Chương 594: Có thể hay không ôn nhu một điểm
Sau khi Trương Tín Chu mua được căn biệt thự lớn vào đầu tháng, hắn liền không ngừng nghỉ đặt mua đủ loại đồ dùng trong nhà. Hắn sợ mình không có mắt nhìn, Yến Tình sẽ không hài lòng căn nhà hắn mua, nên mỗi lần đi siêu thị nội thất, hắn đều phải gọi video cho Yến Tình. Cứ thế kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng hắn cũng đã sắm sửa gần xong những vật dụng trang trí lớn nhỏ cho căn nhà.
Khi Hứa Dã cùng Trần Thanh Thanh tới, hai người đang ở trong nhà khui kiện hàng. Trước ghế sô pha trong phòng khách, một khoảng trống trải nhất bị lấp đầy bởi các kiện hàng chất cao ngang người.
Hứa Dã nhìn lướt qua phòng khách, cười nói: “Không tệ nha, trong nhà trông đẹp quá.”
Trương Tín Chu thở dài, vừa vội vàng đi lấy nước, vừa bất đắc dĩ nói: “Thôi đừng nói nữa, tháng này khiến ta mệt mỏi quá sức, cũng may bây giờ cuối cùng cũng sắp xong rồi.”
Trần Thanh Thanh sải bước đi tới, ngồi xuống ngay chỗ Trương Tín Chu vừa đứng dậy, rồi giúp Yến Tình mở các kiện hàng.
Hứa Dã thuận miệng hỏi một câu: “Cha mẹ các ngươi lúc nào tới?”
“Cuối năm.”
“Sau này có phải họ sẽ thường trú tại Ma Đô không?”
Trương Tín Chu lắc đầu: “Hẳn là sẽ không đâu. Ta thì không sao, chủ yếu là Yến Tình không muốn có người trong nhà lải nhải.”
Hai người hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, còn Yến Tình cùng Trần Thanh Thanh cũng nhỏ giọng nhắc đến chủ đề của các nàng con gái.
Trần Thanh Thanh liếc mắt nhìn về phía Hứa Dã cùng Trương Tín Chu, hạ thấp giọng tò mò hỏi: “Yến Tình, sao ngươi đột nhiên lại có thai vậy?”
Nhắc tới vấn đề này, Yến Tình cũng có chút chột dạ liếc nhanh về phía Trương Tín Chu, sau đó cười nói: “Thật ra ta cũng rất bất ngờ.”
Giọng nói Trần Thanh Thanh càng nhỏ hơn: “Chẳng lẽ các ngươi từ trước đến nay không dùng biện pháp phòng tránh sao?”
“Làm sao có thể!”
Yến Tình buông con dao nhỏ đang dùng để khui kiện hàng xuống, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Chính là có một lần hai ta gây gổ, sau đó ta trong cơn tức giận liền dùng kim...”
Yến Tình càng nói càng lúc càng nhỏ tiếng, sau đó giọng nói nhỏ đến mức Trần Thanh Thanh phải vểnh tai mới có thể nghe thấy.
Trần Thanh Thanh nghe xong, trong mắt nàng tràn đầy kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới Yến Tình thế mà lại còn có thể làm ra chuyện như vậy.
Yến Tình nhìn Trần Thanh Thanh mãi không kịp phản ứng, bèn vội vàng lấy tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trần Thanh Thanh, sau đó nhắc nhở: “Ngươi đừng có nói hớ nhé, cũng đừng nói cho Hứa Dã!”
“A.”
Trần Thanh Thanh vẫn chưa hiểu ra, nàng lại truy hỏi: “Thế nhưng là ngươi làm như vậy, vì sao chứ? Ngươi và Trương Tín Chu cũng đều chưa tốt nghiệp mà.”
Yến Tình cười nói: “Chẳng phải vừa nói là ‘trong cơn tức giận’ sao? Ta nào ngờ thế mà lại thật sự mang thai. Có điều, từ khi ta mang thai về sau, ta bảo hắn đi đông, hắn cũng không dám đi tây, cũng không dám cãi lại ta nữa... Về phần những chuyện khác ta không nghĩ nhiều lắm. Hai ta quen biết từ nhỏ, cha mẹ hai bên đều biết rõ lai lịch, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi. Đã có bảo bảo rồi, ta cuối cùng cũng không thể không giữ lại phải không?”
Trần Thanh Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ra.
Đáng thương Trương Tín Chu, phải đến mấy năm sau hắn mới biết chân tướng. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn còn đang tự trách mình không nên ham rẻ, mua hộp bao cao su giá rẻ nhãn hiệu Giác Quan Thứ Sáu kia ở siêu thị.
******
Hiện tại, người buồn chán nhất vào cuối tuần chính là Giang Ngọc. Ba người bạn cùng phòng, Chương Nhược Úy và Trần Thanh Thanh đều đang ở chung với bạn trai của mình. Trần Thanh Thanh mặc dù ở ngay trên lầu, nhưng vì có Tần Chí Vĩ ở đó, Giang Ngọc không tiện lúc nào cũng sang tìm nàng. Do đó, phần lớn thời gian vào cuối tuần, Giang Ngọc hoặc là ở khách sạn xem phim truyền hình nhàm chán, hoặc là đi lang thang khắp các cửa hàng bên ngoài.
Sau khi làm việc tại Y Vạn Live, tiền lương của nàng và Trần Thanh Thanh đều tăng từ mức bốn chữ số ban đầu lên năm chữ số, hơn nữa còn không phải là năm chữ số bắt đầu bằng số 1.
Điều này khiến Giang Ngọc rất hài lòng, nàng không nghĩ tới mình còn chưa tốt nghiệp đại học đã có thể nhận được mức lương cao như vậy. Tuy nhiên, dù được thỏa mãn về mặt kinh tế, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn nàng vẫn có chút trống rỗng.
Sau khi ăn trưa ở bên ngoài khách sạn, không có việc gì làm, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Trần Thanh Thanh: “Đang làm gì đó?”
Trần Thanh Thanh: “Ta và Hứa Dã mới ăn uống xong ở ngoài trở về. Buổi sáng chúng ta đi nhà bạn cùng phòng của hắn.”
Giang Ngọc: “Buổi chiều có sắp xếp sao?”
Trần Thanh Thanh: “Tạm thời không có.”
Giang Ngọc: “Buồn chán quá, ta qua tìm ngươi nha?”
Trần Thanh Thanh: “Tốt, Tâm Di không ở khách sạn sao?”
Giang Ngọc: “Tần Chí Vĩ được nghỉ một ngày, ta nào dám làm phiền hai người bọn họ chứ.”
Trần Thanh Thanh: “Ngươi có muốn ta lái xe đi đón ngươi không?”
Giang Ngọc: “Ngươi biết lái xe?”
Trần Thanh Thanh: “/gõ đầu (biểu cảm)”
Trần Thanh Thanh: “Không phải chúng ta cùng nhau thi bằng lái sao?”
Giang Ngọc: “Nhưng ngươi dám ra đường sao?”
Trần Thanh Thanh: “Hứa Dã có thời gian sẽ cho ta luyện tập. Vả lại, đi chỗ ngươi cũng không xa đâu.”
Giang Ngọc: “/ao ước (biểu cảm)”
Giang Ngọc: “Vậy ngươi cứ tới đi.”
Trần Thanh Thanh đặt điện thoại xuống, liền kể cho Hứa Dã nghe chuyện Giang Ngọc muốn đến. Hứa Dã vốn định chiều nay đi xem trường quay phim « Xong Đời Mỹ Nữ », nhưng sau khi biết Giang Ngọc muốn tới, hắn bèn bỏ đi ý định đó.
Trần Thanh Thanh rất nhanh cầm chìa khóa xe, một mình lái xe đi ra. Hứa Dã vốn định đi cùng, nhưng Trần Thanh Thanh nói mình nàng có thể đi được. Nghĩ rằng quãng đường đến khách sạn chỉ mười mấy phút, mà giữa trưa trên đường cũng không có nhiều xe, Hứa Dã cũng đành thỏa hiệp.
Nửa giờ sau, Trần Thanh Thanh đi rồi lại trở về, nhưng loay hoay rất lâu ở cổng, cũng không thể đưa xe vào sân được. Cuối cùng nàng phải bấm còi gọi Hứa Dã ra ngoài. Dưới sự chỉ dẫn của Hứa Dã, nàng mới từ từ, thong thả lùi xe vào.
“Hứa Tổng, ta tới rồi, sẽ không làm phiền hai ngươi chứ?”
Hứa Dã cười cười, hỏi: “Nếu ta nói sẽ làm phiền, vậy ngươi bây giờ sẽ rời đi sao?”
“Đương nhiên sẽ không.”
“Vậy ngươi nói đùa thôi.”
Giang Ngọc bĩu môi, lên tiếng: “Nói chuyện với mỹ nữ, ngươi có thể nào nhẹ nhàng một chút được không?”
Hứa Dã xoay người, giơ tay lên không trung khua khua: “Xin lỗi, ta dịu dàng đều dành cho Trần Thanh Thanh rồi.”
“Chậc chậc chậc.”
Hứa Dã vừa trở lại phòng khách, thì nhận được điện thoại từ Lã Thành, nói rằng nhóm cổ phần cuối cùng của Tiểu Hoàng Xe, Tập đoàn SoftBank của Nhật Bản có ý định tiếp nhận. Lã Thành gọi điện chủ yếu là muốn hỏi ý kiến Hứa Dã một chút, dù sao đây cũng là một khoản ngoài dự kiến.
Nếu Tiểu Hoàng Xe thực sự có thể thịnh vượng bền vững, Hứa Dã khẳng định không nguyện ý bán Tiểu Hoàng Xe cho một công ty đầu tư của Nhật Bản. Nhưng hiện tại, mọi mặt tình hình đều đủ để chứng minh, Tiểu Hoàng Xe vẫn sẽ phát triển theo con đường đã dự liệu là sẽ suy thoái. Nhìn như phát triển không ngừng, nhưng thực chất bên trong đã rối ren, bên ngoài thì đầy rẫy hiểm họa. Hứa Dã nhanh chóng đưa ra đề nghị, nói rằng bán thì được, nhưng giá cả nhất định không thể thấp.
Hứa Dã nói vậy, Lã Thành tự nhiên biết ý của hắn.
Lã Thành liền vội vàng nói: “Việc gia hạn thêm một tháng, trước Tết Nguyên Đán khoản tiền đó chắc sẽ không về kịp. Nhưng nếu qua Tết, nhóm cổ phần thứ ba của Tiểu Hoàng Xe có thể thuận lợi chuyển nhượng, vậy hai khoản tiền này cũng sẽ gần như cùng lúc về tài khoản. Đến lúc đó, trong tài khoản công ty chúng ta có thể sẽ có hơn 1,5 tỷ tiền mặt dự trữ.”
Hứa Dã chỉ ừ một tiếng, cũng không tỏ vẻ quá bất ngờ.
Qua hết năm nay, sang năm chính là 2018.
Năm 2018, Ánh Khách Live sẽ niêm yết trên Sàn Giao Dịch Chứng khoán Hồng Kông vào quý hai hoặc quý ba, trở thành mã cổ phiếu giải trí livestream đầu tiên. Nếu đến lúc đó, 1,5 tỷ sẽ biến thành 2 tỷ, hẳn là dễ dàng thôi.
Chỉ là những chuyện ẩn khuất này, tạm thời chưa thể nói với người ngoài.