Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị thể - Chapter 1:

Người thanh niên trẻ mặc áo sơ mi nhăn nhúm ngồi dựa lưng vào ghế nhựa cứng, đôi mắt mệt mỏi nhìn trống rỗng qua ô cửa kính. Ánh đèn huỳnh quang trên trần tàu nhấp nháy từng nhịp, đổ xuống gương mặt tái nhợt của cậu những mảng sáng tối loang lổ.

Ngày làm việc đầu tiên ở công ty kết thúc muộn hơn dự định. Lưng cậu ê ẩm vì ngồi quá lâu, đầu óc thì lẫn lộn giữa đống tài liệu và những lời dặn dò dồn dập. Ở tuổi này, lẽ ra cậu nên đang tận hưởng những năm tháng đại học, nhưng hiện tại, tất cả những gì có là một thân phận “nhân viên thực tập” vừa nặng nề vừa hời hợt.

Trong khoang chỉ còn vài bóng người – một gã đàn ông trung niên gục đầu ngủ, một cô gái dán mắt vào điện thoại. Không ai để ý đến cậu.

Bản thân cậu thanh niên cũng chẳng để ý đến mọi người xung quanh, đôi mắt của cậu trầm đục như thể nó đang hút hết ánh sáng xung quanh, vệt thâm dưới mí mắt nặng trĩu của cậu cho thấy bản thân cậu đang rất mệt mỏi.

Cậu đặt air pod lên tai rồi bật một truyện audio kinh dị mà cậu thấy có vẻ thú vị rồi nghe, việc giết thời gian bằng cách nghe một câu truyện kinh dị và tối muộn cũng có vẻ là một cách để giảm bớt căng thẳng.

Cái người thanh niên trông chán đời muốn chết ấy chính là tôi. Phải, chính là tôi. Việc quan trọng thì nhấn mạnh nhiều lần.

Tôi vốn đang sống một cuộc sống vừa tốt nghiệp, vô cùng thoải mái thì bùm, đột nhiên tôi phải đi làm.

Các bạn có thể thấy tôi thật kì lạ, tốt nghiệp đại học xong đi làm chẳng phải chuyện vô cùng bình thường sao?

Tôi phải nói với bạn rằng nó thực sự bình thường nếu như người vừa tốt nghiệp và người đang đi làm là 2 người hoàn toàn khác nhau.

Để giải thích cho dễ hiểu thì tôi là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp và đùng một cái, tôi xuyên không thành một thanh niên trạc tuổi đang làm thực tập sinh.

Khoảnh khắc linh hồn và cơ thể dung hợp làm 1 thì cái đầu tôi đau như thể 999 con lợn đang nhảy disco trong đầu vậy.

Khi kí ức dung hợp xong thì tôi đã xác định bản thân đã xuyên không rồi, nhưng vấn đề ở đây là thế giới này ngoại trừ việc địa lý và lịch sử thay đổi so với thế giới cũ thì cũng không có gì khác mấy.

Tôi hiện giờ đang là một thanh niên sống một mình trong một căn trung cư tầm trung, bố mẹ thân chủ đã mất do tai nạn giao thông để lại một khoản tiền kha khá đủ để sống không thiếu thốn một thời gian. Bản thân người này cũng không có họ hàng thân thích gì cả.

Số tiền của thân chủ, hay là tôi (bản thân tôi thấy phân biệt 2 cái cũng chẳng có nhiều ý nghĩa) cũng chẳng thể nuôi sống tôi cả đời được và tôi cũng cần chi tiêu nhiều thứ nữa nên tôi quyết định đi xin một công việc.

Mức lương của thực tập sinh phải nói là bèo bọt hết nói, công việc thì lắm mà cấp trên thì hãm, nhưng vì miếng cơm manh áo nên chút tôn nghiêm của tôi cũng vứt cho chó ăn hết rồi.

Việc tôi ngồi như cái xác khô trên cái tàu điện ngầm này chính là minh chứng cho một ngày làm cu li của tôi.

Tôi liếc nhìn khoang tàu tôi đang ngồi, khoang tàu kéo dài như một hành lang rỗng.

Ghế nhựa hai bên lạnh lẽo, đa số bỏ trống, chỉ còn lác đác vài vệt bụi sáng bám trên mặt ghế dưới ánh đèn huỳnh quang. Bóng đèn trên trần tỏa ra thứ ánh sáng trắng xanh nhạt nhẽo, không đủ để làm khoang xe bớt đi vẻ hiu quạnh.

Âm thanh duy nhất là tiếng của đoàn tàu xé gió, tiếng bánh ma sát với đường ray , hòa cùng những cơn rung nhẹ đều đặn. Không có tiếng trò chuyện, không có tiếng bước chân, không có sự hiện diện nào khác ngoài hơi thở của chính mình.

Ở cuối khoang, ghế trống xếp dài hun hút, phản chiếu qua lớp sàn bóng loáng như thể kéo dài vô tận.

Cảm giác ấy khiến người ta thấy mình nhỏ bé, như bị nuốt chửng giữa một khoảng không mênh mông mà lại kín bưng.

Tôi ngồi tựa lưng vào ghế, đầu óc nặng như chì.

Đường hầm ngoài kia lùi dần sau lớp kính tối màu, ánh đèn huỳnh quang chập chờn rọi xuống phản chiếu gương mặt phờ phạc của tôi.

Ban đầu, tất cả vẫn bình thường: chỉ có tôi và vài ghế trống lác đác trong khoang.Nhưng trong gương kính—không phải như thế.

Bên cạnh hình bóng của tôi, hàng ghế đối diện không còn trống rỗng. Có thêm nhiều người ngồi đó, dáng vẻ mơ hồ như bị bôi nhòe. Họ không nhúc nhích, không có chi tiết nào rõ ràng ngoài thân hình mờ mịt, giống như những vệt sơn loang trên mặt kính.

Tim tôi khựng lại một nhịp.

Tôi liếc thật nhanh ra ngoài khoang: trống không, ghế vẫn sạch sẽ, lạnh lẽo. Nhưng trong gương, những “hành khách” ấy vẫn ở đó. Ngồi im lặng. Ngồi chật kín dãy ghế vốn dĩ chẳng có ai.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi không dám chớp mắt, nhưng rồi, trong biển khuôn mặt nhòe nhoẹt kia, có một bóng người từ từ quay đầu.

Đôi mắt nó rõ ràng đến rợn người — đen kịt, sâu hoắm, nhìn thẳng vào cậu qua lớp kính.Ở khoang thật, chỗ đó vẫn trống trơn.

Tôi bật dậy, tay siết chặt quai cặp, hơi thở gấp gáp vang vọng trong khoang vắng.

Bỗng— cốc, cốc, cốc…

Âm thanh khô khốc vang lên từ mặt kính.Một bàn tay không da chảy đầm đìa máu, từ trong hình phản chiếu áp sát lên lớp kính. Những bóng mờ khác cũng bắt đầu làm theo, từng bàn tay, từng cánh tay vặn vẹo, ép chặt vào lớp kính mỏng manh như đang cố chui ra.

Tôi hoảng hốt lùi lại, nhưng chiếc bóng đầu tiên bắt đầu gõ mạnh hơn, từng nhát như búa nện. Vết nứt nhỏ xuất hiện trên gương, lan ra thành mạng nhện.

Rắc…!

Lớp kính vỡ toang, nhưng thay vì mảnh vụn, từ trong đó trào ra một chất đen lẫn đỏ đặc sệt, dính chặt như hắc ín. Những cánh tay thò ra, quấn lấy cổ tay và mắt cá chân tôi. Tôi giãy giụa, hét to, nhưng âm thanh bị nuốt chửng trong không gian khoang tàu im lặng.

Ánh đèn huỳnh quang chập chờn rồi tắt phụt.Trong bóng tối, tôi chỉ còn nghe thấy nhịp tim hoảng loạn của chính mình, và cảm giác bị kéo mạnh về phía tấm gương đang vỡ nát.

Một khoảnh khắc sau—mọi thứ biến mất.

Tôi ngã quỵ, ý thức vụt tắt.

Khi tôi mở mắt, xung quanh không còn là khoang tàu điện.

Bốn phía là những bức tường ẩm ướt, nứt nẻ như được đắp từ thịt sống. Mỗi lần tôi chạm mắt vào, lớp bề mặt ấy lại co giật khẽ, nhịp nhàng như… đang hô hấp. Từ các khe nứt, dịch nhầy đỏ thẫm chảy thành từng vệt dài xuống nền gạch lạnh buốt.

Mùi tanh ngọt của máu lẫn với hơi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, khiến bụng tôi quặn thắt.Tôi bật dậy, nhưng chân ngay lập tức dẫm phải thứ gì đó mềm nhũn. Nhìn xuống—là một con mắt lớn bằng bàn tay, dính chặt vào nền. Nó đảo tròng nhìn thẳng lên tôi, đồng tử run rẩy như đang sợ hãi.

Xa xa, những “hành lang” ngoằn ngoèo mở ra, trần nhà thấp đến mức có chỗ như sẵn sàng ép nát cơ thể người đi qua. Trên đó treo lủng lẳng những dải da khô, trông chẳng khác gì quần áo phơi dở nhưng lại rỉ từng giọt chất lỏng sền sệt.

Một âm thanh vang lên.Không phải tiếng máy tàu, không phải tiếng loa, mà là tiếng rột rột như thịt bị xé toạc. Rồi sau đó, từ bóng tối sâu thẳm của hành lang, có thứ gì đó bắt đầu chuyển động.

Những bước chân nặng nề, lê lết, kéo theo tiếng loạt xoạt của móng vuốt cào xuống nền gạch.Thứ đó chưa hiện rõ hình dáng, nhưng mùi hôi thối đã tràn ngập không gian, như xác chết phơi nhiều ngày.

Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tim đập loạn như muốn phá tung lồng ngực.Bản năng tôi gào thét: " Chạy đi".

Nhưng giờ tôi có thể chạy đi đâu được chứ. Tiếng rột rột ngày một gần hơn, kéo lê trên nền gạch nhầy nhụa.

Trong màn tối chập choạng, nó xuất hiện.

Một thân thể cao gần chạm trần, xương sống uốn cong như bị gãy gập nhiều khúc. Làn da chằng chịt những mảng đỏ thẫm, nứt ra để lộ thớ thịt và gân trắng bên trong. Đầu nó méo mó, không còn ra hình người, chỉ còn một cái hàm kéo dài đến tận mang tai, lấp đầy bằng những mảnh răng sắc nhọn như thủy tinh cắm loạn xạ.

Mỗi bước chân, những móng vuốt dài gần nửa cánh tay cào sâu xuống nền, để lại vệt xước dài và âm thanh ken két rợn người.

Hai hốc mắt trống rỗng, nhưng từ đó rỉ ra dòng dịch đen, nhỏ xuống như từng giọt dầu sôi.Trên tay của con quái vật ấy là một cái xác người không còn lành lặn.

Bộ đồng phục nhân viên văn phòng còn nguyên, cà vạt vấy máu. Nửa cơ thể trên biến mất, ruột gan và xương sườn lòi ra, nhầy nhụa như đống thịt vụn bị xé tay không. Máu loang ra, hòa với lớp gạch đỏ thẫm của không gian, tạo thành vũng lầy đặc quánh.

Con dị thể thọc bàn tay đầy móng vào đống thịt bầy nhầy ấy. Nó xé toạc thêm một mảng, nhét thẳng vào cái hàm răng ngoạm nghiến, phát ra tiếng rắc rắc như nghiền nát xương.

Âm thanh đó vang vọng trong không gian, như cố tình để cậu nghe thấy rõ ràng.

Rồi nó dừng lại, hàm răng ngừng chuyển động, cái đầu méo mó xoay chậm rãi, từng khớp xương phát ra tiếng rắc rắc . Dịch đen tiếp tục rỉ ra từ hốc mắt trống rỗng.

Nó nhìn thẳng về phía tôi. Cả cơ thể tôi đông cứng.

Khoảnh khắc ánh nhìn trống rỗng ấy chạm vào tôi, tôi biết chắc mình chính là mục tiêu tiếp theo.

Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực, tôi bật dậy như bản năng thúc giục. Âm thanh giày đập xuống nền gạch loang máu vang dội trong không gian.

Con dị thể rít lên. Âm thanh chói tai, không giống tiếng gầm của động vật, mà như hàng trăm móng tay cào cùng lúc lên mặt kính. Vang vọng khắp hành lang, xé rách màng nhĩ, khiến đầu óc tôi choáng váng.

Tôi lao qua một khúc cua chật hẹp, vai va mạnh vào bức tường thịt, để lại dấu máu ướt dính trên áo.Những con mắt mọc rải rác khắp vách hành lang đồng loạt đảo tròng nhìn theo tôi, ánh nhìn ớn lạnh như kim châm xuyên qua da thịt.

Phía sau, tiếng móng vuốt rạch xuống gạch không ngừng vang lên. Mỗi lần nó di chuyển, nền nhà rung lên bần bật, như thể cả hành lang đều thở theo nhịp chân khổng lồ đó.

Tôi hoảng loạn chạy mãi, không dám ngoái lại.Mồ hôi và máu trộn lẫn, nhỏ giọt theo từng bước chân. Không gian không có điểm dừng, những hành lang nối tiếp nhau vô tận, ánh sáng đỏ u ám hắt ra từ những khe nứt trên trần như mạch máu khổng lồ đang đập từng hồi.

“ Lối ra… lối ra ở đâu…? ”

Trong cơn hoảng loạn, Tôi bỗng nhìn thấy một cánh cửa sắt cũ kỹ, lạc lõng giữa dãy tường thịt hô hấp kia.

Tay run rẩy chạm vào tay nắm cửa lạnh ngắt. Phía sau, tiếng bước chân nặng nề đang lao đến gần, nhanh hơn, dữ dội hơn.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, tôi dồn hết sức xoay mạnh tay nắm.

Nhưng cánh cửa không mở

“ Mở ra đi… làm ơn… ”

Tôi xoay mạnh, dồn hết sức lực. Nhưng cánh cửa chỉ rung lên bần bật, bản lề rỉ sét kêu két két mà không nhúc nhích. Tay nắm lạnh buốt như đóng băng trong lòng bàn tay tôi, càng xoay càng vô ích.

ẦM!

Âm thanh rung trời vang lên sau lưng. Con quái vật ấy đã tới.

Tôi ngoái lại. Thứ khổng lồ ấy đang trườn tới, móng vuốt cào nát bức tường thịt, để lại từng mảng máu bắn tung tóe. Cái hàm răng đầy thủy tinh há toác, dịch đen rỉ ra từ hốc mắt chảy dài xuống cằm.

“ Không… không… ” – Tôi gào thét, đập cuồng loạn vào cánh cửa.

RẦM!

Một lực va chạm dữ dội.Móng vuốt khổng lồ xuyên thủng lồng ngực tôi, đâm ra từ phía sau. Máu phun thành vệt dài đỏ thẫm trên cánh cửa sắt vô cảm.

Với một lực khủng khiếp cơ thể tôi bị con quái vật xé làm hai nửa, máu cùng ruột và nội tạng tôi rơi vãi khắp sàn. Với nửa thân trên đang nằm vô lực trên sàn tôi chứng kiến con quái vật từng bước đến chỗ tôi rồi nó nắm lấy đầu tôi.

Khoảnh khắc cuối cùng trong đời tôi thấy đầu mình bị bứt phăng khỏi cơ thể đã đứt lìa, và rồi sau đó ý thức tôi mờ dần rồi từ từ biến mất.

Bóng tối nuốt chửng tất cả. Âm thanh răng nghiến, tiếng xương vỡ nát dần tan biến như chưa từng tồn tại.

Tôi chợt mở mắt.

Trước mặt là ga tàu điện ngầm quen thuộc. Hành lang dài ẩm thấp trải ra, đèn neon trắng treo dọc trần hắt xuống thứ ánh sáng nhợt nhạt. Đồng hồ trên tường vẫn kêu tích tắc, kim giây chuyển động đều đặn.

Nhưng bầu không khí lại quá yên tĩnh.

Không có tiếng người.

Không có bước chân dồn dập, không có tiếng trò chuyện, không có âm thanh lộn xộn đặc trưng nơi công cộng. Cả khu ga rộng lớn như bị bỏ hoang, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ qua đường hầm.

Ghế chờ trống rỗng.

Máy bán nước đứng im, ánh đèn LED nhấp nháy yếu ớt. Quầy vé đóng kín, cửa kính phủ bụi mờ.

Tôi nhìn quanh, tim đập mạnh, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

Tôi nhận ra nơi này, đây chính là nơi tôi ngồi chờ trước khi tôi lên ga tàu điện.

"Cái quái gì vừa xảy ra vậy, mình chưa chết sao ?".

Việc đã xảy ra chân thực và kinh hoàng đến nỗi tôi không dám tin nó là một giấc mơ. Ngay lúc này tôi còn nhớ rõ cơn đau nhói của việc bản thân bị xé thành từng mảnh.

Tôi vạch áo ra để kiểm tra nhưng cơ thể tôi lại vô cùng lành lặn chứ không hề có bất kì vết thương nào.

Đúng lúc này tiếng loa rè rè vang lên, kéo dài một hồi nhiễu sóng khó chịu, rồi bất chợt tắt lịm.Sau đó, trong khoảng lặng bất thường ấy, tôi chợt nghe thấy tiếng vọng xa xăm từ đường hầm—một âm thanh trầm nặng, như tiếng kim loại nghiến vào ray tàu.

Chính là con tàu đó, con tàu mà tôi dùng để về nhà.

Khi tàu đến trạm dừng, tôi nhìn qua cửa kính và phát hiện những người hành khách ngồi trên đó chính là những người tôi gặp lúc lên tàu 15 phút trước.

Tôi nhìn thời gian trên điện thoại là 11:20, đúng khoảng thời gian tôi lên tàu lần trước, ngay cả hành khách và vị trí ngồi của họ cũng giống hệt lần trước.

Cánh cửa sắt lạnh buốt.Tiếng răng nghiến rắc rắc .Cảm giác móng vuốt xuyên thủng lồng ngực, hơi ấm máu nóng phun trào, sự đau đớn tàn khốc đến mức cả linh hồn như bị xé nát.

Mọi chi tiết đều hiện rõ ràng như thật, từng giây từng phút. Không phải mơ. Không phải ảo giác.

Tôi run rẩy, nắm chặt lấy ngực mình.Nhưng cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, không có vết thương nào, không một vệt máu.

Nỗi sợ ập đến như thủy triều, khiến đôi chân tôi mềm nhũn. Tôi ngồi sụp xuống băng ghế lạnh lẽo nơi ga vắng, hổn hển thở như người vừa thoát chết—nhưng lại hiểu rõ ràng rằng cái chết ấy đã thật sự xảy ra.

Trên trần, bóng đèn huỳnh quang chập chờn, nhấp nháy liên hồi như sắp tắt.Tiếng loa một lần nữa vang lên, rè rè, méo mó. Giọng nữ máy móc cất lên, đơn điệu và xa vắng:

“Chuyến tàu số… đang chuẩn bị đến ga…”

Âm thanh vọng dài, biến dạng như phát ra từ một nơi xa xăm không thuộc về thế giới này.

Đường hầm phía trước dần sáng lên.Ánh đèn đầu tàu rọi thẳng, như con mắt khổng lồ mở ra trong bóng tối.

Cậu rùng mình.Nếu bước lên đó lần nữa… có phải cậu sẽ lặp lại cái chết kinh hoàng kia?

“Không… mình sẽ không đi nữa…”

Loa thông báo réo lên lần cuối, tiếng rè rè kéo dài, rồi cánh cửa đóng sập lại. Chuyến tàu khẽ rung, sau đó lùi dần vào bóng tối của đường hầm phía trước.

Âm thanh bánh sắt nghiến vào ray dần nhỏ lại… rồi biến mất.

Tôi trơ trọi giữa ga vắng.Sự tĩnh mịch lại bao trùm, còn ngột ngạt hơn trước. Không có tiếng bước chân nào khác, không có hơi người. Chỉ còn tiếng đèn huỳnh quang chập chờn, phát ra những tia sáng ngắt quãng, hắt bóng tôi giật nảy trên tường gạch.

Trên mặt đất, thành phố về khuya khoác lên một vẻ yên lặng khác thường. Đường phố thưa thớt bóng người, chỉ còn vài chiếc xe lao qua để lại vệt sáng trắng nhạt.tôi giơ tay bắt taxi. Một chiếc xe vàng dừng lại, tiếng phanh nghe rít khô khốc nhưng quen thuộc.

“Đi đâu?” – tài xế hỏi, giọng đều đều.

“Chung cư 47, đường Bắc.”

Xe lăn bánh. Không gian trong xe kín bưng, chỉ còn tiếng động cơ và đèn đường lướt qua hắt bóng vào cửa kính. Tôi tựa đầu vào cửa sổ lạnh buốt, nhắm mắt, cố gắng để suy nghĩ trống rỗng.

Không có gì đuổi theo. Không có tiếng động kỳ dị nào.Chỉ là… trong lòng cậu vẫn còn một vết nứt khó hiểu, một cảm giác bất an âm ỉ. Như thể thế giới này đã thay đổi chút gì đó kể từ lúc rời ga ngầm.

Taxi dừng lại trước cổng chung cư. Tôi trả tiền, bước xuống. Đêm vẫn tĩnh lặng, gió thổi qua dãy tòa nhà cao tầng, mang theo hương ẩm mốc nhàn nhạt.Tôi nhìn quanh, không thấy gì bất thường. tôi đi lên phòng của mình.

Cánh cửa phòng khép lại sau lưng, tiếng “tách” của ổ khóa vang lên khô khốc trong không gian tĩnh lặng.

Tôi đứng tựa lưng vào cửa một lúc lâu, như để xác nhận rằng mình đã thật sự trở về nơi an toàn.

Căn hộ nhỏ nhưng hiện đại mở ra trước mắt: sàn gỗ sáng màu, ánh đèn trần dịu nhẹ, nội thất tối giản với ghế sofa da đen, bàn kính thấp và giá sách thẳng tắp.

Một màn hình TV treo tường phản chiếu ánh sáng vàng, cạnh đó là kệ giày gọn gàng và vài món đồ trang trí đơn giản—tất cả đều ở đúng vị trí vốn có.

Mùi hương thơm nhẹ của máy khuếch tán tinh dầu thoang thoảng trong không khí, át đi sự ngột ngạt ngoài kia.Mọi thứ quá quen thuộc, quá bình thường.

Tôi tháo cà vạt rồi thả người xuống chiếc giường trong phòng ngủ kế bên. Đệm lò xo lún xuống, êm ái, phủ chăn màu ghi xám gọn gàng.Tôi úp mặt vào gối, hơi lạnh vải cotton thấm vào làn da mệt mỏi.

Ánh sáng thành phố hắt qua lớp rèm mỏng, trải một vệt cam dịu trên bức tường trắng tinh.Mí mắt nặng dần. Nhịp thở chậm lại.

“…Chỉ là mình quá căng thẳng thôi.” – Tôi tự nhủ, để mặc sự mệt nhọc kéo mình chìm vào giấc ngủ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free