Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 189 : Tận thế

Khi Lôi Đạo bảo thuật được tu luyện thành công, toàn thân Nhóc Tỳ toát ra một luồng tinh khí mạnh mẽ. Tia chớp uy mãnh, đại diện cho sức mạnh cực mạnh cực dương, ẩn chứa trong cơ thể nó, tạo nên một khí chất đặc biệt.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là một môn bảo thuật phụ trợ, không hề ảnh hưởng đến khí chất chân chính của cậu bé, mà chỉ khiến đôi mắt trong trẻo kia thêm phần kiên nghị.

Tóc đen rối bời, thân mang hai đại bảo thuật, có thể nói đã giúp hai thần thông lớn này lột xác thăng hoa, trở nên lợi hại và mạnh mẽ hơn nhiều.

Dược tính của Hầu Nhi Tửu vô cùng mãnh liệt, từng luồng hào quang lấp lánh trên người Mộ Viêm, xương cốt không ngừng vang lên, huyết nhục chấn động, đây chính là quá trình tái tạo xương cốt và máu thịt.

Thân thể vốn đã cận kề cái chết của ông ta lại được kéo khỏi cửa tử. Rượu thần, nấu từ mấy chục loại linh dược, với dược hiệu cực kỳ bá đạo và dữ dội, bắt đầu tái tạo lại gân cốt.

Lão xếp bằng suốt một ngày một đêm, nghiêm túc vận chuyển phù văn, cuối cùng Mộ Viêm đã hoàn toàn khôi phục, thân thể không còn gì đáng ngại. Với thương thế nặng như vậy mà có thể sống sót, quả thực là một kỳ tích.

"Thật lợi hại, may mà lão già này được uống Hầu Nhi Tửu trong truyền thuyết, cái mạng già này thật sự mãn nguyện lắm rồi." Mộ Viêm cười vang.

Nhóc Tỳ cảm động. Dù Lôi Tổ tính tình hơi nóng nảy, nhưng trong một tháng rèn giũa vừa qua, tuy nhìn ông nghiêm khắc, thực chất ông lại rất tốt, thậm chí suýt mất mạng vì cậu bé.

"Rất tốt." Sau khi trở về Bổ Thiên Các, Liễu Lão cũng gật đầu, vẻ mặt đầy thích thú.

"Thánh Viện Thượng Cổ rốt cuộc là nơi thế nào? Cháu có thể vào đó được không?" Nhóc Tỳ hỏi dò.

Hai lão già thở dài, rồi lắc đầu.

"Đó thực ra là một tiểu thế giới truyền lại từ thời Thượng Cổ, mỗi trăm năm mới mở ra một lần, bên trong có những cảm ngộ cùng dấu vết của Thánh Nhân."

"Khác với Bách Đoạn Sơn, Thánh Viện chỉ mở cửa cho một hoặc vài người mà thôi."

Hai người tiếc nuối. Nếu không phải Thạch Nghị là thiên tài ngút trời, vượt ngoài mọi dự liệu của họ mà quang minh chính đại tiến vào, thì dù bằng cách nào, họ cũng sẽ đưa Nhóc Tỳ vào trong.

Hiện giờ cửa đã đóng, mọi chuyện đều đã quá muộn.

Bao giờ nó lại mở ra thì không thể biết được. Dù Bổ Thiên Các không còn tồn tại, Thánh Viện Thượng Cổ cũng chẳng bị ảnh hưởng, chỉ khi thời cơ đến, nó mới tái hiện ở nhân gian.

"Nơi đó có lẽ có những cảm ngộ của Thánh Nhân, có thể đạt được cơ duyên lớn. Nhưng có được cũng có mất, tuy bớt đi một ít đường vòng, nhưng việc tu hành chú trọng rèn luyện thân thể, rèn luyện tâm tính, như vậy sẽ thiếu đi một giai đoạn rèn giũa cần thiết."

"Như vậy, cháu vẫn cần phải tiếp tục bước trên hồng trần này, từng bước một tiến tới." Nhóc Tỳ gật đầu.

Mấy ngày sau đó, Nhóc Tỳ lại tiếp tục tìm hiểu bảo thuật, lật xem cổ thư, mỗi ngày đều đọc sách, củng cố thành quả tu hành nửa năm vừa rồi, khiến sinh khí trong cơ thể càng thêm mạnh mẽ.

"Thằng nhóc trời đánh này sao tự nhiên lại thay đổi tính nết thế không biết, nếu là trước đây thì đã đứng ngồi không yên, chắc chắn đã chạy ra ngoài gây chuyện rồi." Đại Hồng Điểu lẩm bẩm.

"Nó ngồi thiền cả ngày, ngồi xuống là mất cả ngày, đúng là giống hệt đám lão già ở Tiểu Tây Thiên kia." Ngốc Tử cũng than thở.

"Xoẹt xoẹt!"

Một tia chớp bay tới, hai con chim bỗng phát sáng, sau đó khói đen bốc lên, nằm co giật trên mặt đất.

"Thằng nhóc trời đánh này sao mà thính tai thế không biết, xa như vậy mà cũng nghe thấy." Hai con chim tức giận.

Lôi Pháp của Nhóc Tỳ vừa tu luyện thành công, uy lực nhanh chóng tăng lên, có thể nói là bảo thuật đỉnh cấp, nếu quyết đấu với người khác, tự nhiên sẽ càng khủng bố hơn.

"Tiểu sư đệ, có chuyện rồi." Ngày hôm đó, có người đến tìm cậu.

"Chuyện gì?" Nhóc Tỳ mở mắt.

"Gần đây bên ngoài sơn môn có mấy bóng người qua lại, bị chúng ta bắt được. Đây chính là người của Côn Tộc, họ đến vì đệ đó!" Một vị sư huynh đến báo.

Nhóc Tỳ nhíu mày. Bốn tộc Ly, Uyên, Côn, Mông đã từng xung đột với cậu ở Hư Thần Giới, rồi ở Bách Đoạn Sơn muốn giết cậu để báo thù, nhưng kết quả lại bị cậu diệt sát gần hết.

Giờ đây lại xuất hiện, quả thật đúng là bám dai như đỉa.

"Không sao đâu, sư đệ chớ sợ. Bổ Thiên Các chúng ta từ trước tới nay rất đoàn kết, sư đệ gặp phiền phức thì chúng ta sẽ ra tay. Nếu làm lớn chuyện, trưởng lão trong môn phái sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu." Một đám sư huynh đi tới.

"Thật sự cảm ơn các sư huynh." Nhóc Tỳ cảm tạ.

"Còn chờ gì nữa, cứ giết thẳng ra ngoài đi, cho bọn chúng biết sự lợi hại của Bổ Thiên Các ta!" Đại Hồng Điểu kêu lên, quên béng mất việc mình không phải là đệ tử ở đây.

"Trước tiên cứ thăm dò thân phận của bọn chúng cái đã, xem người đến là những ai." Nhóc Tỳ nói, rồi để Đại Hồng Điểu đi thăm dò. Tên này trời sinh có tài làm trộm cướp, lại thêm tốc độ cực nhanh, thích hợp nhất cho việc thám thính tin tức.

Rất nhanh, Đại Hồng Điểu xuất quỷ nhập thần, mang tin tức trở về. Ngoài sơn môn có không ít người, vô cùng hỗn tạp, môn phái nào cũng có mặt.

Nhóc Tỳ nhíu mày, tình hình không ổn rồi, hiển nhiên là bọn chúng nhắm vào Bổ Thiên Các, tất cả đều đang thăm dò tin tức.

"Bốn tộc Ly, Uyên, Côn, Mông đều đã đến. Bọn họ đến chính là vì ngươi, đã biết được ngươi là kẻ gây ra mọi chuyện ở Bách Đoạn Sơn." Đại Hồng Điểu nói.

"Trước tiên đi bẩm báo trưởng lão, rồi chúng ta ra tay cũng chưa muộn." Một vị sư huynh lên tiếng.

Tứ đại tộc tổng cộng đến mấy chục người, đệ tử Bổ Thiên Các có thể đối phó được, thế nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, bọn họ vẫn nên đi bẩm báo cho các trưởng bối trong môn phái thì hơn.

"Ta đi tìm thêm người." Ngũ Phong sư huynh lên tiếng. Thiên Tài Doanh cũng còn lại một vài người, mà đệ tử bình thường thì càng nhiều hơn, môn đồ của các lão quái cũng có một vài người chưa rời đi.

Chẳng bao lâu sau, đã có mấy trăm người kéo tới, trong đó không thiếu những sư huynh sư tỷ hai mươi mấy tuổi, đều là người nhập môn trên mười năm, vô cùng mạnh mẽ.

Nhóc Tỳ giật mình. Bổ Thiên Các từ trên xuống dưới quả nhiên rất đồng lòng, chưa gì mà đã kéo đến đông như thế này rồi. Nếu như những môn đồ khác không rời đi, chẳng phải cả ngàn người cũng sẽ tới đây sao?

"Rất cảm ơn các sư huynh sư tỷ." Nhóc Tỳ nói.

"Tiểu sư đệ hung tàn à, đừng nói những lời này. Đệ tử Bổ Thiên Các chúng ta tuyệt đối không để người khác ức hiếp. Dám gây rối trước cửa sư môn chúng ta, nhất định phải cho bọn chúng biết tay!"

"Không sai, phải đòi lại công bằng cho những sư đệ khác đã từng bị bắt nạt."

Nhóc Tỳ nhìn những vị sư huynh sư tỷ đã hai mươi mấy tuổi này, còn có những đồng môn ngang tuổi với cậu, hoặc lớn hơn một vài tuổi. Lần đầu tiên cậu cảm thấy tầm quan trọng của môn phái, cảm thấy như phải một lòng trung thành với nơi đây.

Mặc dù cậu không sợ, nhưng được rất nhiều sư huynh sư tỷ trong môn phái bảo vệ, cảm thấy thật ấm áp, cảm nhận được sự hài hòa và tình nghĩa của môn phái.

"Đi, đi cho bọn chúng một bài học! Dám đến Bổ Thiên Các ta càn quấy, còn muốn bắt nạt tiểu sư đệ của chúng ta nữa chứ, phải dạy dỗ bọn chúng!"

Đám người như ong vỡ tổ lao nhanh ra khỏi sơn môn, bỗng chốc phù văn đầy trời, mãnh liệt như sói hổ chém giết về phía những kẻ đang ẩn nấp của bốn tộc.

Ngoài sơn môn, non xanh nước biếc, phong cảnh nên thơ, thậm chí còn có vườn thuốc của môn phái. Ngày thường đều có người quản lý, thế nhưng gần đây lại hơi chút hoang phế.

Người của tứ đại tộc choáng váng. Xuất hiện nhiều người đánh giết như thế làm cho bọn họ sợ hết hồn, nhanh chóng phản kích rồi bắt đầu rút lui.

Dù sao đây cũng là Bổ Thiên Các. Nếu muốn làm lớn chuyện thì bọn họ cũng chịu không nổi. Đến đây chỉ là để chờ cơ hội, nếu diệt trừ được tên Hùng Hài Tử kia thì càng tốt, nếu không được thì cũng chẳng sao.

Điều chủ yếu nhất chính là phải tìm hiểu được hư thực của Bổ Thiên Các. Bởi vì ngoại giới đột nhiên nổi lên phong ba, đều nói rằng chốn Tịnh Thổ Thượng Cổ này có khả năng sẽ biến đổi rất lớn, rất nhiều tộc lớn đều muốn đục nước béo cò.

Tịnh Thổ Thượng Cổ có căn cơ rất thâm sâu. Cứ thế mà sụp đổ thì những thứ lưu lại đủ để cho nhiều tộc quật khởi, khiến không ít môn phái phải đỏ cả mắt.

"Ầm ầm!"

Nhóc Tỳ bổ ra một tia chớp, mười mấy người trước mặt liền hóa thành tro bụi.

"Thằng ranh con, ngươi dám làm thế!" Có người gào thét. Một người đàn ông trung niên tức giận, bởi vì một trong những người vừa chết có con cháu của hắn, gã nhanh chóng quay đầu đánh tới.

Hiển nhiên đây là một cao thủ, về mặt cảnh giới đủ để áp chế rất nhiều thiếu niên.

"Bất luận ngươi là ai, đến làm loạn trước Bổ Thiên Các, giết không tha!" Phía sau, một vị sư huynh tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mở miệng, lao vút tới. Một chùm lửa phóng về phía người đàn ông kia, phù văn dày đặc.

"Bùm" một tiếng, bảo thuật va chạm vào nhau, người đàn ông ba mươi mấy tuổi kia không địch lại, máu tươi phun ra, bay ngược ra sau, rồi nổ tung trên không trung, hóa thành tro tàn.

"Là Lâm Mộc sư huynh, huynh ấy vẫn chưa rời đi, vẫn ở lại trong môn!" Rất nhiều người giật mình, rồi sau đó vui mừng.

Đây chính là một vị sư huynh thiên tài vô cùng mạnh mẽ, nhập môn đã mười mấy năm, có uy tín cực cao, được rất nhiều sư đệ sư muội yêu mến.

"Lũ nhóc quỷ, các ngươi hơi quá phận rồi đó! Bổ Thiên Các bắt đầu mục nát, chuẩn bị sụp đổ rồi vậy mà còn dám lên mặt, chịu chết đi!"

Bóng người bay lượn, xuất hiện ba ông lão đánh về phía trước. Một người đánh giết Nhóc Tỳ, một người muốn tiêu diệt Lâm Mộc sư huynh, còn một người khác thì nhảy vào trong đám đệ tử trọng yếu của môn phái.

Bọn họ đều là những cường giả đáng sợ, thủ đoạn cao siêu, vốn ẩn núp trong đám người. Lúc này đột nhiên xuất thủ, quả thật rất đáng sợ.

"Bổ Thiên Các dù suy yếu thì cũng không cho phép các ngươi làm càn!" Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện từ trên trời, lao xuống.

Chính là một ông lão trong môn. Đám thiếu niên cũng không phải hạng người lỗ mãng, nên trước khi đi đã bẩm báo sư môn, sớm đã có phòng bị.

"Ầm ầm!"

Chỉ đối mặt vài cái, phù văn đã dày đặc cả bầu trời, tiếp theo là máu tươi bắn tung tóe. Trưởng lão của tứ đại tộc bị đánh giết, họ cơ bản không phải là đối thủ của các lão già Bổ Thiên Các.

"Giết!"

Mấy trăm đệ tử như sóng biển dâng trào đánh giết về phía trước, vây kín nhân mã của bốn tộc, bắt đầu trấn áp.

Cuối cùng, Lôi Tổ Mộ Viêm cũng tự mình xuất thủ, tự thân truy sát, thả ra một tia sấm sét. Ánh chớp mấy chục tầng bao phủ cả vùng núi, những cao thủ của bốn tộc đang trốn chạy đều nổ tung hóa thành tro bụi.

"Dám phạm Bổ Thiên Các ta, giết không tha!" Ông ta lơ lửng trên không, lôi điện đan dệt, tiếng hét chấn động bát phương.

Trong bóng tối, rất nhiều thế lực nhân mã giật mình, toàn bộ rút lui không còn dám tới quá gần Bổ Thiên Các nữa. Mặc dù Bổ Thiên Các không còn huy hoàng như ngày xưa, thế nhưng cũng không phải là nơi người bình thường có thể trêu chọc được.

Nhóc Tỳ trong lòng cảm động, đây chính là sự đồng lòng của môn phái, trên dưới đoàn kết nhất trí, khiến cậu càng ngày càng cảm thấy phải trung thành.

"Ngay cả một cơ hội ta cũng chẳng có." Đại Hồng Điểu ảo não, một bảo cụ cũng không đoạt được.

Trận chiến này rất nhanh kết thúc, giống như việc bẻ cành cây khô vậy, vừa mới bắt đầu đã nhanh chóng kết thúc.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, đệ tử trong môn phái càng ngày càng thưa thớt, đặc biệt là những thiên tài như Tiêu Thiên, Ngạn Tâm đều đã được đưa đi.

Những đệ tử bình thường đạt tới ba ngàn người, quả thật rất nhiều. Các cao tầng quyết định cho bọn họ về bộ lạc của mình, không muốn bọn họ đi tới nơi kia.

Ly biệt chính là nỗi thương cảm, lần từ biệt này có một vài người cho dù cả đời cả kiếp cũng khó lòng mà gặp lại.

Nhóc Tỳ lại tiễn đưa một nhóm sư huynh sư tỷ nữa. Mỗi người trước khi đi đều xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, động viên cậu cố gắng tu hành, tương lai phải đứng thẳng trong thiên địa này, phải vượt qua cả Tế Linh.

Đến lúc ấy, bất luận Bổ Thiên Các có Thần Đằng hay không, cũng sẽ không s��� ngoại giới nữa.

"Đệ cứ thế làm một tên hung tàn đi nhé, chúng ta đều yêu quý đệ, hãy nỗ lực!"

Hết nhóm này lại đến nhóm khác đều đặt hy vọng lên người cậu. Khi đại nạn tới, bọn họ vẫn rất lạc quan, tràn đầy hy vọng.

Nhóc Tỳ và Thanh Phong cũng bị đưa đi, bởi vì thời gian không thể kéo dài hơn nữa. Tế Linh không ổn rồi, có một vài phiến lá đã bắt đầu khô vàng, thật sự không trụ được lâu nữa.

Thế nhưng, lúc bọn họ sắp rời đi, Mộ Viêm, Liễu Lão nhíu mày. Đột nhiên nhận được tin tức khiến họ rất bất an, rồi không cho nhóm người bọn chúng rời đi.

Hai ngày sau, một tin tức đáng sợ truyền tới. Các Chủ Bổ Thiên Các phun ra một ngụm máu tươi, nhịn không được mà kêu lên một tiếng đầy đau xót.

Mộ Viêm cũng vậy, cả người đầy tia điện. Lão đánh tung cả một ngọn núi linh, giống như sư tử tức giận ngửa mặt lên trời rít gào, vô cùng điên cuồng.

Ngay cả đến người ngày thường vẫn mơ mơ màng màng như Liễu Lão cũng vô cùng tức giận, trong con ngươi không ngừng bắn ra những luồng ánh sáng bức người, tức đến nỗi ho ra máu.

Cao tầng Bổ Thiên Các chấn động, tất cả mọi người như đã phát điên, không cách nào kiềm chế nổi, khí huyết quay cuồng.

Có tin tức truyền tới. Nhiều năm qua Bổ Thiên Các có mở ra bảy cứ điểm, nhưng nay vừa bị người khác phá đi ba cái. Các đệ tử và cao thủ trong giáo bị tổn thất nặng nề, gần như diệt sạch rồi.

Đầu tư tâm huyết nhiều năm như thế, bọn họ đã bắt tay từ mấy trăm năm trước rồi. Toàn bộ vẫn được tiến hành trong bí mật, những người được đưa tới bảy cứ điểm này đều là những tinh anh chân chính trong giáo.

Tổn thất to lớn như thế, sao chịu đựng nổi.

"Trời muốn Bổ Thiên Các ta diệt vong hay sao?" Có ông lão bi thương, huyết lệ lăn dài trong ánh mắt.

Nhóc Tỳ sau khi biết cũng khiếp sợ, rồi vô cùng bi thương. Trước đây không lâu vẫn còn tiễn đưa những vị sư huynh sư tỷ, không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt thì người với người đã mãi xa cách như trời với đất.

Còn nhớ lúc ly biệt, bọn họ còn cùng nhau uống rượu ngắm trăng, trò chuyện rôm rả. Có người khóc nức nở, nói tương lai nhất định phải xây dựng lại Tịnh Thổ. Lúc này mới trôi qua bao lâu? Cứ thế mà đã chia cách vĩnh viễn rồi.

Còn có rất nhiều sư huynh sư tỷ mà cậu không quen, đã giúp cậu chiến đấu với nhân mã của tứ đại tộc, khiến cậu cảm thấy ấm áp, hy vọng Bổ Thiên Các càng trở nên mạnh mẽ, khiến cậu có cảm giác như được ở trong chính gia đình vậy.

Không ngờ rằng, mới không được bao lâu mà rất nhiều người đã không thể gặp lại nữa.

Cậu sờ sờ khuôn mặt của chính mình, dường như cảm nhận lại được cảm giác những đôi bàn tay của sư huynh sư tỷ kia, những lời căn dặn, gửi gắm hy vọng. Kết quả không ngờ lại âm dương chia cắt nhanh đến vậy.

Bảy cứ điểm bị phá ba, những người rời đi Bổ Thiên Các gần như bị diệt một nửa, mà bốn cứ điểm còn lại kia không biết có an toàn hay không.

Hiện tại, những người còn lại trong giáo không tiếp tục rời đi nữa.

Trên dưới Bổ Thiên Các đều rất đau lòng.

"Chỉ cần lưu lại một mồi lửa, tương lai ắt sẽ lửa cháy ngút trời." Nơi sâu trong Tịnh Thổ, Tế Linh đang nghỉ ngơi vang tới một tiếng thở dài.

Thần Đằng thức tỉnh, toàn thân tỏa ánh xanh cao ngất trời. Lời nói c��a nó bình thản không chút đau buồn hay vui sướng, thế nhưng nếu tập trung tinh thần cảm ứng, dường như ẩn chứa một loại bi thương. Nó nói: "Ta quyết định rồi, sẽ lưu lại Thần Chủng, tương lai để nó bảo vệ Bổ Thiên Các tái sinh."

"Tế Linh đại nhân!" Tất cả mọi người đều bi ai. Đến giờ phút này không thể vãn hồi điều gì nữa. Sinh mệnh của Tế Linh đã tới điểm cuối, kỳ tích để phục sinh chỉ là mơ tưởng hão huyền.

"Tế Linh đại nhân, xin người hãy chỉ dẫn con đường cho chúng ta tiến lên!" Rất nhiều người đau buồn.

"Giết ra ngoài! Chỉ cần một người còn sống, Bổ Thiên Các không tính là diệt vong, sớm muộn có một ngày sẽ tắm lửa mà sống lại!" Tế Linh nói. Nó sống từ Thượng Cổ đến hiện tại, trải qua thời gian rất dài, vì bảo vệ Tịnh Thổ mà từng trả một cái giá rất nặng nề.

Lúc này, nó phóng lên từ mặt đất, ánh xanh ngút trời, từng sợi xích thần trật tự đan dệt, che kín cả bầu trời. Nó nói: "Chiến đấu bắt đầu, kẻ địch đã tới!"

Phương xa, khí thế khủng bố dâng trào. Trên bầu trời có một chiếc vòng thần bao phủ, có Chí Cường Giả bễ nghễ thiên địa, vô số kim quang chiếu từ ngoài mấy trăm dặm tới, giống như giáng lâm từ Thiên Giới vậy.

Ngoài ra, bóng người xuất hiện khắp nơi bao quanh Bổ Thiên Các, không biết có bao nhiêu người tới, không biết là những sinh linh gì, không riêng mỗi Nhân tộc, tất cả như muốn tới tranh phần nơi đây.

"Đi, giết ra ngoài! Chỉ cần chúng ta còn sống một người, Bổ Thiên Các không tính bị diệt vong!" Một ông lão trong giáo hét lớn, cặp mắt già nua vẫn đục ẩn chứa lệ nóng.

Bản chuyển ngữ này là sản phẩm độc quyền được thực hiện dưới sự bảo trợ của truyen.free.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free