Devil's Eyes - Chapter 2: Lecyna Droster
Bên kia khu rừng là ngọn đồi cao vun vút nơi có đàn cừu và mùi bánh mì thơm nhức mũi.
Mari hôm nay đã làm xong các công việc của phủ Tử tước sớm hơn mọi ngày, các cuốn sách của bà đã được em dọn gọn gàng sang một bên chờ bà về mang chúng đi, em đi qua những gốc cây đen to lớn chào hỏi các chị elf xinh đẹp dịu dàng có thể lấy đầu người, tặng một ít bánh quy khô cho các thần lùn có thể tạo ảo giác và ảo ảnh, em lấy ra những viên kẹo quý giá của mình tặng cho các nàng tiên nhỏ đang tìm đồ ngọt cho buổi trưa hôm nay và tặng cho những ngài orc cao lớn những lời cảnh báo về các nàng elf đang săn lùng bạn tình.
Em ung dung đi trên con đường đất đá đầy bùn, chiếc váy người hầu sờn cũ đã có vài chỗ chấp vá ố màu. Qua đỉnh đồi xanh ,em đứng sau gốc cây sồi to nhìn xuống đàn cừu đang gặm cỏ, những cô cậu bé đang nô đùa quanh cái giếng đầy nước.
"Cậu là ai thế ?". Một giọng nói non nớt vang lên cạnh em làm Mari giật bắn mình ngã ra sau
Một cô bé trạc 7 tuổi, mái tóc màu nâu hạt dẻ , làn da ngâm nắng , đôi mắt màu xanh lam sáng, cuối xuống nhìn em, cô bé ấy mỉm cười tươi như hoa hướng dương chìa tay đỡ em đứng dậy.
"Cậu là người sau đồi hả ?".
Em lúng túng đáp "Ừm".
"Mình tên là Lecyna Droster, nhà mình làm nghề mộc ở cuối làng kia". Lecyna chỉ tay về phía ngôi làng đằng xa nói
"Ừm...mình tên Marionette Seymour". Mari xoa hai tay vào áo, dáng vẻ ngại ngùng.
"Cậu làm việc ở nhà ngài Tử Tước hả ?".
"Ừ"
Lecyna nắm tay em chạy xuống con dốc đồi cao, hòa nhập với những đứa trẻ đang nô đùa quên thời gian, những trò chơi trẻ con, những bài đồng dao vang lên, tiếng cười đùa ,tiếng la hét hứng khởi.
Đến chiều tối, khi mặt trời dần giấu sau những áng mây trời, những điểm sao sáng dần hiện lên rải rác giữa thảm trời đỏ rực. Em ngẩn ngơ nhìn đồng cỏ bát ngát giữa sắc trời hùng vĩ.
"Cậu muốn đến nhà tớ dùng bữa tối không ?"
"Tớ phải về nhà với bà rồi, hẹn ngày mai nhé" Mari không quay lưng lại liền đi thẳng một mạch vào khu rừng đen.