Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chương 292: Đến lúc đó có thể sinh hai đứa bé để chơi

Hứa Dã đưa Tần Chí Vĩ đến khách sạn xong, bèn lái xe đi về phía trường học.

Chương Nhược Úy và Giang Ngọc không đi cùng Trần Thanh Thanh và Thẩm Tâm Di xuống lầu. Một là xe không đủ chỗ, hai là cả hai cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi.

Khi Trần Thanh Thanh và Thẩm Tâm Di đã lên xe, Hứa Dã bèn quay đầu hỏi: “Vĩ ca, ngươi muốn đi đâu vậy?”

“Ta không biết a, ngươi tính toán đến đâu rồi?”

“Nếu hai ngươi muốn ra ngoài dạo chơi, ta sẽ đưa Thanh Thanh đến khách sạn. Còn nếu hai ngươi muốn đến khách sạn, vậy hai ta sẽ ra ngoài đi dạo.”

Lúc này Tần Chí Vĩ mới phản ứng ra mục đích của câu hỏi kia, thì ra Hứa Dã muốn cùng Trần Thanh Thanh hưởng thụ thế giới riêng của hai người.

Tần Chí Vĩ lập tức xoay người nhìn Thẩm Tâm Di.

Thẩm Tâm Di giật mình, ngập ngừng hỏi: “Ngươi… ngươi nhìn ta làm gì?”

Tần Chí Vĩ cười ngây ngô nói: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

Thẩm Tâm Di hừ một tiếng đầy vẻ nũng nịu, rồi nói: “Ta mới không đi khách sạn với ngươi đâu nha!”

Câu trả lời này của Thẩm Tâm Di coi như đã gián tiếp đưa ra lựa chọn.

Hứa Dã liền vội vàng nói: “Vậy ta đưa các ngươi đến Công viên Tương Dương nhé. Tối chúng ta sẽ ăn cơm ở khu thương mại, đến lúc đó ta sẽ nhắn tin cho các ngươi.”

“Tốt.”

Nói rồi, Hứa Dã liền đưa hai người đến cổng vào phía Nam Công viên Tương Dương. Tần Chí Vĩ cũng đưa thẻ phòng cho hắn.

Hứa Dã nhét thẻ phòng vào túi quần sau, rồi rất nhanh lái xe đến khách sạn.

Hắn cắm thẻ, mở cửa, rồi đóng cửa lại.

Hứa Dã ném thẻ phòng lên tủ đầu giường gần cửa, sau đó ngồi xuống giường, vẫy tay về phía Trần Thanh Thanh: “Mau tới đây cho ta ôm một cái nào!”

“Không muốn.”

“Nhanh lên, không thì ta giở trò lưu manh đấy!”

Trần Thanh Thanh chớp chớp mắt, trong lòng dường như đang cân nhắc điều gì, cuối cùng vẫn ngập ngừng đi tới. Nàng bị Hứa Dã kéo nhẹ một cái, cả người liền ngã vào trong ngực hắn.

Hứa Dã vòng hai tay ôm eo nàng từ hai phía trước sau, khiến nàng ngoan ngoãn ngồi trên bắp đùi hắn.

“Không cho phép ngươi sờ loạn ta!”

“Hắc.” Hứa Dã khẽ cười nói: “Giờ ngươi còn có thể đoán trước bước tiếp theo ta muốn làm gì sao?”

Trần Thanh Thanh bĩu môi nhỏ, có chút vẻ ghét bỏ nói: “Ha ha, ta đã sớm nhìn thấu ngươi rồi!”

Ôm Trần Thanh Thanh mềm mại thơm tho trong lòng, sự mệt mỏi do bôn ba cả nửa ngày lập tức tan thành mây khói. Hứa Dã chậm rãi tựa đầu vào người Trần Thanh Thanh, miệng lẩm bẩm: “Buổi sáng ta đến công ty người khác ký hợp đồng, vất vả đến hai giờ mới về trường. Buổi chiều trên đường đến đây còn hơi tắc xe nữa. Sớm biết thế này, lúc trước ta nên đăng ký vào một trường đại học gần trường ngươi rồi, như vậy thì có thể mỗi ngày đều ở bên cạnh ngươi.”

Trần Thanh Thanh đưa tay đặt lên đầu Hứa Dã, muốn ép sợi tóc dựng ngược sau gáy hắn xuống, thế nhưng nàng đè ép nhiều lần, lọn tóc kia vẫn cứ ngoan cố dựng ngược ở đó.

Miệng Trần Thanh Thanh cũng vừa nói: “Vậy giờ ngươi mệt lắm rồi chứ?”

“Trên đường đến đây, hai mí mắt ta đã díp lại rồi, có điều… nhìn thấy ngươi liền không mệt nữa.”

“Vậy ngươi chợp mắt đi?”

Đầu Hứa Dã cọ cọ trong ngực Trần Thanh Thanh. Hắn vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì đã bị nàng véo tai.

“Đau đau đau á!”

Hứa Dã ngay lập tức giả bộ đáng thương, la oai oái: “Ngươi làm gì thế hả?”

Trần Thanh Thanh một tay che lấy chỗ ngực vừa bị hắn cọ vào, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nói: “Ngươi lại muốn giở trò lưu manh phải không hả? Hừ, đừng tưởng ta không biết nha!”

“Hắc hắc.” Hứa Dã nhe răng cười ngây ngô.

Trần Thanh Thanh lườm hắn một cái, sau đó buông tay ra, thuận thế đứng dậy.

Hứa Dã chống ngược hai tay xuống giường, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Thanh, cười tủm tỉm nói: “Ngươi có biết giờ ta ở trường học có tiếng tăm lắm không?”

“Có tiếng tăm ư?”

“Giờ ta đi đâu cũng có người dòm ngó ta, giáo viên trong học viện ta ai cũng biết ta cả. Tuần này hiệu trưởng còn gọi ta đến nói chuyện phiếm một lát nữa đó.”

Trần Thanh Thanh hiếu kỳ nói: “Hiệu trưởng? Hiệu trưởng tìm ngươi làm gì hả?”

“Chỉ là khen ta thôi, bảo ta làm cho công ty lớn mạnh, như vậy trường học sẽ lấy ta làm vinh dự.

“Cắt.”

Trần Thanh Thanh cười nói: “Chỉ giỏi khoác lác thôi!”

“Ngươi đừng không tin đấy, biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, trường học thật sự sẽ lấy ta làm vinh dự thì sao!”

“Ta cũng không tin.”

Trần Thanh Thanh nghiêng đầu sang một bên, bĩu môi vẻ mặt kiêu ngạo, đáng yêu. Hứa Dã liền ngồi dậy trên giường, đưa tay nắm lấy cổ tay Trần Thanh Thanh, kéo nhẹ một cái. Trần Thanh Thanh theo đà ngã nhào vào người Hứa Dã, mà hắn cũng nằm xuống giường.

Hứa Dã đặt tay xuống, không ngừng cù lét khắp người Trần Thanh Thanh, trong miệng còn vừa lý sự cù nhầy nói: “Để ngươi không tin này, để ngươi không tin này… Ngươi có phục không hả?”

“Ha ha… Ngươi mau bỏ ra… Ngứa quá! Ha ha… Ta phục rồi! Ta phục rồi mà!”

Hứa Dã không chịu buông tay, Trần Thanh Thanh cứ lăn lộn trên giường.

Đến khi Hứa Dã buông tay ra, Trần Thanh Thanh đã bị hắn đè chặt dưới thân. Hứa Dã chống hai tay bên tai nàng, dù Trần Thanh Thanh không hề nhúc nhích, nhưng cách hai chiếc áo phông mỏng manh, cả hai đều có thể cảm nhận được sức nóng từ cơ thể nhau.

Hơi thở Hứa Dã dần trở nên dồn dập, hắn cúi đầu xuống gần hơn.

Ngay lúc môi hai người chỉ còn cách năm centimet, Trần Thanh Thanh đột nhiên đưa tay che miệng Hứa Dã lại. Nàng đỏ mặt nói: “Đầu tiên phải nói trước, hôn mấy lần thôi nha.”

Hứa Dã cố sức gạt tay Trần Thanh Thanh ra, rồi nói: “Chuyện này còn có thể thương lượng sao chứ?”

“Lát nữa ngươi lại làm mặt ta dính đầy nước miếng của ngươi đấy!”

“Vậy hôn mười lần.”

“Không được, liền hôn một chút.”

“Năm lần.”

“Liền một chút.”

“Được được được, một chút liền một chút.”

Trần Thanh Thanh lúc này mới mở tay ra, sau đó nhắm mắt lại, làm ra vẻ ‘ta đã sẵn sàng’.

Hứa Dã cười nói: “Ngươi bảo hôn một chút, nhưng không nói hôn bao lâu nha.”

Trần Thanh Thanh mở to mắt, vừa định thương lượng việc này.

Hứa Dã liền lập tức ngăn chặn miệng của nàng.

Trước đó, khi Tần Chí Vĩ từng hỏi Hứa Dã về kỹ xảo hôn môi, hắn còn không trả lời được. Nhưng bây giờ, nếu Tần Chí Vĩ hỏi lại câu hỏi này, Hứa Dã nhất định sẽ đáp: “Rất đơn giản, dùng đầu lưỡi không ngừng viết ba chữ ‘ta yêu ngươi’ trong miệng nàng là được thôi.”

“Ưm… Đủ… Đủ rồi chứ, ta… ta không thở nổi…”

Hứa Dã xoay người nằm ngửa trên giường, rất vô liêm sỉ chậc lưỡi nói: “Ngươi thật ngọt ngào quá đi!”

Thấy cái tay hư của Hứa Dã vẫn còn đặt trên người mình, Trần Thanh Thanh liền túm lấy cắn mạnh một cái. Nàng để lại một dấu răng nông trên tay hắn rồi mới chịu bỏ qua.

Hứa Dã không cảm thấy đau. Hắn nghiêng người qua, nhìn cổ và vành tai Trần Thanh Thanh, khắp làn da kia đều là màu ửng đỏ mê người.

Hắn đột nhiên hằn học nói: “Tần Chí Vĩ cái đồ chó má này, thế mà tự ý thuê sẵn phòng, ta đâu có bảo hắn làm vậy đâu!”

“Người ta sớm thuê xong một gian phòng, ngươi còn mắng người ta a.”

“Ta không muốn cùng hắn ngủ chung, ta nghĩ cùng ngươi ngủ chung.”

“Ha ha, nghĩ hay quá nhỉ.”

“Ngươi có thấy từ thứ Hai đến thứ Sáu trôi qua đặc biệt chậm không?”

“Có chút chứ.”

“Ta phải cố gắng kiếm tiền, chờ hai ta kết hôn xong, ta liền không đi làm nữa.”

“Không làm việc ngươi suốt ngày làm gì hả?”

“Cứ ở cạnh ngươi thôi.”

“Vậy một lúc sau, ngươi nhất định sẽ cảm thấy phiền phức đấy.”

“Sẽ không đâu. Lỡ mà chán thì đến lúc đó chúng ta có thể sinh hai đứa bé để chơi ấy mà!”

Trần Thanh Thanh lại đưa bàn tay nhỏ che miệng Hứa Dã, nàng đỏ mặt nói: “Ngậm miệng!”

Hứa Dã gỡ bàn tay nhỏ của nàng ra, sau đó nắm lấy tay nàng, tiếp tục cười nói: “Ta đều nghĩ xong rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ mua một căn nhà có hồ bơi. Buổi sáng ngủ nướng đến khi nào tỉnh thì thôi, buổi trưa tự nấu ăn ở nhà, muốn ăn gì thì ăn nấy. Buổi chiều thì xem phim, đi bơi. Nếu thấy chán, chúng ta sẽ gọi bạn bè đến nhà chơi. Trời đẹp thì ra ngoài đi dạo, du lịch; thời tiết xấu thì cứ ở nhà. Còn về ban đêm, hắc hắc…”

“Ban đêm làm gì?”

“Không thể nói.”

“Vì sao không thể nói.”

“Không thích hợp thiếu nhi, viết ra sẽ bị cấm đấy.”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free