[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 55 : Thân thế
Cây liễu cháy đen, thân cây phát ra sương mù lất phất, khuếch tán ra ngoài, tựa như hỗn độn. Cả thế giới như yên lặng, giống như quay trở lại thời điểm trước khi khai thiên tích địa.
Tất cả mọi người đều kinh hãi. Trước đây chỉ có cành liễu tỏa sáng, giờ đây ngay cả thân cây gãy đổ cũng biến đổi, tạo n��n cảnh tượng kinh hoàng đến vậy. Bọn họ không tự chủ mà lùi lại.
"Chi chi..."
Cục lông nhỏ bằng nắm đấm vù một cái vọt ra ngoài, liên tục kêu lên, suýt chút nữa rơi xuống hồ. Nó trợn tròn mắt, đứng từ xa quan sát.
Tộc nhân cũng đều tránh xa. Ở đầu thôn chỉ còn lại một mình Tiểu Thạch Hạo đang bị tầng sương mù đó từ từ bao phủ, lờ mờ khó nhìn rõ.
Tiểu Thạch Hạo không hề động đậy, giống như đang đứng ở tận cùng của thế giới, khí hỗn độn bao phủ. Những cảnh tượng từng thấy thuở ấu thơ, nay ẩn sâu trong tiềm thức lại hiện rõ trước mắt.
"Du du thái thượng, dân chi quyết sơ. Hoàng cực triệu kiến, di luân du phu. Ngũ đức canh vận, ưng lục thụ phù..."
Thanh âm to lớn vang vọng trời đất, nghiêm túc và trang trọng, đây là một cảnh tượng tựa như thần thoại.
Một tòa tế đàn khổng lồ, cao tận tầng mây, tỏa ra vẻ cổ kính và khí tức tang thương, giống như đã tồn tại hàng tỉ năm. Trên đó có khắc các loại tranh cổ: có nhật nguyệt tinh hà, có hung thú Thái Cổ, có tiên dân Thượng Cổ, còn có thần linh, khiến lòng người kinh hãi.
Tế đàn to lớn vô cùng, vượt qua cả núi cao, được tầng mây vờn quanh. Trên đó, thi thể Thái Cổ Di Chủng được đặt trang trọng, máu tươi chảy xuôi theo các đồ án, cùng vô số kỳ trân dị bảo, linh dược hiếm có... Đó là cảnh toàn quốc tế trời.
Một vầng thái dương màu vàng phát ra hơi thở cực mạnh, chói chang đến mức người ta không thể mở mắt nổi. Bên trong có một bóng người uy mãnh đang đứng, chiếu rọi cả bầu trời, bễ nghễ thiên hạ tựa như một vị Thiên Đế. Huyết khí vàng óng tự nhiên bùng phát, tạo nên dị tượng này.
Đây là Nhân Hoàng của cổ quốc, người thống trị hàng tỉ dặm sơn hà. Hiện tại, ngài đang tự mình tế trời, vô cùng trịnh trọng.
Sau lưng ngài là một đám cường giả hoàng tộc, ai nấy đều có uy thế ngút trời, mỗi cái nhắm mở mắt đều như phóng ra tia điện. Phía sau họ là các chư hầu lớn và vô số thần tử.
Chỉ riêng đám người này thôi đã có đến mấy vạn người, đều đến từ các vùng đất phong khác nhau, ai nấy đều là cường giả đáng sợ oai trấn một phương. Hơi thở mà họ phát ra làm cho trời đất đều run rẩy.
Phía sau nữa lại là quân đội mênh mông vô tận, thực sự không bờ không bến, không biết rốt cuộc là có bao nhiêu người. Họ đứng chật kín mảnh đất này, đứng trên tế đàn cũng không thấy điểm cuối.
Mỗi chư hầu cai quản cả tỉ nhân khẩu, chẳng ai là kẻ tầm thường. Mà nhiều thần tử quý tộc tụ tập như vậy, cho dù họ chỉ dẫn một ít binh lính tới tế trời thì cũng đã kinh người lắm rồi.
Toàn quốc tế trời, thanh thế hùng vĩ không thể tưởng tượng nổi, tựa như một cảnh tượng thần thoại!
Ở một bên khác, gia quyến của các nhân vật trọng yếu cũng tham dự đại lễ, đắm mình trong ánh sáng thần thánh tựa biển cả bao la. Trong số đó có một người phụ nữ trẻ tuổi đang bế một đứa bé sơ sinh còn quấn tã. Đứa bé vui vẻ mỉm cười, liên tục vươn đôi tay nhỏ. Đôi mắt to của nó rất giống với Tiểu Thạch Hạo.
Dưới cây liễu, Tiểu Thạch Hạo ngẩn người, xuất thần một lúc.
Cảnh tượng tế trời biến mất, một vài cảnh tượng khác lại hiện ra.
Một hồ nước xanh biếc to lớn, vô cùng đẹp đẽ, linh khí nồng đậm không tan, là nơi cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện. Bên bờ hồ có nhiều trân cầm dị thú ẩn hiện, cũng không thiếu Thái Cổ Di Chủng.
Một Thánh Hồ như vậy người bình thường căn bản không thể tới gần.
Ở xa có mấy vạn thiết kỵ giáp trụ sáng choang đang ngồi trên lưng của những con hung thú mạnh mẽ. Thần mâu chỉ thẳng trời xanh, ánh sáng kim loại lấp lánh, mang theo một hơi thở tiêu điều tang thương. Bọn họ không hề động đậy, chỉ phụ trách canh gác. Phía trước là cảnh Vương Hầu đang săn thú.
Bên Thánh Hồ có các di chủng đáng sợ ẩn hiện, còn có hậu duệ Thần Cầm sinh sống. Đây là vùng cấm địa mà người thường không thể đặt chân tới, nếu không sẽ rước họa sát thân.
Mà lúc này lại có mấy trăm người đang ngắm cảnh, săn bắn, không chút sợ hãi. Ai nấy đều tinh lực dồi dào, cường hãn đến mức khiến người ta run sợ.
Một đám mãnh cầm lông cánh đẹp đẽ, màu sắc rực rỡ sống ở Thánh Hồ. Sau khi bị người ta quấy rầy liền lập tức nổi giận. Mỗi con hung cầm đều dài sáu bảy mét, toàn thân rực sáng như lửa thần đang bùng cháy.
Đặc biệt là một con Cầm Vương trong số đó dài đến mười bảy mười tám mét, toàn thân lưu chuyển thần quang ngũ sắc, lông vũ óng ánh rực rỡ, cường đại đến mức khiến vạn thiết kỵ phương xa cũng phải kinh sợ.
Nó cất tiếng kêu dài, thần quang bắn thẳng lên trời khiến vô số thiết kỵ phải lùi bước, uy phong chấn động Thánh Hồ.
"Ha ha... Thật là một con Loan Điểu tốt! Không ngờ lại là một di chủng cường đại, trong cơ thể chảy dòng máu Thái Cổ Thần Cầm, quả là một loại linh dược hiếm có! Để ta xem bắn chết nó thế nào!" Một ông lão cười lớn.
Ông ta lấy ra một cái cung, thân cung đen tuyền, dây cung làm từ gân Giao. Cả cái cung tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt. Ông lão thoáng chốc đã lắp tên, kéo căng dây cung như vầng trăng tròn rồi bắn thẳng lên trời cao.
"Vù!"
Mũi tên này bắn ra tựa như một con Giao Long xông thẳng lên trời, phát ra từng đợt tiếng gió rít như sấm. Hơn nữa còn có hào quang ngập trời, trút xuống ánh sáng rực rỡ vô tận, lao thẳng về phía Loan Điểu.
"Ầm" một tiếng, trên trời phát ra tiếng sấm rền. Mũi tên va chạm vào hậu duệ Thái Cổ Thần Cầm, hào quang vô tận bùng nổ, hóa thành một cơn bão năng lượng.
Con Thái Cổ Di Chủng mạnh mẽ đó tức giận kêu lên một tiếng, không ngờ nó đã bị thương. Nó không còn dám đối đầu nữa, hóa thành một vệt thần quang ngũ sắc, lao thẳng vào tầng mây để trốn thoát.
"Chạy đằng nào?" Ông lão lại giương cung rồi bắn ra một mũi tên nữa. Mũi tên vẽ nên một quỹ tích đáng sợ, ánh sáng xuyên thấu trời cao, bay vào tầng mây, "phập" một tiếng, máu tươi bắn ra, Loan Điểu rơi xuống đất.
"Lão Thập Ngũ, không ngờ tiễn pháp của ông đã tinh diệu đến thế, hai mũi tên đã hạ gục một con Loan Điểu cường đại. Người khác thì kiểu gì cũng phải trải qua một hồi đại chiến đấy. Thủ đoạn như vậy chắc chắn sẽ lại khiến đô thành chấn động rồi." Một ông lão tuổi tác đã rất lớn khác tán thưởng.
Ông lão bắn chết Thái Cổ Di Chủng cười ha ha, sau đó tự mình ra tay dùng dao bạc xẻ thịt hậu duệ Thần Cầm, lấy ra hơn nửa bát bảo huyết quý giá nhất. Chỉ hơn nửa bát này đã ẩn chứa hơn nửa tinh hoa của con chim.
Ông lão bước nhanh về phía một đôi vợ chồng trẻ. Người đàn ông cao lớn vĩ tráng, người phụ nữ xinh đẹp như hoa, đang bế một đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã.
"Cháu trai ngoan, nếm thử bảo huyết Thần Cầm này. Tương lai cháu nhất định sẽ vượt xa gia gia và phụ thân con." Ông lão lấy ra một cái đũa ngọc, chấm mấy giọt máu óng ánh rồi nhỏ vào trong miệng c��a đứa trẻ.
"Cha à, Hạo Nhi còn nhỏ như vậy, uống cái này được sao?" Đôi vợ chồng trẻ định can ngăn.
"Không sao đâu!" Ông lão vẫy tay một cái, vẫn cứ nhỏ liên tiếp mấy giọt máu to nữa. Mà đứa trẻ đó cũng không hề chống cự, dùng sức mút lấy, đôi mắt sáng ngời, không ngờ lại đang cười, khiến mọi người đều chậc chậc ngạc nhiên.
"Dòng họ chúng ta đời này thật sự thịnh vượng, anh kiệt lớp lớp. Đứa bé này có lẽ cũng sẽ không kém Nghị Nhi là bao, tương lai có thể trấn áp bát hoang, uy hiếp các chủng tộc lớn." Một ông lão tuổi còn lớn hơn lên tiếng.
Nhắc đến cái tên "Nghị Nhi", mọi người đều hướng mắt về một đứa bé, lộ ra nụ cười từ ái và quan tâm, bởi vì nó quá đỗi phi phàm. Nó trời sinh có trùng đồng, đây là dị tượng của Thượng Cổ Thánh Nhân.
*Trùng đồng: Hai con ngươi
Đây là một đứa bé khoảng ba bốn tuổi, đang đứng ở không xa nhìn về bên này. Mặc dù tuổi nó còn nhỏ nhưng đã rất chững chạc. Tổng cộng có bốn con ngươi lưu chuyển thần quang, ẩn chứa một loại uy nghiêm không hề tương xứng với tuổi tác.
Trong thời Thượng Cổ từng xuất hiện mấy người có trùng đồng làm Thánh, làm Thần, ai nấy đều là nhân vật vô địch kinh thiên động địa.
Thạch Nghị vừa ra đời đã bị phát hiện có trùng đồng, tự nhiên gây ra chấn động lớn trong tộc. Tất cả mọi người đều ôm ấp kỳ vọng cực cao ở nơi nó. Sự thật thì nó thật sự rất phi phàm, là thiên tài kiệt xuất, học gì cũng rất nhanh, vượt xa những đứa trẻ đồng lứa.
"Dòng họ chúng ta tuy là Vương, nhưng thân là hoàng thân, trong cơ thể cũng chảy dòng hoàng huyết, theo quy củ thì có thể tranh đoạt ngôi vị Nhân Hoàng." Một ông lão nói.
Mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Thạch Nghị, đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.
"Oe..." Đứa bé sơ sinh khẽ kêu, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn mọi người cười, vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Tất cả mọi người đều mỉm cười. Một ông lão nói: "Đương nhiên, Tiểu Hạo của chúng ta rất ngoan, rất phi phàm, tương lai có thể trở thành cánh tay đắc lực của huynh trưởng, nhất định là Vương Hầu một phương."
"Chúng ta con cháu đông đúc như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người bị phân đến vùng đất hoang vu để làm Vương Hầu ở đó." Có người trêu ghẹo.
Họ biết, ở Đại Hoang hẻo lánh có những Vương Hầu tự xưng, chứ không phải do cổ quốc sắc phong. Hai khái niệm này căn bản không thể đánh đồng.
"Nhân khẩu mấy nghìn vạn cũng dám xưng là Vương Hầu sao? Chỉ giỏi tác oai tác quái ở vùng đất hoang vu khổ cực, bóc lột dân chúng, không ai quản lý, toàn là những kẻ không biết trời cao đất rộng tự phong cho mình mà thôi. Vương Hầu chân chính ai chẳng là cường giả một phương, thống trị hơn tỉ nhân khẩu. Một gia tướng dưới trướng xuất trận thôi cũng đủ dễ dàng tiêu diệt mấy bộ lạc có nhân khẩu hàng nghìn vạn kia rồi."
Cảnh tượng lại thay đổi, hồ nước lớn tuyệt đẹp trong nháy mắt trở nên mờ ảo.
Tòa Nhân Hoàng Thành nguy nga, hùng vĩ và rộng lớn, tựa như thần thành giáng trần từ bầu trời. Diện tích mênh mông, nhân khẩu vô tận, riêng tường thành đã giống như một dãy núi liên miên bất tận.
"Thập Ngũ Gia đã bắn chết một con Tỳ Hưu trên Bách Tộc Chiến Trường, không hiểu vì sao lại làm chấn động bát hoang, gây ra một trận đại loạn!"
Tin tức truyền về, gây nên bàn luận sôi nổi.
"Đã có tin tức xác thực, đó chỉ là một con non, nhưng nó lại mạnh hơn nhiều so với Thái Cổ Di Chủng bình thường. Chắc chắn là một con Tỳ Hưu trưởng thành với huyết mạch cực kỳ thuần khiết muốn xông vào Bách Tộc Chiến Trường!"
Toàn Nhân Hoàng Thành chấn động.
Toàn bộ bản dịch này chỉ được phát hành độc quyền trên nền tảng của truyen.free, xin quý độc giả ghi nhớ.