếu sau khi bắt giữ được một chút thần thức tan nát của hắn, rồi hắn biết kết quả này, thì vẻ mặt sẽ ra sao?" Quân Đạo cười lớn, đầy lạnh lẽo. Bản dịch này là thành quả lao động nghiêm túc, được bảo hộ và chỉ có trên truyen.free.

Trong hư không, Thạch Hạo từng bước tiến tới, truy tìm đường về! Vốn dĩ, theo suy đoán của chính hắn, muốn trở về sẽ phải tốn thời gian rất dài. Nhưng không nghĩ rằng lại sớm nhìn thấy ánh sáng như vậy, xuyên qua hư không mờ ảo, hắn như sắp bước ra khỏi nơi u tối này. "Hả?" Giây lát, Thạch Hạo chợt cảm ứng được khoảng cách giữa mình và thân thể rất gần, có thể nhận biết tất cả, lập tức hắn hiểu rõ mọi chuyện, trở nên vô cùng tức giận! "Ầm!" Không tự chủ, trong nháy mắt bước ra khỏi màn đêm u tối, nguyên thần Thạch Hạo trở lại đầu lâu, trở về với thân thể mình, cơn đau nhức lan tỏa khiến hắn gầm lên không ngừng. Phút chốc hắn mở mắt thì hai tay nắm chặt thanh chiến mâu đang ghim chặt nơi lồng ngực, ánh mắt hắn rực rỡ như mặt trời ban trưa, vô số lửa giận và sát ý bùng phát. "Ngươi...." Quân Đạo khiếp sợ, thân thể hắn chợt run rẩy, đây không phải là tàn hồn! "Giết!" Tóc dài Thạch Hạo múa tung, chùm sáng trong con ngươi vô cùng kinh khủng, hắn nhanh chóng ra tay về phía Quân Đạo. Nội dung này được dịch và biên tập cẩn thận, chỉ được phép hiển thị trên truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free