Chương 420: Ngươi cái tên này rất xấu a
Triệu Minh cứ như vậy mơ mơ hồ hồ bị Hứa Dã đẩy ra ngoài.
Trên đường về, Triệu Minh liên tục hỏi: “Cái này là muốn đi đâu vậy?”
Tuy nhiên, Hứa Dã đều qua loa cho qua chuyện.
Mãi cho đến khi đến nơi, nhìn thấy Du Giai Oánh đang đứng ở lối vào một cửa hàng còn chưa treo biển hiệu, Triệu Minh mới kích động thốt lên:
“Hứa Dã, ta tiên sư cha mày, ngươi ăn no không có việc gì làm mà dẫn ta đi tìm nàng làm gì chứ!”
“Đến cũng đã đến rồi, xuống xe đi.”
Hứa Dã đẩy cửa xe xuống, rồi bước ra, nhưng Triệu Minh lại cứ ngồi lì trong xe, nói thế nào cũng không chịu xuống.
Du Giai Oánh đứng ngoài cửa, nhìn thấy Hứa Dã từ trên xe bước xuống, như thể đang nói chuyện với người ở trong xe. Nàng lấy tay che nắng, sau khi nhìn rõ người ở ghế phụ là ai, nàng bước nhanh tới bên ghế phụ, rồi gõ gõ cửa kính xe.
Lúc này, Triệu Minh mới hạ kính xe xuống, cười còn khó coi hơn cả khóc mà nói: “Đã lâu không gặp nha, Giai Oánh tỷ.”
“Xuống đây ngay!”
“Vâng.”
Triệu Minh mở dây an toàn rồi xuống xe, đi cùng Du Giai Oánh vào trong tiệm. Dọc đường, hắn còn không ngừng ra hiệu bằng mắt với Hứa Dã, như thể đang nói: Ngươi có phải bị bệnh không vậy, không phải ta đã nói với ngươi sớm rồi sao, ta không muốn gặp người đàn bà này mà.
Hứa Dã thực ra cũng bất đắc dĩ nên mới kéo Triệu Minh đi cùng. Hắn đến tìm Du Giai Oánh là để kích thích Trịnh Bân, mà bản thân hắn lại không có phương thức liên lạc của Trịnh Bân, vậy nên mới gọi Triệu Minh, để hắn làm "người trung gian", vào lúc thích hợp truyền lại chút tin tức cho Trịnh Bân.
“Thế nào, bên trong sửa sang tạm được không?” Du Giai Oánh hỏi với vẻ đầy tự hào.
Hứa Dã vỗ vai Triệu Minh một cái, rồi đi tới trước mặt nịnh hót Du Giai Oánh: “Vô cùng tốt, đơn giản mà sang trọng, chắc hẳn là mời nhà thiết kế chuyên nghiệp nhỉ?”
“Các nhà thiết kế đều vẽ theo ý của ta mà ra bản vẽ đấy.”
“Thật lợi hại!”
“Từ cửa đi vào, mỗi hạng mục, mỗi vị trí ta đều thiết kế tỉ mỉ. Giống như một số chỗ khá riêng tư, ta đều bố trí ở tận cùng bên trong. Tầng trên còn đẹp hơn tầng dưới, ta sẽ dẫn các ngươi lên xem thử.”
“Cầu thang xoay bằng kính này hẳn là không rẻ đâu nhỉ.”
“Ừm, đúng là không rẻ, nhưng không bỏ được con thì không bắt được sói. Ta đã sớm nói rồi, trung tâm làm đẹp này của ta là để phục vụ nhóm khách hàng cao cấp mà.”
“Cũng phải đó nha.”
Hứa Dã đi theo Du Giai Oánh đi một vòng từ trong ra ngoài trung tâm làm đẹp. Triệu Minh nghe Hứa Dã cứ luôn miệng nịnh bợ Du Giai Oánh thì tỏ vẻ khinh thường. Nhưng hắn không ngờ, ấy vậy mà Du Giai Oánh vẫn mắc chiêu, có vài lần đều ‘khúc khích’ cười thành tiếng.
Triệu Minh cảm thấy Hứa Dã nhất định bẩm sinh một loại thiên phú có thể gần gũi với nữ giới, giống hệt như Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng vậy.
Lúc này, trong tiệm cũng có hai nhóm người đang làm việc: một nhóm đang lắp đặt nhà tắm, một nhóm đang chuyển đồ đạc. Nhiệm vụ chính của Du Giai Oánh là giám sát họ đặt đồ vật vào đúng vị trí quy định, và không được phép sai sót dù chỉ một ly.
Hứa Dã và Triệu Minh đi theo nàng đi một vòng trên lầu dưới lầu, giúp khuân vác vài món đồ, dọn dẹp chút giấy vụn.
Vào mười hai giờ rưỡi, Du Giai Oánh mới dẫn hai người đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm. Trung tâm làm đẹp sắp hoàn thành, tâm trạng của Du Giai Oánh cũng ngày càng tốt.
Từ nhỏ đến lớn, con đường của nàng đều đã được sắp đặt sẵn. Trung tâm làm đẹp này là lần duy nhất nàng tự mình dốc hết tâm tư suy nghĩ, hơn nữa từ đầu đến cuối đều do chính tay nàng làm. Điều này khiến nàng có một cảm giác thành tựu không gì sánh kịp.
Lúc ăn cơm, nàng cứ luôn hình dung cuộc sống sau khi trung tâm làm đẹp hoàn thành.
Hứa Dã cũng vào lúc này, nâng ly đựng đồ uống lên cười nói: “Vậy thì chúc Giai Oánh tỷ khai trương thuận lợi, tiền tài dồi dào nha!”
“Ha ha, mượn lời tốt lành của ngươi.”
Triệu Minh đang định chạm cốc cùng bọn họ, thì Hứa Dã lại nói: “Triệu Minh, ngươi giúp ta chụp một bức ảnh cùng Giai Oánh tỷ nhé.”
Triệu Minh sửng sốt một chút, nhưng vẫn thành thật làm theo.
Khi hắn mở máy ảnh, nhìn thấy Hứa Dã ngồi sát cạnh Du Giai Oánh, cố ý chạm cốc thật gần, hắn dường như chợt hiểu ra dụng ý của Hứa Dã.
Ngươi cái tên này…
Thật xấu xa nha…
Trên đường trở về, Triệu Minh hỏi thẳng: “Vậy nên hôm nay ngươi đến đây một chuyến, thực ra vẫn vì chuyện của Trịnh Bân sao?”
“Ta không có WeChat của hắn, nên chỉ có thể gọi ngươi đi cùng. Ảnh chụp ngươi đừng vội đăng, chờ đến khi ta cần sẽ báo với ngươi.”
Triệu Minh lại không phải kẻ ngu, vừa rồi khi chụp hình, hắn đã đoán được Hứa Dã muốn làm gì.
Tối qua, Hứa Dã đã lấy đi dự án ‘Vũ trụ mây’ từ chỗ hắn, nhưng phàm là một công ty đầu tư bình thường một chút, có lẽ sẽ xem xong hồ sơ dự án rồi trực tiếp ném vào thùng rác.
Hứa Dã làm vậy rõ ràng là để dồn Trịnh Bân vào đường cùng, dù sao khi người ta tức giận, họ có thể làm ra những chuyện vô lý nhất.
……
Ngày hôm sau, Lã Thành đã liên hệ được với chủ dự án, còn mời hắn đến công ty vào trưa thứ Năm để gặp mặt nói chuyện.
Ban đầu cứ nghĩ đối phương chỉ là một người bình thường giàu sức tưởng tượng, không ngờ lại là một sinh viên xuất sắc du học từ Mỹ trở về. Hắn nói rằng bên Mỹ, khái niệm ‘thực tế ảo’ đã được ứng dụng vào thực tế, nếu trong nước không ai theo kịp, thì sau này ngành này sẽ bị Mỹ độc quyền…
Hắn có tài ăn nói, thao thao bất tuyệt một hồi lâu, các loại danh từ chưa từng nghe qua cứ thế tuôn ra từ miệng hắn, khiến những người trong văn phòng đều ‘choáng váng’ một phen.
Diễn xuất của Hứa Dã còn mạnh hơn Lã Thành nhiều, hắn nắm bắt chừng mực vừa đúng.
Chờ người này đi rồi, Hứa Dã còn mở một cuộc họp ngắn. Hắn cố ý nói trước mặt Trương Toàn: “Dự án này, bộ phận đầu tư của các ngươi cần nghiên cứu kỹ lưỡng một chút. Có thể bây giờ chúng ta nghe thấy vài điều sẽ cảm thấy hơi bất hợp lý, nhưng tầm nhìn đầu tư phải đặt lâu dài. Năm mươi năm trước, nếu ngươi nói với người khác rằng có thể gọi video mặt đối mặt qua điện thoại di động, người ta sẽ coi ngươi là đồ ngốc, nhưng bây giờ giá trị thị trường của Apple đã vượt quá 600 tỷ, nên ta hy vọng các ngươi hãy xem xét kỹ lại.”
Sau khi trở lại chỗ làm việc, Trương Toàn và Lưu Đại Khánh cũng nhỏ giọng bàn tán.
“Dự án này, ngươi nghĩ sao?”
“Cảm thấy hơi không đáng tin cậy.”
“Vũ trụ mây… Nghe đã thấy không đáng tin rồi. Hơn nữa, cái gã khởi nghiệp kia cứ ba hoa chích chòe, như thể đi du học nước ngoài mấy năm đã là hơn người một bậc, cứ mở miệng là nhắc đến bên Mỹ. Ta thấy việc dùng tiền đầu tư vào dự án này chẳng khác nào ném tiền xuống sông xuống biển.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Lưu Đại Khánh nói: “Người làm việc lớn, ban đầu chẳng phải đều dựa vào tài ăn nói để lay chuyển người khác sao?”
Nghe Lưu Đại Khánh nói vậy, Trương Toàn cũng phụ họa nói: “Cũng phải, dù sao chúng ta chỉ là đi làm, lại không phải bỏ tiền túi của chúng ta ra đầu tư.”
Lưu Đại Khánh cười cười, không nói tiếp.
Nửa buổi sáng sau, Lã Thành lại đến yêu cầu hai người tra cứu tài liệu liên quan đến dự án này.
Thấy Hứa Dã và Lã Thành cũng bắt đầu để tâm đến dự án này, Trương Toàn, kẻ đã nếm được vị ngọt, vào giữa trưa, khi mọi người đang dùng bữa, hắn lén lút gửi một tin nhắn cho Trịnh Bân:
“Trịnh Tổng, công ty chúng ta lại tiếp nhận một dự án mới.”
Trương Toàn sợ nói vậy Trịnh Bân không chú ý, bèn thêm một câu: “Hứa Dã rất coi trọng dự án này đấy.”
……