Chương 549: Đáng tin cậy
Sau khi Bùi Ấu Vi kết thúc cuộc họp trở về văn phòng, nàng còn chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy một tờ giấy A4 được gấp gọn đặt trên bàn. Nàng mở ra xem và khi phát hiện đó là một tờ phương thuốc, lông mày nàng lập tức nhíu lại. Nàng không hiểu Hứa Dã có ý gì khi đưa nó, bởi vì hắn căn bản không viết phương thuốc này dùng để làm gì!
Cùng lúc đó, Hứa Dã, người đã rời khỏi công ty, cũng chợt nhớ ra việc này. Hắn vỗ trán một cái, rồi lập tức dừng xe, cầm điện thoại di động lên và nhắn tin cho Bùi Ấu Vi: “Lão bản nương, tờ phương thuốc kia là bí phương mang thai đó.”
Bùi Ấu Vi: “??? Có ý gì vậy?”
Hứa Dã: “Ta lỡ thấy lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của ngươi.”
Bùi Ấu Vi nhìn thấy lời này, gương mặt nàng đỏ bừng. Cái tên Hứa Dã chết tiệt này, đúng là có tật mà! Nhưng Hứa Dã rất nhanh lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Cố lên nhé!”
【Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối】
……
Khi trời tối dần, sau khi đón Trần Thanh Thanh, Hứa Dã liền đi ngay đến Học Viện Hí Kịch, đón cả bốn người bạn cùng ký túc xá của Vương Mạn Ninh ra ngoài ăn cơm. Sau khi nói xong chuyện, Hứa Dã không muốn thất hứa. Lần trước, nếu không phải nhờ các nàng giúp đỡ, Hứa Dã cũng không thể nhanh chóng hỏi thăm được tình hình của Đường Vân Thâm. Cũng may có sự trợ giúp của các nàng, hiện giờ Giang Ngọc cũng đang dần dần vượt qua nỗi đau từ mối tình tan vỡ đó.
Tết Đoan Ngọ ba ngày trôi qua rất nhanh. Ngày đầu tiên, Hứa Dã và Trần Thanh Thanh thậm chí còn chưa ra khỏi cửa phòng khách sạn; buổi sáng, hai người ngủ đến tận mười giờ, trưa và tối đều gọi đồ ăn bên ngoài. Ngày thứ hai, đôi bên cùng nhau ra ngoài đi dạo phố, mua hai chiếc áo khoác mỏng và một đôi áo phông đôi. Cuối cùng, vào đúng ngày Tết Đoan Ngọ, Hứa Dã nhận được điện thoại từ Dương Lâm, hỏi hắn đã về Giang Châu chưa, nếu chưa về thì đến nhà nàng ăn Tết Đoan Ngọ. Hứa Dã sau khi đồng ý, bèn dẫn Trần Thanh Thanh cùng đi.
Bởi vì dì giúp việc cũng đã về nhà ăn Đoan Ngọ rồi, Dương Lâm đành phải tự mình xuống bếp. Nàng đã sớm tất bật một mình trong phòng bếp. Còn Hứa Dã và Trần Thanh Thanh thì ở bên ngoài, đảm đương nhiệm vụ trông trẻ.
Tiểu Văn Hạo, vừa tròn tám tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đáng yêu, đôi mắt lại to tròn long lanh. Có lẽ do Hứa Dã và Trần Thanh Thanh là khách quen của gia đình, tiểu gia hỏa này chẳng hề sợ người lạ. Khi Hứa Dã lấy tay che mặt chơi trò ú òa cùng hắn, nhóc con còn cười khanh khách không ngừng. Trần Thanh Thanh có chút không vui, bởi vì mỗi lần hai người cùng đến, tiểu gia hỏa luôn muốn thân thiết với Hứa Dã hơn một chút. Khi nàng tự mình ôm hắn, chỉ một lát sau là hắn lại òa khóc, nhưng khi cái tên Hứa Dã này bế hắn thì hắn lại chẳng mấy khi quấy khóc. Tuy nhiên, không lâu sau, khi đến giữa trưa, Tiểu Văn Hạo vẫn bất ngờ òa khóc.
Từ trong phòng bếp, Dương Lâm nghe thấy tiếng khóc, liền lập tức thò đầu ra nói: “Chắc là đến giờ bú rồi, Tiểu Hứa, ngươi cho thằng bé bú một chút đi……”
“Tốt.”
Trần Thanh Thanh xung phong nhận việc: “Để ta pha sữa cho.”
Hứa Dã: “Ngươi biết không?”
“Cái này có gì khó đâu chứ.”
“Nước 45 độ, 200ml là đủ rồi.”
Trần Thanh Thanh nhíu mày hỏi: “Ngươi chắc chắn là nước 45 độ ư?”
Hứa Dã vừa định đáp lời thì Dương Lâm trong bếp đã nhắc nhở: “Nhớ dùng nước 45 độ nhé, trên máy đun nước có ghi chú đấy.”
“Đã biết.”
Hứa Dã đứng lên nói: “Hay là để ta làm cho.”
Hứa Dã cầm bình sữa đứng dậy, thành thạo pha xong 200ml sữa. Hắn còn cố ý hỏi thêm một câu: “Dương Lâm dì ơi, không cần cho thêm ích sinh khuẩn vào chứ?”
“Không dùng.”
Hứa Dã đưa bình sữa cho Trần Thanh Thanh, sau đó xoay người bế Tiểu Văn Hạo ra. Hắn nhận lại bình sữa, dốc ngược để đẩy hết không khí ra rồi nhét vào miệng Tiểu Văn Hạo. Tiểu gia hỏa bú sữa rất mạnh mẽ, hai quai hàm cứ phồng lên xẹp xuống liên tục.
Trần Thanh Thanh ngồi một bên, nhìn cảnh tượng này mà đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại. Vốn dĩ, việc cho trẻ con bú sữa thế này đáng lẽ phải là sở trường của nữ giới mới phải, vậy mà ngươi, một nam nhân, sao lại còn có kinh nghiệm hơn cả ta cơ chứ?
Dương Lâm bưng mâm đồ ăn ra, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trên ghế sô pha, nàng lập tức lấy điện thoại di động ra, cười hiền hậu rồi chụp một tấm hình gửi cho Giang Mĩ Lâm.
Những đứa bé ở độ tuổi này, thường ăn xong là lại ngủ. Hứa Dã cho thằng bé bú sữa xong, vỗ ợ hơi xong xuôi, chỉ ôm vào lòng một lát là thằng bé đã ngủ thiếp đi. Hai người đợi ở nhà đến năm giờ chiều. Sau khi Hứa Dã đưa Trần Thanh Thanh về trường, hắn cũng tự mình lái xe về trường ngay trong đêm.
……
Tết Đoan Ngọ vừa qua đi, tháng sáu cũng đã tới.
Vào đúng ngày Quốc tế Thiếu nhi, Hứa Dã chợt nhớ đã lâu không gọi điện cho Vương Vũ Hân. Vậy nên, vào buổi tối, ước chừng là giờ tan học tự học buổi tối, Hứa Dã bèn gọi điện thoại cho tiểu di của mình trước. Sau khi thăm dò biết Vương Vũ Hân đã từ trường trở về, Hứa Dã mới bảo tiểu di đưa điện thoại cho nàng.
“Vũ Hân, Vũ Hân.”
“Làm gì? Ta làm bài đâu!”
Dù qua điện thoại di động, người ta vẫn có thể nghe được giọng nói đầy khó chịu của Vương Vũ Hân. Nha đầu này, gần đến kỳ thi thì cuối cùng cũng có chút ít phản nghịch.
Tiểu di nhỏ nhẹ nói: “Hứa Dã ca ca của ngươi gọi điện thoại đến kìa.”
“Ah?”
“Ta nói ngươi Hứa Dã ca ca gọi điện thoại tới, ngươi có muốn hay không tiếp?”
“Đến rồi đến rồi.”
Chỉ vài giây sau, Hứa Dã đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vương Vũ Hân.
“Uy, Hứa Dã ca ca.”
“Ngươi vừa tan học tự học buổi tối phải không?”
“Ừm, ta vừa mới về nhà.”
“Kỳ thi sắp tới rồi, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
“Vẫn được.”
“Vẫn được là có ý gì?”
“Vẫn được chính là vẫn được a.”
Hứa Dã cười nói: “Ngươi cố lên nhé, thi cho tốt vào! Nghỉ hè ta muốn về Giang Châu đón đại di của ngươi, đến lúc đó cũng sẽ đưa ngươi đến Ma Đô chơi vài ngày.”
Vương Vũ Hân suýt nữa nhảy cẫng lên: “Thật vậy sao?”
Hứa Dã: “Ta nói lời mà không giữ lời bao giờ ư? Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải thi đậu lớp chọn của Giang Châu Nhất Trung.”
Giang Châu Nhất Trung là ngôi trường tốt nhất cả Giang Châu. Nếu có thể thi vào được lớp trọng điểm thì gần như đồng nghĩa với việc đặt một chân vào cánh cửa đại học 985 rồi đó.
Vương Vũ Hân: “Được thôi, vậy cứ thế mà quyết định nhé.”
Hứa Dã: “Ừm, ngươi cứ đi làm bài tập đi. Cũng đừng quá căng thẳng nhé, dù sao thì dù thi đỗ hay không đỗ, sau này ngươi cũng đều phải đến công ty ta làm việc cho ta thôi mà.”
Vương Vũ Hân nghe xong, cười đến rất vui vẻ: “Biết rồi, Hứa Dã ca ca bái bai.”
“Bái bai.”
Vương Vũ Hân cúp điện thoại, cực kỳ vui vẻ đưa lại điện thoại cho Trương Lam. Trương Lam nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của nàng, bèn tò mò hỏi: “Hứa Dã ca ca của ngươi đã nói gì với ngươi mà cao hứng đến thế?”
“Hứa Dã ca ca nói nghỉ hè mang ta đi Ma Đô chơi.”
“Ta đã đồng ý đâu, mà ngươi đã cao hứng đến vậy rồi?”
Vương Vũ Hân hừ nhẹ một tiếng đầy nũng nịu, rồi nói như hét: “Dù ngươi có đồng ý hay không thì ta cũng đi!” Vương Vũ Hân nói xong, bước đi về phòng của mình.
Trương Lam lộ vẻ bất đắc dĩ, nàng vốn chỉ nói đùa một chút. Vương Vũ Hân từ nhỏ đã lớn lên cùng Hứa Dã, giờ Hứa Dã muốn dẫn nàng đi Ma Đô, làm sao nàng có thể không đồng ý cơ chứ?
Thế nhưng, Trương Lam vẫn nhắn tin hỏi lại một câu. Hứa Dã nhanh chóng giải thích: “Ta chẳng phải đã mua một căn nhà ở Ma Đô rồi sao? Hiện giờ đã trang bị gần xong. Mẹ ta nghỉ hè muốn đến xem một chút, mà Vũ Hân thi xong ở nhà cũng không có gì làm, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đến chơi vài ngày, tránh cho nàng ở nhà một mình buồn chán.”
Hứa Dã giải thích như vậy, Trương Lam tự nhiên trăm phần trăm yên tâm.
Khi Hứa Dã vừa trả lời tin nhắn xong, định gọi video cho Trần Thanh Thanh thì điện thoại hắn đột nhiên lại vang lên. Du Bắc Vọng đã gửi một tin nhắn đến.
Du Bắc Vọng: “Phương thuốc này có đáng tin không? Không có tác dụng phụ nào chứ?”
Sau khi Hứa Dã để lại phương thuốc lần trước, khi trời tối hắn đã gọi điện cho Lão Trương để hỏi rõ chuyện về phương thuốc. Bởi vậy, lúc này khi nhìn thấy tin nhắn, hắn nhanh chóng trả lời: “Yên tâm, rất đáng tin cậy.”
Du Bắc Vọng gửi lại một biểu tượng OK, rồi sau đó không nói gì thêm nữa.