Chương 531: Chúng ta đều sẽ thật tốt
Sau khi đưa Giang Ngọc về ký túc xá, Hứa Dã cũng cùng Trần Thanh Thanh trở về khách sạn.
Trưa ngày thứ hai, hai người liền lái xe đến chỗ phòng trọ của Tần Chí Vĩ. Vừa đến cổng, Hứa Dã không nhắn tin cho Tần Chí Vĩ mà trực tiếp bước lên gõ cửa.
Thẩm Tâm Di vừa mở cửa, Hứa Dã đã xông thẳng vào, miệng hét lớn: “Bắt gian, bắt gian!”
Thẩm Tâm Di trừng mắt: “Hứa Dã, ngươi nói nhỏ chút coi, phòng ở đây không cách âm tốt đâu!”
“Ban ngày sợ gì chứ, ban đêm hai ngươi nói nhỏ chút là được.”
“Ngươi!”
Trần Thanh Thanh tát một cái vào lưng Hứa Dã, giọng trách cứ nói: “Ngươi đừng nói lung tung nữa, cẩn thận ta đánh ngươi đấy!”
Tần Chí Vĩ đang đọc sách trong phòng ngủ. Đã lâu không gặp, gã này thế mà gầy đi đôi chút, nhưng sắc mặt rất tốt. Thấy Hứa Dã và Trần Thanh Thanh đến, hắn mới gấp sách lại, đứng dậy hỏi: “Tìm ta làm gì?”
“Không có việc gì, chỉ là nhớ ngươi thôi.”
“Ngươi đừng làm ta buồn nôn chứ.”
“Khoảng thời gian này, ta vừa nhận hai dự án. Ngươi cứ ở lại Ma Đô dịp hè này, ta sẽ giao một trong số đó cho ngươi phụ trách.”
“Ta?” Tần Chí Vĩ kinh ngạc nói: “Ta có thể được sao?”
“Đây là một công ty trò chơi, ngươi hẳn sẽ thấy hứng thú. Ngươi cứ thử sức trước đã, nếu không tin ta thì đổi cho ngươi.”
Tần Chí Vĩ vui vẻ nói: “Nếu thuận lợi, trước kỳ nghỉ hè ta có thể giải quyết xong chuyện ở trường. Đến khi nghỉ hè, ta có thể làm việc toàn thời gian rồi.”
Hứa Dã vừa nghe vừa liếc nhìn quanh phòng bếp, thấy bên trong có đủ cả dầu muối tương giấm, hắn cười nói: “Được đấy, giờ các ngươi cũng tự nấu cơm ăn sao?”
“Ừm.”
Thẩm Tâm Di cười nói: “Tài nấu nướng của hắn cũng khá đấy chứ, vả lại tự mình nấu cơm có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.”
“Thanh Thanh!”
“À?”
“Trưa nay chúng ta ăn cơm ở chỗ bọn họ đi.”
“Tốt.”
Thẩm Tâm Di nhanh chóng nói: “Chúng ta còn chưa mua thức ăn, có điều chợ bán thức ăn ngay ở cổng khu dân cư thôi.”
“Thanh Thanh, vậy ngươi cùng Tâm Di đi mua thức ăn nhé, ta với Vĩ ca nói chuyện một lát.”
“Ừm.”
Thẩm Tâm Di trở về phòng lấy điện thoại di động, rất nhanh cùng Trần Thanh Thanh đi ra ngoài.
Hứa Dã tại trên ghế sô pha ngồi xuống, sau khi nhận chén nước nóng Tần Chí Vĩ đưa tới, hắn nói: “Dịp hè, ta sẽ sắp xếp ngươi vào công ty trò chơi kia làm tổng thanh tra thị trường. Khoan đã, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi cứ nghe ta nói trước. Ngươi tạm thời đừng quan tâm xem mình có năng lực đó hay không, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi cách làm. Ta có đủ tự tin để thực hiện dự án này, để ngươi làm tổng thanh tra thị trường chỉ là tạm thời thôi. Chờ dự án này đi vào quỹ đạo, ta sẽ cho ngươi làm giám đốc.”
“Cái này, thích hợp sao?”
“Không có gì không thích hợp cả. Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngươi vào Thanh Dã Đầu Tư, dù ngươi có học cách mấy cũng không thể theo kịp Lã Thành và Lý Đồng Văn. Trước mặt bọn họ, ta rất khó cho một mình ngươi một chức vụ thể diện. Nhưng công ty trò chơi này thì khác, ta hiện tại mới bắt đầu tuyển người. Chờ bọn họ rèn luyện một thời gian, làm ra trò chơi, nhanh nhất cũng phải đến kỳ nghỉ hè. Ngươi đến khi nghỉ hè rồi vào, cũng xem như là nhóm đầu tiên vào công ty. Chỉ cần trò chơi có thể vận hành thành công, ta sẽ có đủ lý do để thăng chức cho ngươi. Như vậy, cấp dưới sẽ không có ý kiến, ngươi cũng có thể yên tâm mà nắm giữ vị trí cao.”
“Đã ngươi sắp xếp xong xuôi cả rồi, vậy ta cũng sẽ không khách khí với ngươi, dù sao bên cạnh ta còn có một Thẩm Tâm Di. Ta không muốn nàng cứ ở mãi trong căn phòng trọ nhỏ bé này cùng ta. Trước kia ta luôn nghĩ, dù Đại học tốt nghiệp không tìm được việc làm tốt, thì cũng chỉ có một mình ta chịu, dù sao cũng không đến nỗi chết đói. Nhưng bây giờ thì khác, ta có Thẩm Tâm Di, ta muốn nhanh chóng để nàng có cuộc sống tốt hơn.”
Tần Chí Vĩ thở dài nói: “Mấy hôm trước ta và nàng cùng đi chợ mua thức ăn, ta thấy nàng cò kè mặc cả với bà chủ chợ mà trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu. Một mặt là cảm thấy số mệnh của ta sao lại tốt đến vậy, thế mà có thể tìm được bạn gái tốt như thế.
Nhưng mặt khác lại cảm thấy, nàng ở bên ta mà vẫn phải vì mấy đồng tiền nhỏ mà mặc cả với bà chủ, lòng ta liền thấy có chút khó chịu lắm.”
Hứa Dã uống một hớp, cười nói: “Ngươi đừng áp lực lớn như vậy, ba ngươi ta bây giờ cũng là tỷ phú rồi, ngươi còn lo lắng gì nữa chứ.”
“Cút đi, cha ngươi!”
Tần Chí Vĩ đẩy Hứa Dã ra, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: “Ngươi còn nhớ quán bún lẩu qua cầu mà chúng ta thường đi hồi trung học không?”
“Đương nhiên nhớ kỹ.”
“Hôm trước hay ba hôm trước gì đó ta gọi video cho mẹ, mẹ ta nói con trai của bà chủ quán mì kia đã mua nhà ở Hàng Châu. Thế là bà chủ đã đóng cửa quán, chạy đến Hàng Châu sống cùng con trai mình rồi.”
“Thật sao? Bà chủ đó tốt bụng vô cùng. Hồi trước hai ta không có tiền, gọi một phần bún lẩu qua cầu mà bà ấy còn cho thêm hai phần bún nữa cơ.”
“Ừm.”
Hai người vừa trò chuyện vừa hàn huyên, chẳng bao lâu sau, Thẩm Tâm Di và Trần Thanh Thanh cùng lúc trở về.
Hai người mua rất nhiều đồ ăn. Bởi vì mua xương sườn để nấu canh, Tần Chí Vĩ nhanh chóng đứng dậy xắn tay áo, chạy vào bếp bận rộn.
Thẩm Tâm Di cũng nhanh chóng vào giúp.
Trần Thanh Thanh lúc đầu định vào, nhưng bếp quá nhỏ, bị Thẩm Tâm Di đẩy ra ngoài.
Hứa Dã cười vẫy tay nói: “Ngươi đừng vào làm loạn thêm, hai ta hôm nay là khách, cứ ngồi chơi là được.”
Thẩm Tâm Di phụ họa theo: “Đúng vậy, ngươi cứ ngồi là được. Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi còn là những vị khách đầu tiên đến nhà của bọn ta đấy!”
“Chậc chậc chậc, còn ‘nhà của bọn ta’ nữa chứ. Thẩm Tâm Di, ta nhớ lúc khai giảng năm nhất, ta đưa Thanh Thanh đến ký túc xá, ngươi xấu hổ lắm mà phải không? Sao bây giờ lại thế này?”
“Thanh Thanh, mau quản cái miệng của nam nhân ngươi đi, ta không muốn nghe hắn lải nhải đâu!”
Bữa trưa có ba món mặn và một món canh, đều là do Tần Chí Vĩ nấu.
Hắn và Hứa Dã đều học nấu ăn từ khi còn học tiểu học lớp sáu. Khi đó, học sinh lớp sáu cũng phải tự học buổi tối sớm, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy. Mà người lớn vốn ngủ muộn, sáng hôm sau thường không dậy nổi, nên bọn hắn chỉ có thể tự mày mò làm. Đầu tiên là nấu mì, sau đó là cơm chiên, rồi sau đó, cái gì cũng biết làm hết.
Hứa Dã vừa ăn cơm vừa kể cho Trần Thanh Thanh và Thẩm Tâm Di nghe về những kỷ niệm xấu hổ của hắn và Tần Chí Vĩ thời trung học. Ban đầu vẫn là những hồi ức xưa cũ, nhưng sau đó hai người bắt đầu bóc phốt lẫn nhau, người này kể một chuyện, người kia kể một chuyện, khiến hai nàng bên cạnh cười phá lên.
Đến khi Tần Chí Vĩ và Hứa Dã gần ăn xong, hai nàng bên cạnh chén cơm cũng không động đậy mấy. Tần Chí Vĩ gắp một miếng sườn bỏ vào chén Thẩm Tâm Di, miệng vừa nói: “Các ngươi không biết đâu, tối hôm qua nàng ấy luộc sủi cảo còn hỏi ta là bỏ vào nước lạnh hay nước nóng. Ngươi nói xem, nhỡ ta có mệnh hệ nào thì nàng một mình sẽ xoay sở ra sao chứ?”
Thẩm Tâm Di nghe Tần Chí Vĩ nói lời đó, lập tức hừ một tiếng: “Vậy thì ta sẽ tìm bạn trai khác!”
Lời này của nàng hiển nhiên là đang cố ý chọc tức Tần Chí Vĩ.
Không ngờ Tần Chí Vĩ chẳng tức giận chút nào, chỉ dịu dàng nhìn nàng, nói: “Ừm, tìm được người không ức hiếp ngươi là tốt rồi. Ngươi rất dễ bị bắt nạt mà.”
Câu nói này lập tức khiến Thẩm Tâm Di xúc động, mắt nàng đỏ hoe mắng: “Đồ thần kinh! Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Hứa Dã lén vỗ đùi Trần Thanh Thanh, Trần Thanh Thanh lập tức nói: “Đúng vậy, ngươi nói gì xui xẻo thế? Chúng ta đều sẽ bình an vô sự cả mà, làm gì có cái gì là ‘nhỡ đâu’ chứ!”
“Ta sai, ta sai rồi, ta không nói lung tung nữa.”
Hứa Dã chỉ lặng lẽ nhìn, chờ Trần Thanh Thanh ăn xong, hắn liền rất tinh ý đưa Trần Thanh Thanh đi trước.
Trên đường về khách sạn.
“Đồ ngốc.”
“Ừm?”
“Khi nào chúng ta mới ở chung với nhau nhỉ? Giống như bọn họ vậy.”
“Bây giờ ngươi không phải vẫn còn phải đi học sao? Chờ đến năm tư không còn lớp nữa, chúng ta có thể ở chung rồi.”
“Ngươi nói vậy, ta chỉ muốn bỏ học luôn thôi.”
……