Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị thể - Chapter 4:

Sau hơn hai giờ lăn bánh, đoàn xe công ty cuối cùng cũng rẽ vào con đường trải nhựa dẫn đến khu nghỉ dưỡng. Qua ô cửa kính, những tán cây rừng dần nhường chỗ cho những bồn hoa được cắt tỉa gọn gàng, thảm cỏ xanh rì trải rộng như một tấm thảm thiên nhiên.

“Wow…” – vài người trong xe thốt lên, tiếng suýt soa lan khắp khoang.

Khu nghỉ dưỡng hiện ra dần sau khúc cua.Tòa nhà chính sừng sững giữa khoảng đất rộng, thiết kế hiện đại pha lẫn nét kiến trúc phương Tây, mái ngói xanh sẫm nổi bật dưới nắng. Kính trong suốt bao phủ gần như toàn bộ mặt ngoài, phản chiếu ánh sáng chói lòa, khiến nơi đây trông giống một cung điện thủy tinh giữa rừng.

Phía trước là quảng trường lát đá rộng lớn, đủ chỗ cho hơn chục chiếc xe buýt dừng lại mà vẫn còn trống. Hai hàng cột đèn cao đứng thẳng tắp dọc lối vào, trang trí bằng những dải vải màu trắng bạc đang tung bay trong gió.

Xa hơn nữa, bên hông tòa nhà, tôi thấy thấp thoáng khu hồ bơi lộ thiên rộng mênh mông, mặt nước xanh trong lấp lánh dưới nắng. Bên kia hồ là những dãy bungalow riêng biệt, mái lợp gỗ sẫm màu, lối đi uốn lượn bằng đá lát, được bao quanh bởi cây xanh tươi tốt.

Ngay cả khoảng sân sau cũng mênh mông – người ta bảo có cả sân golf, khu leo núi nhân tạo và cả đường mòn trekking xuyên rừng.

Tiếng Javier kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ:“Cậu nhìn đi, Almelt… chỗ này đúng là thiên đường. Công ty chúng ta giàu dữ vậy à?”

Tôi khẽ cười, nhưng vẫn không giấu được sự choáng ngợp.Thành thật mà nói, trước đây tôi chỉ thấy mấy khu hiện đại như thế này qua TV chứ chưa thực sự đến lần nào.

Gia đình kiếp trước của tôi chỉ ở mức trung bình, còn hiện tại tôi thậm chí còn chẳng có gia đình, tôi có chút nhớ cuộc sống trước đây của tôi nhưng giờ tôi cũng chỉ có thể cố gắng sống thật trọn vẹn.

Xe dừng lại. Từng nhóm người ùa xuống, tiếng gọi nhau rộn ràng, tiếng bánh xe lăn trên nền đá, hành lý kéo lạch cạch. Cả đoàn như dòng nước tuôn tràn vào khu nghỉ dưỡng khổng lồ ấy.

Sau khi nhận phòng và cất hành lý, tôi cùng Javier quyết định đi vòng quanh để tham quan. Khu nghỉ dưỡng rộng đến mức phải phát cho mỗi người một bản đồ gấp gọn, nếu không thì rất dễ lạc.

Hai chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu, Javier thì liên tục cà khịa đủ chuyện – từ nhân viên lễ tân mặc đồng phục trông “giống idol hơn là nhân viên”, đến mấy nhóm đồng nghiệp đang tạo dáng selfie ở hồ bơi.

Tôi chỉ cười cho qua, ánh mắt thì dán vào khung cảnh xung quanh.

Khuôn viên đúng là sang trọng: lối đi lát đá trắng uốn lượn quanh vườn hoa, hàng cây được tỉa gọn gàng, đài phun nước giữa quảng trường cao đến hai tầng nhà. Xa xa, bức tường kính khổng lồ của tòa nhà chính phản chiếu bầu trời xanh ngắt, sáng rực đến mức phải nheo mắt lại.

Ngoài vài khu vực để giải trí ở khu nghỉ dưỡng, chúng tôi còn đến mấy căn chòi bỏ hoang để khám phá, nhưng đúng lúc này tôi lại thấy điểm kì lạ.

Đó là một dấu chân, có vẻ dạo thời gian trước nơi này có mưa nên mặt đất còn lầy lội nên để lại dấu chân này, hơn nữa dấu chân này có chút không rõ ràng lắm.

Lý do mà tôi nói dấu chân này kì lạ là vì nó rất to, to phải gấp đôi gấp ba lần dấu chân người bình thường.

Hơn nữa theo logic của một người bình thường thì không ai lại rảnh đến mức cởi giày dép để giẫm lên mặt đất ở nơi này được.

Căn chòi bỏ hoang chúng tôi đang ở nằm trong rừng ở phía chếch lên bên phải của khu nghỉ dưỡng, từ nơi này thì dù cây cho che mất tầm mắt chúng tôi thì chúng tôi vẫn thấy được đỉnh của tòa nhà chúng tôi đang ở.

Do đây là ở trong rừng nên đường đi cũng khá gập ghềnh, điều này khiến suy nghĩ của tôi về dấu chân kia không phải của con người ngày càng lớn hơn.

Trải nghiệm về chuyến tàu khinh khủng lần trước như những xúc tu len lỏi và xâm chiếm tôi với nỗi sợ.

Giờ tôi có chút chắc rằng thế giới này có gì đó không được bình thường.

Sau một vòng quanh khu vườn, tôi và Javier quay trở lại khu nhà chính. Khi rẽ qua hành lang nối với sảnh, chúng tôi bắt gặp trưởng phòng – một người đàn ông trung niên tính tình nghiêm khắc – đang đứng nói chuyện với một nhân viên mặc đồng phục vest đen.

Sắc mặt trưởng phòng có vẻ khó chịu, còn nhân viên kia thì cúi đầu liên tục, lời nói thì thào nhỏ đến mức chỉ nghe loáng thoáng vài chữ: “xin lỗi… chưa rõ nguyên nhân… đang cố liên lạc…”

Javier nhướng mày, thì thầm bên tai tôi:“Có vụ gì à? Nhìn mặt trưởng phòng kìa, cứ như đang quát con trai chứ chẳng phải nhân viên khách sạn.”

Tôi gật nhẹ, cùng Javier bước chậm lại, cố tình đi ngang qua để nghe rõ hơn.

“…Vậy bao giờ thì gặp được quản lý ở đây?” – trưởng phòng hạ giọng, nhưng ngữ khí vẫn gắt gỏng.

Nhân viên thoáng lúng túng, mồ hôi rịn trên trán.“Dạ… hiện tại quản lý vẫn chưa đến. Từ sáng nay, chúng tôi… vẫn chưa liên lạc được với ông ấy. Có lẽ… chỉ là trục trặc tạm thời.”

Tôi và Javier liếc nhìn nhau.Trong chớp mắt, sự xa hoa của tòa nhà xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo hơn hẳn.

“Chưa liên lạc được…?” – trưởng phòng cau mày. – “Thế mà còn tổ chức đón khách rầm rộ thế này à?”

“Dạ… mọi hoạt động đều đã được sắp xếp từ trước. Chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết sớm.” – nhân viên khom người, giọng căng thẳng.

Trưởng phòng thở dài, cuối cùng chỉ xua tay bỏ đi, không muốn ồn ào thêm.

Một số người xung quanh cũng tản hết ra và đi về phòng mình. Tôi và Javier đến phòng của mấy đồng nghiệp khác để chơi vài ván bài.

----------------------------

Khoảng 5h30, lúc này mọi người hầu hết vẫn đang trong phòng thì lại có người đi loanh quanh bên ngoài.

Cảm thấy đã khám phá hết những điểm thú vị của khu nghỉ dưỡng, anh ta nghĩ đến việc tiến sâu hơn vào rừng để khám phá.

Không khí trong rừng hoàn toàn khác hẳn: yên tĩnh đến rợn người, chỉ còn tiếng côn trùng kêu lách tách. Từng thân cây cao vút, gầy guộc như đang vươn tay che khuất ánh sáng.

Đi được vài phút, anh ta chú ý thấy mặt đất không còn bằng phẳng. Trên lớp lá khô rải đầy, có vài đoạn bị xới tung, để lộ lớp đất ẩm đen bên dưới. Càng nhìn kỹ, anh ta càng nhận ra có gì đó bất thường: những đường rãnh kéo dài, ngoằn ngoèo như thể có vật nặng bị lôi đi.

Cậu ta khụy gối xuống, chạm nhẹ đầu ngón tay vào một vệt tối sẫm bám trên mặt đất. Dính, nhớp và có màu nâu đỏ. Một thoáng, tôi nghĩ đến máu… nhưng lại lắc đầu tự trấn an: “Có khi là nhựa cây thôi, đừng nghĩ linh tinh.”

Chàng thanh niên tiếp tục bước, không khí bắt đầu thay đổi. Mùi tanh nồng len lỏi trong từng hơi thở, thoạt đầu chỉ thoang thoảng, sau đó càng lúc càng rõ rệt. Vừa hăng hắc như mùi gỉ sắt, vừa thối rữa như thịt đã để lâu ngày.

Cậu nheo mắt nhìn theo những vết kéo lê trên đất, chúng dẫn vòng vèo qua vài bụi cây rậm rạp, rồi dừng lại tại một khoảng đất trống nhỏ. Ở đó, thứ mùi nồng nặc gần như muốn bứt tung dạ dày tôi ra ngoài.

Trái tim anh ta đập mạnh khi ánh mắt chạm phải một hình khối bất thường nằm vắt ngang giữa gốc cây…

Lúc đầu, anh ta nghĩ đó chỉ là một bao tải rác bị vứt lại. Nhưng khi tiến đến gần, đôi chân cậu bỗng mềm nhũn.

Đó không phải bao tải. Đó là xác người…

Nó không nằm ngay ngắn, mà bị kéo giãn, dài ngoẵng như cao su, các khớp gập ngược đến mức tưởng chừng sắp gãy lìa. Da tay xám xịt, rạn nứt từng đường, bên dưới hở ra những thớ thịt tím bầm. Các móng tay thì bấu sâu vào đất, để lại vệt cào dài như thể người này đã gào thét vùng vẫy cho đến khi ngón tay bật máu.

Chàng thanh niên nghẹn thở, toàn thân run bần bật, nhưng vẫn không thể rời mắt.

Ánh nhìn tôi trượt lên phần ngực. Xương sườn ông ta vỡ tung, lồng ngực mở toang ra như bị ai đó bẻ gãy từ trong ra ngoài. Một số mảnh xương trắng hếu cắm ngược vào phần thịt, còn nội tạng… bị moi mất gần hết, chỉ còn lại hốc rỗng đen ngòm bốc mùi hăng hắc.

Cuối cùng… là gương mặt.

Đôi mắt trợn trừng, mờ đục, ánh nhìn vẫn kẹt lại nơi vô định nào đó. Miệng há ngoác đến mức khớp quai hàm trật ra, máu khô đóng dày ở khóe môi. Vết cắt ngoằn ngoèo kéo dài từ gò má xuống tận cổ, như thể có thứ gì đó đã cố tình “nắn” lại hình dạng con người này cho thành một con rối méo mó.

Cậu ta sững sờ, đầu óc trống rỗng. Chân như bị đóng chặt xuống đất, còn dạ dày thì quặn lên từng cơn.

Đây… chính là quản lý đã mất tích.

Ngay lúc đó, từ trong tán cây phía sau, vang lên một âm thanh khô khốc:

“Rắc…”

Tiếng cành cây gãy vụn.

Cả người cậu tê liệt, lưng toát mồ hôi lạnh. Tôi không dám quay lại, nhưng bản năng thì hét ầm trong đầu:

"CHẠY MAU !!!'

Cậu ta giật nảy, toàn thân đông cứng trong tích tắc. Rồi bản năng sinh tồn bùng nổ, tôi bật dậy, lao thẳng về hướng lối mòn vừa đi vào.

Lá khô nát vụn dưới bước chân hoảng loạn. Tim đập dồn dập trong lồng ngực như muốn nổ tung. Cậu không dám ngoái lại… cho đến khi một cơn rùng mình buộc cậu quay đầu.

Và rồi cậu ta thấy nó.

Trong khoảng trống tối mịt của khu rừng, một bóng dáng khổng lồ nhô ra giữa những thân cây. Thân hình gầy guộc nhưng cao vút, cao đến mức cái đầu gần như chạm vào cành cây phía trên. Tứ chi dài ngoằng, vặn vẹo như những cành gỗ khô, mỗi bước nó di chuyển lại phát ra âm thanh kẽo kẹt như xương cọ vào nhau.

Gương mặt nó… hay đúng hơn, cái thứ mà tôi khó lòng gọi là mặt, lộ ra giữa bóng tối. Không có lông, không có đặc điểm rõ ràng, chỉ là một khối thịt nhăn nhúm nhợt nhạt. Nhưng từ đó hé ra một cái miệng đen ngòm, rộng ngoác đến tận mang tai, nuốt trọn cả nửa khuôn mặt. Trong hốc tối ấy, không hề có răng, chỉ là một khoảng trống hun hút, sâu hoắm như muốn hút cạn lấy ánh nhìn của cậu thanh niên.

Khi cái miệng khẽ há ra, từ bên trong vọng ra âm thanh ẩm ướt, khò khè, như gió thổi qua một đường hầm ngập máu.

Chàng thanh niên nghẹt thở, gần như muốn ngã quỵ ngay tại chỗ. Nhưng đôi chân run rẩy vẫn lao đi, vấp ngã liên tục trên nền rừng gồ ghề.

Cậu chỉ biết gào thầm trong đầu:

“Không được quay lại nữa… nếu quay lại, tôi sẽ chết!”.

Cậu thanh niên nghĩ chỉ cần mình chạy đủ nhanh thì nhất định có thể tránh được con quái vật đó và thông báo cho mọi người.

Dù tự nhủ nhất định không được quay lại nữa nhưng sự tò mò vẫn khiến cậu ngoái đầu về sau, khi này cậu ta mới thấy được sự kinh hoàng.

Con quái vật khổng lồ ấy bắt đầu lao về phía cậu, với đôi chân dài ngoằng của nó, một bước nó đi bằng cả chục bước cậu chạy. chỉ trong tích tắc nó tóm lấy đầu của cậu thanh niên.

Sau đó ta chỉ còn có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ sâu trong khu rừng.

---------------------

Phòng ăn lớn của khu nghỉ dưỡng sáng rực ánh đèn vàng, bàn tiệc dài được phủ khăn trắng tinh, trên bày đủ loại thức ăn nóng hổi. Hương thịt nướng, hải sản xào thơm lừng hòa lẫn tiếng cười nói rộn ràng, khiến bầu không khí bỗng chốc ấm cúng lạ thường.

“Ê Almelt, bên này!” – Javier đã kéo tôi lại bàn, tay cầm ly bia, miệng cười toe toét. Vẫn cái vẻ hồn nhiên chẳng biết giữ kẽ, cậu ta chen giữa mấy đồng nghiệp khác, vừa uống vừa pha trò lố lăng.

Tôi ngồi xuống, cố hòa vào không khí. Ly bia sóng sánh mát lạnh, cổ họng tôi khô khốc sau một ngày dài. Tiếng nói cười xung quanh rộn ràng đến mức như muốn che lấp đi hết những suy nghĩ miên man trong đầu.

Nhạc nền nhẹ nhàng vang lên từ dàn loa, xen lẫn tiếng chạm ly, tiếng cụng cốc chan chát. Trưởng phòng nâng ly đứng dậy, nói vài câu khích lệ, cả bàn đồng loạt hô vang. Ai nấy đều hăng hái, như thể tất cả muộn phiền thường ngày đều đã tan biến trong làn sóng vui vẻ tập thể này.

“Ủa, thằng Carl đâu rồi nhỉ?” – một đồng nghiệp bỗng lên tiếng, phá vỡ dòng câu chuyện.

Mấy người quanh bàn giật mình. Một cô gái nhíu mày:– Ừ ha, từ lúc vào ăn tới giờ đâu thấy cậu ta.

– Chắc chạy đi tán tỉnh nhân viên phục vụ rồi! – một anh khác pha trò, khiến vài người cười ồ.

Tôi im lặng, nhưng lòng dậy lên một cảm giác khó tả. Carl vốn là kẻ nhiều chuyện, chẳng bỏ lỡ dịp náo nhiệt nào. Sao hôm nay, ngay lúc tiệc đang đông vui, lại lặn mất tăm?

Trưởng phòng chau mày nhẹ:– Kỳ vậy? Tôi nhớ lúc chiều nó vẫn còn đứng ở sảnh nhận phòng với mọi người mà.

Không khí xung quanh thoáng lắng lại. Tiếng nhạc vẫn đều đều vang lên, nhưng tôi cảm giác như căn phòng bỗng chốc rộng hơn, vắng hơn.

Javier huých tay tôi, cười nửa miệng:– Có khi nó lén đi khám phá mấy chỗ cấm trong rừng rồi cũng nên. Đúng kiểu tính tò mò của nó.

Tôi cười gượng, nhưng trong lòng thì lạnh toát. Hình ảnh khu rừng ban chiều thoáng hiện về: những bóng cây rậm rạp, ánh sáng khó lọt vào, và cái cảm giác bất an mơ hồ khi tôi nhìn ra cửa kính xe, bắt gặp bóng đen cao dài ẩn hiện giữa tán lá.

Ly bia trong tay tôi run run, sóng sánh tràn ra mép ly. Tiếng cười nói lại rộn ràng lên, như thể ai cũng cố gạt đi chuyện vừa nhắc. Nhưng trong tôi, sự bất an vẫn lớn dần – một nỗi lo không gọi thành tên, chỉ biết rằng có điều gì đó đang rình rập ngay bên ngoài ánh sáng ấm áp của bữa tiệc này.

Bữa tiệc đang dần sôi động hơn. Tiếng cười đan xen tiếng chạm cốc, khói đồ nướng quyện cùng mùi bia nồng nặc. Mọi người bắt đầu quên đi chuyện Hưng vắng mặt, coi như một trò đùa thoáng qua.

Nhưng rồi –

“Ê, nhìn kìa!” – một người đồng nghiệp bất ngờ hô lên, tay chỉ về phía cửa kính nhìn ra khu rừng tối om sau khu nghỉ dưỡng.

Tất cả ánh mắt lập tức hướng theo.

Giữa bóng đêm đặc quánh, một dáng người chậm rãi bước ra từ hàng cây. Bước chân xiêu vẹo, loạng choạng như thể vừa trải qua một trận say mềm. Ánh đèn ngoài hành lang chiếu hắt qua, lộ rõ bộ quần áo xộc xệch

“Thằng Carl! Nó về rồi kìa!” – ai đó reo lên.

Không khí trong phòng bỗng rộn ràng, vài người còn đứng dậy vẫy tay, gọi to:– Này, đi đâu mà mất tích từ chiều thế hả Carl !– Làm bọn tao lo muốn chết!

Tim tôi đập mạnh. Từ chỗ ngồi, tôi nheo mắt nhìn kỹ hơn. Có điều gì đó… không đúng.

Bóng người ấy tiếp tục tiến lại gần. Dưới ánh sáng vàng vọt, mọi chi tiết dần hiện rõ. Và ngay khi khoảng cách chỉ còn vài mét, cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.

Thứ đứng ngoài kia… không còn là Carl nữa, đó là một thi thể.

Cơ thể cậu ta rách nát, từng mảng thịt bung ra, lộ cả xương trắng hếu. Cổ và vai dính bê bết máu khô loang lổ. Đáng sợ nhất là hàm dưới – nó không còn nguyên vẹn, mà bị xé toạc đến tận mang tai, để lộ khoang miệng biến dạng kinh dị, như một vết rách khổng lồ trên khuôn mặt.

Và rồi – ánh đèn ngoài hành lang hắt chéo một góc khác.

Một cánh tay dài ngoằng, khẳng khiu như cành cây chết khô, đang nắm chặt lấy thân Carl.

Một vài tiếng nấc nghẹn bật ra. Không ai dám tin vào mắt mình.

Bóng tối phía sau Carl bỗng lay động. Từ trong khoảng rừng sâu, thứ gì đó khổng lồ, cao lêu nghêu bắt đầu bước ra. Từng mảng thân hình méo mó lộ dần dưới ánh sáng: một cái cổ dài ngoằn, vặn vẹo, treo lủng lẳng phía trên thân thể gầy guộc đến dị dạng. Làn da nó nhợt nhạt, xám ngoét như sáp nến, trơn nhẫy và không có lấy một đường vân nào của con người.

Khuôn mặt… hay chính xác hơn, cái mảng da vô hồn gắn trên đầu nó, không hề có mắt, chỉ là một khoảng trống tối đen.

Không ai còn đủ sức hét nữa. Không khí đặc quánh lại, nặng nề như nghẹt thở. Mọi người đứng chết lặng, tim đập loạn, như chỉ cần hít mạnh cũng sẽ khiến thứ kia ngoảnh sang nhìn.

Và rồi một tiếng hét vang lên như mồi lửa châm vào đám cỏ khô, phá tan bầu không khí nặng nề đang kìm hãm cả khu nghỉ dưỡng. Đám đông đồng loạt náo loạn; tiếng bước chân dồn dập, tiếng ghế bàn bị đổ nghiêng, xen lẫn với tiếng gào khóc hoảng loạn vang vọng trong hội trường.

Một số người vùng vẫy lao ra phía cửa, cố gắng tìm đường thoát trong cơn hỗn loạn, trong khi những người khác thì chỉ biết run rẩy, hoảng hốt nép sát vào nhau như để tìm chút an toàn mong manh. Cảm giác sợ hãi không chỉ đến từ thi thể Carl bị biến dạng kinh hoàng, mà còn từ thứ bóng tối đang rình rập ngoài kia—cái thực thể có khuôn mặt trống rỗng, đôi chi dài ngoằng như không có điểm dừng, vẫn lặng lẽ đứng đó, nửa ẩn nửa hiện giữa ranh giới của rừng và ánh sáng từ khu nghỉ dưỡng.

Trong sự rối loạn này, có người vấp ngã, bị giẫm đạp khi mọi người chen lấn chạy trốn. Những tiếng kêu cứu vang lên rồi tắt nghẹn bởi tiếng ồn ào hỗn tạp. Toàn bộ tập thể vốn vừa mới quây quần trong không khí tiệc tùng vui vẻ giờ đây đã vỡ vụn thành từng mảnh, mỗi người một hướng, bị cuốn đi bởi bản năng sinh tồn.

Tôi cũng bị nỗi sợ hãi nhấn chìm và bỏ chạy thục mạng, tôi chỉ mong mình kéo giãn khoảng cách với con quái vật ấy càng xa con quái vật đó càng tốt.

Cứ như thế, một thảm kịch đã bắt đầu

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free