Chương 585: Hứa phu nhân
Mỗi buổi tối có hai chương trình phát sóng trực tiếp, tổng cộng có bốn người dẫn chương trình.
Sau khi hai người dẫn chương trình buổi chiều kết thúc, buổi tối sẽ đổi sang hai người dẫn chương trình khác.
Xem như hai ca làm việc, nhưng thời gian làm việc trong một ngày thực ra tổng cộng cũng chỉ sáu giờ, thời gian phát sóng trực tiếp thật sự mới ba giờ.
Tần Chí Vĩ buổi tối không trở về khách sạn. Nếu Thẩm Tâm Di và Giang Ngọc là người dẫn chương trình ca buổi chiều, bình thường Hứa Dã sẽ tiện đường đưa các nàng về khách sạn.
Hôm nay, sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, Hứa Dã tâm trạng không tệ, bèn trực tiếp đưa hai nàng về nhà.
“Thật là thoải mái!”
Giang Ngọc nằm trên ghế sô pha mềm mại, khẽ than thở một tiếng.
Thẩm Tâm Di thấy thế, cũng nằm xuống, trong đầu tưởng tượng một ngày nào đó mình và Tần Chí Vĩ cũng có thể có được một căn nhà như thế.
“Hai vị mỹ nữ muốn ăn gì đây?”
“Ngươi và Thanh Thanh buổi tối thường ăn gì?”
“Chẳng có gì cố định cả, chủ yếu là xem nàng muốn ăn gì thôi.”
Thẩm Tâm Di cười hỏi: “Vậy chúng ta có được hưởng đãi ngộ này không?”
“Có chứ.”
“Ta muốn ăn gà KFC, thịt xào ớt, tốt nhất là thêm một đĩa nộm dưa leo nữa.”
Giang Ngọc cũng không khách khí nói: “Nếu thêm một bát canh thịt nữa thì đúng là tuyệt nhất.”
Trần Thanh Thanh nghe xong liền giang tay ra với hai người.
Giang Ngọc hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Trần Thanh Thanh đương nhiên đáp: “Đưa tiền chứ sao.”
“Cho tiền gì cơ?”
“Tiền gọi món ăn đó.”
“Chậc chậc, ngươi từ bao giờ lại trở nên keo kiệt như vậy hả?”
Thẩm Tâm Di cũng phụ họa nói: “Đúng đó.”
Trần Thanh Thanh cúi người, hai tay cùng lúc vỗ nhẹ lên đùi hai nàng, miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ta sai sử lão… ta sai sử hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, các ngươi muốn sai sử hắn, vậy khẳng định phải trả tiền.”
“Ngươi vừa rồi có phải định nói ‘lão công ta’ không?”
“Không có mà.”
“Ta nghe thấy đó.”
“Ta cũng nghe thấy.”
“Thanh Thanh, thật không ngờ ngươi lại là loại người này, hai ngươi còn chưa kết hôn mà.”
“Ta không có!”
“Chậc chậc chậc.”
“Im miệng!”
“Ha ha ha ha.”
Ba người rất nhanh lăn thành một cục, ngươi một câu ta một câu làm cho quên cả trời đất.
Hứa Dã đeo tạp dề vào, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh để chuẩn bị bữa tối nay. Mấy món ăn mà hai nàng vừa kể đều là món ăn hàng ngày, vừa vặn có đủ nguyên liệu. Hứa Dã thao tác rất nhanh nhẹn, chỉ tốn tầm mười phút là đã hoàn tất khâu chuẩn bị.
Trong lúc Hứa Dã đang xào nấu hăng say, bên ngoài cũng đang ồn ào náo nhiệt thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trần Thanh Thanh rất nhanh đứng dậy, mở cửa ra.
“Dì Thanh Thanh!”
Bên ngoài là Trình Hoan Hoan vừa hoàn thành bài tập ở nhà. Nàng ngẩng đầu lên, đáng yêu gọi một tiếng, sau đó giơ chiếc bát lớn trong tay lên nói: “Đây là lương bì mẹ ta tự tay làm, mẹ bảo ta mang đến cho dì và chú ạ.”
Trần Thanh Thanh cảm thấy hơi ngại.
Đây đã là lần thứ hai Trương Tiểu Tuyết mang đồ ăn đến cho nàng, nhưng nàng chẳng biết làm gì đáp lại, vẫn luôn là ăn của người ta không thôi.
Trần Thanh Thanh đưa cô bé vào phòng khách, sau đó bưng lương bì đi tới phòng bếp nói: “Mẹ Hoan Hoan lại mang đồ ăn tới cho chúng ta rồi.”
“Là gì thế?”
“Lương bì.”
Hứa Dã cười nói: “Vậy các ngươi cứ ăn lương bì lót dạ trước đi, ta ở đây cũng chưa xong nhanh vậy đâu.”
Trần Thanh Thanh hỏi: “Chúng ta cứ mãi ăn đồ của người ta như vậy có được không?”
Hứa Dã xoa xoa tay, đưa tay nhéo mũi Trần Thanh Thanh nói: “Ngươi đoán xem vì sao buổi trưa nay ta vừa cùng anh Trình đến Công ty để bàn công việc, buổi tối bọn họ liền mang đồ ăn đến cho chúng ta?”
“Cảm ơn chúng ta ư?”
“Trả lời đúng rồi đấy.”
Hứa Dã cười nói: “Thế nên đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ dùng một phương thức khác để có qua có lại, cũng không tồn tại cái gọi là nợ ân tình đâu.”
Trần Thanh Thanh gật gật đầu, cầm đũa, trộn đều lương bì xong, gắp mấy sợi lương bì đưa tới miệng Hứa Dã. Sau khi Hứa Dã ăn vào, nàng mới cùng với hai bộ bát đũa trở về phòng khách.
Lúc này, Giang Ngọc và Thẩm Tâm Di đang trêu đùa Trình Hoan Hoan với mái tóc tết bím sừng dê của nàng.
“Tiểu muội muội, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sáu tuổi ạ.”
“Học lớp mấy rồi?”
“Lớp một ạ.”
“Trong lớp có thích tiểu soái ca nào không?”
“Không có đâu ạ.” Trình Hoan Hoan lắc đầu, sau đó với giọng điệu già dặn nói: “Ta mới không thích những cậu bé mít ướt đâu nha.”
“Ha ha ha ha.”
Giang Ngọc và Thẩm Tâm Di cười phá lên. Trần Thanh Thanh chia lương bì làm ba bát, khi đưa cho hai người vẫn không quên dặn dò một câu: “Thôi được rồi được rồi, hai ngươi đừng trêu tiểu cô nương nữa.”
Nói xong, Trần Thanh Thanh lại hỏi: “Hoan Hoan, con ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
Trình Hoan Hoan chỉ vào TV nói: “Dì Thanh Thanh, con có thể xem TV ở nhà dì không ạ?”
Trần Thanh Thanh cười đưa điều khiển từ xa cho nàng. Vốn còn sợ nàng sẽ không biết dùng, không ngờ tiểu cô nương lại rất thành thạo mở một bộ phim hoạt hình Đội đặc nhiệm Uông Uông, rồi chăm chú theo dõi.
Mà ở bên kia đường.
“Con gái bà sao còn chưa về?”
“Cứ để nó đi, dù sao bài tập cũng đã viết xong rồi.”
“Vậy ta lên lầu trước đây.”
“Ừm, ngươi cứ bận việc của ngươi đi, chuyện của người khác ngươi không cần quan tâm đâu.”
Trình Quân hiểu ý của lão bà mình, nàng muốn hắn thuận lợi hoàn thành công việc này. Chỉ cần lần này làm xong, vậy sau này cũng sẽ có thêm một lựa chọn, nhiều thêm một con đường.
Trong phòng khách.
“Thanh Thanh, có giấm không?”
“Trong này không phải đã có giấm rồi sao?”
“Khẩu vị của ta nặng hơn mà.” Giang Ngọc cười nói: “Có điều hương vị lương bì này cũng không tệ, đặc biệt khai vị đó.”
“Phần nhiều như vậy, hai ngươi xem như đến kịp lúc rồi. Ban đầu ta và Hứa Dã buổi tối ăn cái này là đủ rồi, các ngươi đã đến nên Hứa Dã cũng chưa ăn đâu.”
Giang Ngọc dùng vai mình cọ vào vai Thẩm Tâm Di, cố ý nói nhỏ: “Phiền thật đó nha, người nào đó bây giờ sao trong mười câu nói thì có đến chín câu là nói về Hứa Dã vậy hả?”
Thẩm Tâm Di cười nói: “Sau này chúng ta đừng gọi nàng là Thanh Thanh nữa, cứ gọi nàng là Hứa phu nhân là được rồi đó.”
Trần Thanh Thanh hoàn toàn làm như không nghe thấy.
Trình Hoan Hoan rất lễ phép, sau khi xem xong hai tập phim hoạt hình, thấy đã muộn nên chủ động tắt TV nói muốn về nhà. Trần Thanh Thanh sợ nàng băng qua đường nguy hiểm, bèn đưa nàng đến tận cửa nhà rồi mới quay về.
Đúng lúc Hứa Dã đã nấu xong bữa tối.
Ba món mặn một món canh.
Đều là những món mà hai nàng vừa gọi.
Phần lương bì vốn không nhiều, ba người chia một bát, mỗi người cũng chỉ nếm thử cho biết. Nghe thấy mùi thơm của thức ăn, hai nàng không chút khách khí cầm ngay cái bát vừa ăn lương bì, tự đi vào bếp xới cơm.
Hứa Dã rửa tay, cởi tạp dề ra.
Thấy Trần Thanh Thanh đã xới xong hai bát cơm, hắn liền đi tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.
“Thế nào, hương vị tạm được không?”
“Ngon tuyệt!”
“Vậy thì ăn nhiều thức ăn một chút đi, ăn không hết là lãng phí đấy.”
Thẩm Tâm Di cười nói: “Không sao đâu, ăn không hết thì ta đóng gói mang về cho Tần Chí Vĩ nhé.”
“Ha ha, vậy cũng được đó.”
Bốn người vừa trò chuyện vừa ăn cơm.
Khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, bốn người cũng đều ăn gần xong.
Hứa Dã xoa xoa bụng, đưa tay vỗ vỗ đùi Trần Thanh Thanh: “Tốt rồi, ăn xong hết rồi, ngươi đi dọn dẹp phòng bếp đi.”
Trần Thanh Thanh rung đùi hai cái, đáp: “Ngươi đi đi.”
“Ngươi đi chứ.”
“Ngươi đi đi.”
Hứa Dã rót cho mình chén nước nóng, xoay người, cầm lấy một hộp kỷ tử Ninh Hạ trên tủ bếp, sau đó gắp mười mấy hạt đặt vào trong chén: “Ngươi đi đi.”
Trần Thanh Thanh liếc mắt nhìn, bĩu môi nói: “Ta không đi đâu.”
Hứa Dã ngay trước mặt nàng, lại gắp thêm một hạt kỷ tử: “Đi hay không đi?”
Trần Thanh Thanh trợn to mắt, nhưng vẫn cứng miệng.
Hứa Dã bỏ kỷ tử vào trong chén, sau đó lại gắp lên một nắm lớn: “Có đi hay không đây?”
Trần Thanh Thanh đành nhận thua, vểnh môi nhỏ đứng dậy vào phòng bếp.
Giang Ngọc và Thẩm Tâm Di nhìn nhau khó hiểu.
Hai người họ đang làm gì thế này?
…