[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 813 : Qua ải
Ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, găm chặt vào Thạch Hạo. Gặp phải trọng thương như vậy, không chỉ đại bại mà còn chịu nhục nhã.
Khắp chốn tĩnh lặng như tờ.
Lòng người tựa như có lũ quét ùa qua, không sao giữ được bình tĩnh. Một thiếu niên cường đại đến mức kinh khủng thế này quả thực hiếm thấy từ xưa đến nay!
"Lão tổ!" Một đám người vây quanh, bảo vệ vị Thiên Thần đang ở trung tâm.
Các tu sĩ của các giáo phái cũng chấn động, sắc mặt tái nhợt. Hôm nay chịu sỉ nhục lớn đến vậy mà lại không tài nào làm gì được thiếu niên này.
Đã bao nhiêu năm qua, đạo thống của họ vẫn luôn an tọa xem phong vân thiên hạ, cao cao tại thượng nhìn xuống vạn vật. Ai dám trêu chọc chứ, nói gì đến việc bị người khác quét ngang?
Vậy mà hôm nay, một thiếu niên lại bá đạo ra tay, đánh giết đến nỗi khiến họ không biết phải làm sao!
Rầm!
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hai người sánh vai bước ra. Cả hai đều là Thiên Thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kỹ Thạch Hạo, rồi bước đến đứng chung với vị Thiên Thần vừa bị trọng thương kia.
Thạch Hạo bật cười lớn, tinh thần phấn chấn, rồi lộ vẻ khinh bỉ tột độ, hoàn toàn xem thường và kiêu ngạo, không hề để họ vào mắt.
Đám người đứng đó vô cùng tức giận, mấy người sắc mặt đỏ bừng. Họ cảm thấy nhục nhã tột cùng khi bị một thiếu niên dùng ánh mắt như vậy nhìn.
Vô số tu sĩ đang quan chiến khi nhìn thấy tình cảnh này đều chấn động mạnh.
"Tội, nếu không chết thì sau này nhất định sẽ tiến tới đỉnh cao." Có người thầm than, gọi Thạch Hạo là "Tội", bởi đây chính là cái tên hắn đã dùng để lưu danh trên tế đàn cổ.
"Người mới thay người cũ, hắn nhất định sẽ quật khởi thành một vị Chí Tôn. Nhưng đáng tiếc, đệ tử môn đồ của chúng ta không thể biết trước, không thể nhận được tin tức, chỉ mong sau khi tiến vào Tiên Cổ sẽ không trêu chọc vào hắn."
...
Khi nghe những tiếng xì xào bàn tán của mọi người, sắc mặt đám đại cổ giáo càng trở nên khó coi hơn.
Rõ ràng, mọi người đều cho rằng hôm nay họ đã mất hết mặt mũi, chịu thiệt thòi lớn, trong khi họ lại đến từ những cổ giáo lừng lẫy.
"Tên tội huyết!" Một vị Chân Thần hét lớn: "Ngươi trắng trợn như vậy là muốn khiêu chiến các cổ giáo chúng ta ư? Hay là muốn tử chiến một trận?"
Đây vừa là uy hiếp vừa là đe dọa, muốn Thạch Hạo dừng tay. Dù sao, đó cũng là những đại giáo mạnh mẽ, ngoài thực tế kia, ai dám một mình đơn độc chống lại họ?
"Ngươi nói đúng, ngày khác ta nhất định sẽ tới thăm hỏi từng giáo phái!" Thạch Hạo đáp.
"Không biết trời cao đất rộng!" Chân Thần trách mắng. Hắn biết cách này không thể thực hiện được nữa, đối phương sẽ không lùi bước.
"Ngươi nói thử xem, còn lựa chọn nào khác không?" Thạch Hạo lạnh nhạt nhìn hắn.
Tên Chân Thần này tức giận, bị uy hiếp trắng trợn. Một thiếu niên Tôn giả lại dám uy hiếp Chân Thần, trong khi hắn lại đang đứng cạnh Thiên Thần nữa chứ.
"Ta nói, ngươi không biết..." Hắn trừng mắt quát lớn, lặp lại lần nữa.
Nhưng mà, lời còn chưa dứt, mắt hắn đã hoa lên. Vô số sen vàng cắm rễ hư không, không ngừng quét từng tia lửa dữ dội về phía hắn.
"Ngươi dám!" Rất nhiều người hét lớn.
Ngay cả ba vị Thiên Thần ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo. Quá ngông cuồng, dám giết Chân Thần ngay trước mặt họ, hoàn toàn không xem ba đại Thiên Thần ra gì!
Ba người nhanh chóng ra tay ngăn cản!
"Có gì mà không dám? Ba tên rác rưởi, cút đi cho ta!" Thạch Hạo hét lớn. Cả người hắn lấp lánh ánh lửa như thật, chói mắt và sáng rực vô cùng.
Lời nói bá đạo vừa dứt, liên tiếp có cường giả cản đường ngã xuống. Hắn xông thẳng về phía ba đại Thiên Thần.
Tất cả mọi người đều kinh hãi. Còn ba vị Thiên Thần thì giận dữ không thôi, thiếu niên này đang nói cái gì vậy? Dám gọi họ là rác rưởi, thật khó mà tưởng tượng được.
Đã bao nhiêu năm rồi, từ khi họ trở thành Thiên Thần, những năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, họ vẫn luôn dõi mắt nhìn xuống các tộc, được khắp nơi kính ngưỡng. Ai dám nói chuyện như thế với họ chứ?
"Bụp!"
Máu tươi bắn lên. Thạch Hạo bay lên không rồi hai chân hạ xuống, lôi điện kinh người hiện ra, chấn cho một vài Tôn giả kêu thảm thiết. Có người cháy khét tại chỗ, còn số ít nổ tung, sương máu bốc hơi.
Hắn cứ như đi vào chốn không người vậy!
Tình cảnh này khiến mỗi người rung động sâu sắc. Vô địch là thế nào, thiếu niên này đang thể hiện ra phong thái đó.
Rất nhiều người đang xem chiến, cả những nhân vật danh tiếng của các giáo phái, đều cứng họng. Đã bao nhiêu năm rồi họ chưa từng nhìn thấy một thiếu niên thần dũng như vậy. Họ cũng từng trải qua thời trai trẻ, cũng từng có nhiệt huyết tận trời, giờ phút này tựa như trở lại thời thiếu niên vậy!
Thiếu niên ấy, chửi ba vị Thiên Thần là ba tên rác rưởi, giết chết các cường giả cứ như gà đất chó sứ, khiến tất cả mọi người đứng gần cổ đàn Chí Tôn đều phải khiếp sợ!
"A..."
Các tu sĩ của mấy đại cổ giáo liên thủ ngăn cản công kích của hắn. Hai đại Thiên Thần thì càng tức giận hơn, còn vị Thiên Thần bị mất một tay kia ánh mắt càng thêm lạnh lùng, bùng phát thần uy mạnh nhất, thi triển bảo thuật nghênh chiến.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo đang giữa không trung liền lập tức hóa thành một Chân Long lao tới, vượt qua đỉnh đầu của mọi người, rồi vung chân cực mạnh. Thần quang tăng vọt, hai chân ấy cứ như đuôi rồng nện mạnh xuống, khiến một đám người ói đầy máu, kêu la bay ngược ra sau rồi nổ tung.
Tình cảnh bá đạo này khiến ai nấy đều ngây người!
"Ai cản ta thì phải chết!"
Từ đầu ngón tay hắn, từng tia sáng trắng vô cùng thánh khiết và rực rỡ bay ra. Ánh sáng lành đó ẩn chứa vẻ mạnh mẽ vô đối, lúc nào cũng có thể bùng phát ra thần uy hủy diệt.
Đây chính là Thượng Thương Kiếp Quang!
Ba đại Thiên Thần sợ hãi. Bảo cụ của họ bị đánh đến mức mờ tối, tất cả đều bay ngược ra sau. Đồng thời, ánh sáng này khiến ngực họ khó chịu, máu tươi như muốn trào ra ngoài.
"Ầm!"
Thạch Hạo cứ như rồng lao nhanh tới, chấn cho một đám cường giả máu phun phè phè. Có người tử vong, có người trọng thương bay dạt sang hai bên.
Ngay cả ba đại Thiên Thần cũng bị ép thối lui, không tài nào ngăn cản được.
"Ngươi..." Tên Chân Thần vừa mở miệng nói lúc nãy sắc mặt đã trắng bệch.
"Bụp!"
Thạch Hạo một chưởng ép tới, ánh trắng cuồn cuộn bao phủ khắp nơi. Tên Chân Thần kia cứ thế bị sấy khô, hóa thành mưa máu, hóa thành bụi mù, hóa thành mưa ánh sáng.
Giữa ngàn quân, hắn cứ thế giết địch thủ, không một ai có thể ngăn cản!
"Vù" một tiếng, Thạch Hạo xoay tròn, một cước đạp thẳng vào mặt một vị Thiên Thần, một chưởng vỗ vào đầu một vị Thiên Thần khác, ra tay vô cùng bá đạo.
Mục đích thật sự của hắn chính là ba đại Thiên Thần này.
Một người hét lớn, tế ra một bức tranh. Đây là bí khí, sau khi được lấy ra liền bắt đầu tự giải thể, không còn tồn tại nữa, thế nhưng uy lực lại mạnh vô cùng.
Hắn hy vọng có thể dùng vật này để tạm thời áp chế sự đột phá của Linh Giới, dựa vào đó để tiêu diệt Thạch Hạo.
Thạch Hạo cảm thấy có điểm lạ thường nhưng cũng không lo lắng lắm. Hắn quát lớn một tiếng, thân thể dâng lên thánh quang trắng xóa, đồng thời trong lòng bàn tay xuất hiện một dấu ấn phát ra ánh sáng chói mắt.
Cuối cùng, một bàn tay mơ hồ từ trong thân thể hắn lao ra, hiện diện giữa hư không. Thế nhưng nó không quá chân thật, có chút mờ ảo mông lung, không hề hoàn chỉnh.
Dù vậy, nó cũng phát ra một loại uy thế đáng sợ, bởi vì đây chính là Thượng Thương Chi Thủ.
"Ầm!"
Bức tranh đó bị xuyên thủng, chưa kịp bốc cháy mà cứ thế bị đập tan. Năng lượng không thể nào bao phủ tới đây được.
"A..."
Tên Thiên Thần kia đứng mũi chịu sào, nửa người bị xuyên thủng. Hắn bị thương rất nặng, máu tươi xối xả.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo rút ra một cây Diệt Hồn Châm, bắn thẳng vào thân thể hắn, ý muốn tuyệt sát.
Chíu!
Quả nhiên, sau khi bị bắn trúng, tên Thiên Thần kia tái mặt.
"Keng" một tiếng, bàn tay hắn như đao, vô cùng quyết đoán chém lìa bả vai mình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thiên Thần rút lui!
Việc này càng khiến mọi người khiếp sợ. Các cường giả khác thấy thế thì sắc mặt cũng trắng bệch, sau đó tự tin của chính mình đều tan biến hết, nhanh chóng bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn, truy kích những người kia, hắn tiếp tục ra tay.
"Boong..."
Đáng tiếc, nơi cổ đàn Chí Tôn lại vang lên một tiếng chuông. Vòng kiểm tra kết thúc, mấy chục vạn Tôn giả bị đuổi khỏi, tất cả nơi này đều kết thúc.
Thạch Hạo tiếc nuối. Hắn cảm thấy thân thể mình tựa như bị một luồng sức mạnh nào đó lôi kéo, muốn rời khỏi chiến trường này.
Một đòn cuối cùng, hắn ra tay với một vị Thiên Thần. Thượng Thương Chi Thủ mơ hồ, không hoàn chỉnh đánh ra, khiến vẻ mặt của vị Thiên Thần kia biến đổi. Mặc dù nhanh chóng rút lui, hắn vẫn bị đánh cho ho ra đầy máu, thân thể rách lìa.
Đáng sợ nhất chính là, trong chưởng này của Thạch Hạo lại còn mang theo một cây Diệt Hồn Châm!
"Bụp!"
Lần này, cây châm lao tới vô cùng chuẩn xác về phía đầu lâu, khiến tên Thiên Thần này hét thảm. Trong ánh mắt hắn lộ vẻ mê mang, đang sợ hãi.
"Cái gì, một vị Thiên Thần trúng phải Diệt Hồn Châm!"
"Trời ạ, một vị Thiên Thần sẽ chết ư?"
...
Chuyện này gợi nên náo động lớn. Ba đại Thiên Thần đều bị thương nặng, máu tươi nhuộm Linh Giới, một người trong số đó rất có thể sẽ chết!
Toàn bộ người xem chiến đều ồn ào, trong lòng chấn động không thôi.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo biến mất khỏi nơi đó. Đồng thời, một đám Tôn giả trên cổ đàn Chí Tôn cũng được đưa đi, rời khỏi Linh Giới.
Tội Châu, trong đạo trường to lớn.
Hào quang lóe lên, từng bóng người bị quét ra ngoài. Bảy mươi mấy vạn Tôn giả giờ chỉ còn sót lại một vạn người, đây chính là những người đã giành được chiến thắng cuối cùng!
Những người rời khỏi đạo trường đều mang lòng không cam, mang theo vẻ thất vọng hòa vào đám đông bên dưới, ai nấy đều ủ rũ.
Đương nhiên, trong số những vẻ mặt đó cũng có không ít vẻ sáng bừng. Họ đều đang ngó chừng đạo trường để tìm kiếm bóng người của một thiếu niên.
Tất cả mọi người đều biết, đại sự đã phát sinh!
"Tội", không chỉ lập nên kỷ lục, đạt được Chí Tôn Dịch trong chén đá trên tế đàn tầng cao nhất, giết hết truyền nhân của các đạo thống, mà hắn còn có thể giết chết thần linh của bọn họ nữa.
Sau một khắc, người xem chiến đều đã trở về, vô số tu sĩ thức tỉnh, nơi đây trở nên hỗn loạn.
"Vị Thiên Thần trúng phải Diệt Hồn Châm kia là đến từ Hỏa Vân Động hay Yêu Long Đạo Môn vậy?"
"Quả là kinh người! Một trận thử thách mà lại khiến một vị Thiên Thần suýt chết?"
Tiếng người huyên náo, nơi đây đại loạn. Toàn bộ tu sĩ khôi phục lại như cũ, không phải nhìn về một vạn Tôn giả thắng trận mà là tìm kiếm vị Thiên Thần kia.
Sóng lớn mênh mông nổi lên!
Đã nhiều năm trôi qua mà chưa bao giờ có chuyện như thế này. Thử thách của Linh Giới lại biến thành cuộc chiến đấu cùng với Thiên Thần, cũng rất có thể sẽ có một vị phải bỏ mạng.
Rốt cuộc, mọi người tìm đến những đạo thống cổ xưa danh chấn thiên hạ kia. Đám người này sớm đã không thể yên tĩnh được, nơi đó có tiếng gào thét vang lên.
Bởi vì, có một người đang nằm trên mặt đất, không cách nào đứng dậy được.
Thạch Hạo dùng Diệt Hồn Châm không chỉ diệt một vị Chân Thần!
"Trời ạ, lão tổ, người mau mau tỉnh lại đi!" Có người bi thương hét lớn.
Đồng thời, một vị Thiên Thần của Yêu Long Đạo Môn cũng ngã nhào trên mặt đất, khóe miệng chảy máu tươi, sắc mặt tái nhợt chẳng hề nhúc nhích, không rõ sống chết ra sao.
Ngoài ra, còn có hai vị Thiên Thần khác cũng run rẩy, bởi vì họ đã bị thương quá nặng ở Linh Giới, sau khi trở lại thì đại thương nguyên khí.
"Bắt hắn lại cho ta, không cho phép hắn rời đi!" Có người hét lớn, nhìn chằm chằm về phía đạo trường.
"Thiếu niên kia không thể vào Tiên Cổ, chúng ta không cho phép hắn rời đi!" Vị Thiên Thần của Hỏa Vân Động mở miệng, rồi đứng bật dậy, đi thẳng tới biên giới của đạo trường.
Nơi đây ồ lên, huyên náo không thôi.
Rất nhiều người biết chuyện đã xảy ra ở Linh Giới. Mấy cổ giáo là muốn lợi dụng sức ảnh hưởng để ngăn cản tên tội huyết đời sau này rời đi, phải bắt giết hắn ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đạo trường, rốt cuộc cũng đã tìm được thiếu niên kia.
"Ha ha..." Thạch Hạo cười lớn, đứng thẳng người, khiến những Tôn giả đứng cạnh hắn sợ hãi rút lui, không ai dám tới gần.
Dáng vẻ của hắn thoải mái nhìn về phía bên ngoài, nhìn chằm chằm đám người của các đạo thống cổ xưa kia, nói: "Thật quá bá đạo đi. Ngay cả quy tắc này mà cũng dám phá hoại, thế nhưng các ngươi có thể đi vào được chắc?"
"Mở cho ta!" Có Thiên Thần xuất thủ muốn tiến vào trong đạo trường, thế nhưng lại bị một luồng sáng thần thánh ngăn cản, không cách nào tới gần được.
Trận pháp này rất cổ xưa và mạnh mẽ kinh người, chính là để đảm bảo công bằng, phòng ngừa người ngoài xông vào.
Những đạo thống này tuy ngang ngược nhưng cũng không hề nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế. Giờ muốn phá trận thì cơ bản không thể, cần phải tốn thời gian rất dài mới có khả năng.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Một vị Thiên Thần quát hỏi.
"Ta là ai?" Thạch Hạo nhìn về bốn phía nhưng cũng không nói ra mình là ai, mà chỉ cười khẩy đầy khinh bỉ, nói: "Sau khi tiến vào Tiên Cổ, các ngươi sẽ tự biết!"
Hai tên Thiên Thần nắm chặt nắm đấm. Bọn họ biết thiếu niên này có lai lịch kinh người, không chỉ có một thân phận như thế.
"Trời ạ, lão tổ, người tỉnh dậy đi!" Có người đau đớn lay chuyển vị Thiên Thần trúng Diệt Hồn Châm kia.
Đây cũng không phải là đồ vật của Hư Thần Giới, mà là sau khi rơi vào trong tuyệt trận kia thì Thạch Hạo thu lấy. Đây chính là cấm vật bá đạo và ác độc của Thượng Giới.
"Đạo thống của chúng ta cũng có sơ đại, và cũng có quái thai cổ đại. Nhất định trong Tiên Cổ sẽ tru sát ngươi!"
Có thần linh gào thét, mang theo vô tận sát khí và hận thù nguyền rủa Thạch Hạo.
"Thật ư?" Thạch Hạo nghe thấy thế thì cười khẩy, gật đầu nói: "Vậy thì phải cảm ơn ngươi đã báo trước rồi. Đến lúc đó ta nhất định sẽ giết sạch, ngươi cứ yên tâm!"
"Ngươi..." Mấy người của các đại cổ giáo này tức giận, ai cũng nổi gân xanh đầy trán, thế nhưng cũng không cách nào đi vào được.
"Boong..."
Tiếng chuông ngân vang, đại trận chuyển động. Toàn bộ đạo trường trở nên mơ hồ, mọi người biết truyền tống đã bắt đầu. Vạn Tôn giả này sẽ được đưa vào trong khu vực rộng lớn không người kia.
Bản dịch này được thực hiện độc quyền bởi truyen.free.