Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 596 : Lựa chọn khó khăn

Trên mặt đất, dược thang văng tung tóe khắp nơi.

Khuôn mặt Tần Di Ninh tái nhợt không còn chút huyết sắc. Phương pháp cứu chữa này khiến trái tim nàng như thắt lại, lẽ nào lại phải dùng xương cốt của con thứ để cứu con trưởng sao?

Thạch Tử Lăng cũng sững sờ, chậm rãi bình ổn lại tâm trạng, rồi hỏi: "Thần y, ngoài cách này ra, thật sự không còn phương pháp nào khác ư?"

Trương Trọng lắc đầu. Lão tuy y thuật cao minh, lại am hiểu bí pháp phù văn thâm sâu, thế nhưng tất cả những điều đó cũng không thể chữa trị cho thương thế của Thạch Hạo.

"Làm như vậy... có lẽ sẽ gây tổn hại rất lớn cho đứa con còn lại ư?" Tần Di Ninh run rẩy hỏi.

Trương Trọng im lặng. Muốn trị liệu cho Thạch Hạo, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là phải cấy Tiên cốt vào cơ thể đứa trẻ.

"Thần y, thật sự không còn biện pháp nào khác sao?" Thạch Tử Lăng nhíu mày, hắn đương nhiên hiểu rõ ý đồ của đối phương, cái gọi là "mượn Tiên cốt" chắc chắn chính là cấy ghép trực tiếp.

Làm như vậy quá mạo hiểm, đối với con thứ mà nói thì vô cùng nguy hiểm, nếu không may xảy ra sơ suất, sẽ hối hận cả đời.

"Lão phu tài năng còn hạn chế, chỉ thuận miệng trình bày mà thôi." Trương Trọng nói, chuyện này lão cũng không muốn nói nhiều bởi vì ảnh hưởng quá lớn, liên quan đến tương lai của hai đứa trẻ.

"Sao lại thế này, tại sao lại tàn nhẫn như vậy chứ, Hạo nhi..." Tần Di Ninh khóc nức nở, đau đớn khôn nguôi, ôm chặt trưởng tử đang nằm trên giường.

Trạng thái của Thạch Hạo rất tệ, khi tỉnh khi mê. Trong cơ thể nó có rất nhiều phù văn giống như đồng rỉ sét, khiến nó đau nhức, không ngừng nuốt chửng sinh mệnh nó.

Lúc này, ý thức của nó đã hoàn toàn tách rời khỏi ngoại giới, chìm vào trạng thái hôn mê sâu.

"Nếu như Nguyên thủy chân cốt trong cơ thể Thạch Hạo không bị tổn hại thì có thể tự mình trị liệu, nhưng đáng tiếc vấn đề lại quá nghiêm trọng." Trương Trọng nói.

Vấn đề lớn nhất trong cơ thể Thạch Hạo chính là sự xuất hiện một loại phù văn, mạnh mẽ đến mức khiến người khác kinh sợ. Thứ này đã ngưng tụ cùng huyết nhục và xương cốt của đứa trẻ, căn bản không thể nào loại bỏ được.

Không chỉ danh y Trương Trọng biết, mà ngay cả vợ chồng Thạch Tử Lăng cũng rõ, ở hạ giới này không một ai có thể diệt trừ văn tự quy tắc nguyền rủa này, đó chính là Cốt văn cấm kỵ.

"Khối cốt trong cơ thể Thạch Hạo bị vỡ thành trăm ngàn mảnh, sau đó được ghép nối lại, nhưng vẫn thiếu hụt đến hai phần ba, uy thế giảm sút nghiêm trọng." Trương Trọng l���c đầu.

Đây là sự thật, khối cốt trong cơ thể Thạch Hạo bị phá hủy, phù văn nó phát ra không cách nào xóa bỏ loại nguyền rủa kia.

Ở hạ giới này, ngay cả Thần linh cũng không tồn tại, thì còn sức mạnh nào có thể chống lại nguyền rủa của vị "đại nhân" Tiên điện kia?

Huống hồ, phù văn này nằm dày đặc trong từng tấc huyết nhục, xương cốt của Thạch Hạo, người ngoài ai dám tùy tiện động chạm? Một khi làm nó bùng nổ, thì thân thể cũng sẽ hủy diệt theo.

Có thể, chỉ có khối Tiên cốt kia cấy vào trong cơ thể Thạch Hạo, hai bên hòa hợp làm một thể, dù có phát huy uy lực cũng sẽ không làm tổn thương bản thân, như vậy mới có thể tiêu diệt dấu ấn nguyền rủa kia.

"Quá tàn khốc mà..." Tâm Tần Di Ninh run rẩy, lấy khối cốt của con trai thứ để cứu Thạch Hạo, đối với cả hai đứa trẻ, ai cũng có thể gặp nguy hiểm.

Trong khoảnh khắc đó, nàng đau đớn vô cùng, vì sao tai họa như thế này lại ập tới gia đình nàng?

Thạch Tử Lăng hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nói: "Thần y, xin hãy nói cho ta biết, tỷ lệ thành công cao bao nhiêu, và mức độ nguy hiểm là chừng nào?"

"Nếu như cấy Tiên cốt vào trong cơ thể Thạch Hạo thì tỷ lệ thành công đạt tới sáu bảy phần, có thể giúp đứa trẻ hồi phục như cũ, đồng thời ngày sau có thể sở hữu thiên phú cái thế, thậm chí có thể thông hiểu tạo hóa." Trương Trọng nói.

"Chỉ sáu bảy phần thôi sao?" Thạch Tử Lăng cau mày, trong lòng bất an khó lòng bình tĩnh.

"Tỷ lệ sáu bảy phần xem như là rất cao rồi đó." Trương Trọng nói sự thật, lão cũng không biết đưa ra đề xuất gì, chỉ có thể nói sự thật như vậy.

Tần Di Ninh nhắm mắt lại để tĩnh tâm, sau đó suy nghĩ thật cẩn thận, nói: "Thần y, cho ta biết, mức độ nguy hiểm đối với hai đứa trẻ là bao nhiêu?"

Nghe được vấn đề này, Trương Trọng cũng thở dài, nói: "Nếu như khối cốt này là của chính Nhị công tử, thì chắc chắn khi ta lấy xuống sẽ không có chút tổn thương nào, sau đó là mượn dùng."

Sư huynh của lão cũng có chút quan hệ với Bất Lão Sơn. Khi cấy ghép khối cốt này vào người Tần Hạo, sư huynh lão cũng được mời tới để bảo hộ. Lão từ sư huynh mình mà hiểu rõ một vài điều: khối cốt này tới từ thượng giới chỉ mới cấy vào cơ thể Tần Hạo không lâu, nên có chút nguy hiểm.

Trương Trọng cẩn thận suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu rồi nói rõ, nếu trong tình huống như vậy để cứu Thạch Hạo, Tần Hạo có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Ba phần sẽ chết, bảy phần sẽ bình an." Đây là kết luận sau khi lão suy nghĩ thật kỹ.

Tỷ lệ thành công xem như là rất cao, chủ yếu là do Tần Hạo từ khi lớn lên tinh lực bản thân rất dồi dào, thêm nữa thiên tư hơn người của nó, cho nên mới có kết quả này.

Nhưng vẫn tồn tại rủi ro, việc này khiến vợ chồng Thạch Tử Lăng cau mày, trong lòng bất an tột độ!

Thạch Hạo sau một hồi tỉnh lại thì nghe được cuộc hội thoại của mấy người, lập tức trong lòng chấn động. "Cha mẹ, không cần cứu con nếu phải làm như vậy!" Với tâm tính của nó, làm sao có thể để người khác hy sinh để cứu chữa mình như thế.

Chuyện này là một sự bất công với Tần Hạo, nó không muốn như thế, dù có ép buộc thì nó cũng không chấp thuận, thà chấp nhận cái chết!

Tần Di Ninh khóc ròng, ôm chặt cánh tay nó. Ly biệt nhiều năm nay mới có thể đoàn tụ với trưởng tử, đoàn viên chưa được bao lâu lại xảy ra kiếp nạn thế này.

Rốt cuộc phải làm sao đây? Làm sao mới có thể cứu được trưởng tử? Trong lúc nhất thời nàng khó có thể lựa chọn, bởi vì môi hở răng lạnh.

Sau đó không lâu, Thạch Hạo lần nữa ngất đi. Nó thật sự quá suy yếu, ăn vào bao nhiêu bảo dược, lại dùng Linh dịch để ngâm rửa cơ thể cũng chỉ có thể tạm thời giữ lại tính mạng cho nó.

Thạch Tử Lăng và Tần Di Ninh nhìn nhau, khó lòng đưa ra quyết định cuối cùng, đành mời thêm các danh y khác tới thảo luận.

Trong lòng hai người đều bất an, muốn xác định xem mức độ chắc chắn là bao nhiêu, có thể tăng được tỷ lệ thành công hay không. Kết quả là các thần y đều đưa ra kết quả đại khái tương tự nhau.

Phải làm sao? Bọn họ không muốn nhìn Thạch Hạo chết đi, đã từng trải qua một lần rồi, nên lần này phải nắm chặt cơ hội, sẽ không buông bỏ tính mạng của nó.

Nhưng làm như thế thì sẽ dùng tính mạng của con thứ để đánh cược, thật không công bằng với Tần Hạo. Nó có thể không chỉ mất đi uy năng của Tiên cốt, mà bản thân cũng có thể chết.

Một đám y sư rút lui, bọn họ không thể đưa ra kiến nghị nào khác, nếu không tương lai sẽ không thể gánh vác trách nhiệm. Cuối cùng, làm hay bỏ đều do hai vợ chồng quyết định.

Tần Hạo yên lặng xuất hiện, đẩy cửa phòng bước vào, nói: "Cha mẹ, con biết rồi. Nếu hai người cảm thấy có thể cứu được ca ca, thì con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Tần Di Ninh nghe thấy thế thì vội kéo nó tới bên người, mắt nàng đẫm lệ, nói: "Mẹ sẽ không để cho con xảy ra nguy hiểm, chắc chắn sẽ không hy sinh con đâu."

Thạch Tử Lăng cũng thở dài, những năm gần đây con thứ vẫn luôn có một nỗi bận lòng, cảm thấy sự xuất hiện của mình trên đời chính là vì cứu vị ca ca chưa từng gặp mặt kia. Nay lại xảy ra chuyện như thế này, chẳng phải là một câu trả lời sao?

Vì vậy, hắn cũng trầm mặc, khó lòng đưa ra quyết định. Môi hở răng lạnh, làm sao có thể hy sinh con thứ chứ? Trong lòng hắn, đứa nào cũng là con của mình.

Giờ phút này, Thạch Tử Lăng chỉ là một người cha bình thường, hắn không muốn bất cứ đứa con nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay gặp nguy hiểm.

"Cha mẹ, con đều nghe thấy cả rồi. Nếu cha mẹ muốn con làm, con sẽ không chống đối đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể cứu ca ca." Tần Hạo nói xong thì xoay người rời đi.

Nhìn trưởng tử đang hôn mê, lại nhìn bóng dáng con thứ đang bước ra ngoài, vợ chồng hai người đắn đo, rốt cuộc phải làm sao đây? Đây là một sự dày vò khủng khiếp.

"Dùng khối Tiên cốt này thì có thể nắm chắc sáu bảy phần cứu sống Hạo nhi, hơn nữa con thứ cũng có tỷ lệ bảy phần bình an vô sự, có thể tiếp tục sống."

Trầm mặc rất lâu, Thạch Tử Lăng nói thế.

"Nhưng mà, còn có ba phần nguy hiểm, chúng ta sẽ mất đi đứa con thứ hai của mình." Tần Di Ninh thì thào.

Tại sao lại có lựa chọn gian nan thế này? Bọn họ lòng rối bời như tơ vò, đứa con nào cũng khó lòng từ bỏ. Trưởng tử thì đang cận kề cái chết, nếu không quyết định thì nó sẽ càng ngày càng suy yếu rồi chết đi.

Nhưng, dùng Tiên cốt của con thứ để đổi mạng trưởng tử, làm như vậy thì vẫn có thể gặp nguy hiểm, hơn nữa, trong lòng Tần Hạo sẽ nghĩ thế nào?

"Trời cao, sao ông lại tàn nhẫn như vậy!" Thạch Tử Lăng gào thét.

Tần Di Ninh thì chỉ biết rơi lệ, dùng tay khẽ vuốt ve gò má của Thạch Hạo đang hôn mê, lẩm bẩm nói: "Mẹ muốn cứu con, thế nhưng lại không muốn thương tổn đệ đệ con."

Mặt trời lặn về Tây, cả ngày hai người vẫn không đưa ra được quyết định. Hiển nhiên việc này gây bất lợi cho Thạch Hạo, nó càng ngày càng yếu hơn.

Ban đêm, Thạch Hạo kinh hãi, từ trong cơn mê man tỉnh lại. Đột nhiên mở mắt, nó nhìn thấy một cô gái đang điểm về mi tâm nó, rõ ràng là muốn đánh gục nó!

Sao lại như vậy? Trong lòng nó run rẩy.

Mặc dù biết rằng mình nhất định sẽ chết, thế nhưng lại không nghĩ tới sẽ bị người khác âm thầm sát hại như vậy. Nó thét lên một tiếng, trong miệng phun ra một mũi tên máu bắn thẳng về phía người kia.

Đồng thời, nó cố nén cơn đau nhức, ngực nó phát sáng, "rắc" một tiếng, Chí Tôn cốt lại nứt ra một mảnh nhỏ, bùng nổ ra thần uy kinh người.

"Ầm!"

Khí tức mạnh mẽ vọt thẳng lên, cô gái kia kinh hoảng thét lên một tiếng rồi lập tức già đi trông thấy, bị phù văn Chí Tôn quét trúng, biến thành một bà lão khó có thể nhúc nhích.

Thạch Hạo cố gắng giữ tỉnh táo, máu me khắp người, nhấc nàng lên rồi quát lớn: "Tại sao ngươi làm như vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?" "Hạo nhi!"

Tiếng xé gió vang lên, có người cực tốc lao đến. Đồng thời vợ chồng Thạch Tử Lăng cũng đã bị kinh động, bọn họ chỉ mới rời đi không lâu lại xảy ra kinh biến này.

"Bụp!"

Mi tâm của cô gái này nứt ra, máu tươi bắn tung tóe. Không biết nàng dùng thủ đoạn gì mà đoạn tuyệt, thoát ly khỏi nơi đây.

Thạch Hạo buông tay ra, nở nụ cười trào phúng, nói: "Ta tuy rằng muốn chết, thế nhưng linh giác và bản năng vẫn còn, vẫn xứng với cái tên Tiểu Thạch."

Trong gian phòng lập tức xuất hiện thêm mấy bóng người, vợ chồng Thạch Tử Lăng cũng đã tới đồng thời kinh ngạc thốt lên.

"Đây không phải là Tần Lan sao, là con cháu cốt cán của Tần tộc, có lòng tốt nên mới tới đây. Ngươi... lại dám giết nàng?" Một ông lão quát lên.

Thạch Hạo lau đi vết máu nơi khóe miệng, chẳng nói một lời, nằm im trên giường.

"Con à, xảy ra chuyện gì thế?" Tần Di Ninh vọt tới chặn lại lão già kia.

"Xảy ra chuyện gì? Hắn giết chết Tần Lan! Sao lại như thế chứ, không vừa lòng với Tần tộc ta thì cũng không cần độc ác đến thế chứ?" Một lão bà tay cầm hắc quải trượng nói với giọng căm hận.

"Ngươi nhiều lần xúc phạm Tần tộc ta, tưởng rằng ta không dám động vào ngươi à?" Kẻ còn lại cũng lạnh giọng nói.

"Cha mẹ, đưa con về lại Thạch Quốc đi, để con ra đi một cách ung dung và vẻ vang, cũng không cần minh bạch hay không minh bạch gì nữa." Thạch Hạo bình tĩnh nói.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng nghe thấy thế thì biến sắc.

"Con à, để con phải chịu oan ức rồi, con trách chúng ta sao?" Tần Di Ninh đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, căm tức nhìn đám người Tần tộc.

"Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!" Thạch Tử Lăng nổi giận, một cước đá thi thể cô gái đang nằm trên mặt đất bay ra ngoài, va nát khung cửa sổ rồi nổ tung trong sân.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng đều hiểu, những người này nhất định đã nghe được tin tức, sợ sẽ lấy Tiên cốt cấy vào trong cơ thể Thạch Hạo nên mới muốn giết chết nó.

Truyen.free giữ mọi bản quyền đối với phần dịch này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free