Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chương 247: Ta ban đêm không trở về túc xá

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Hứa Dã tới muộn như vậy, Trần Thanh Thanh vốn đang rất vui, nhưng nghe được câu này, nàng lập tức ôm ngực, thở phì phò nói: “Ta đã biết ngươi đột nhiên tới đây khẳng định không có ý đồ gì tốt mà.”

“Hắc hắc.” Hứa Dã muốn sờ tay Trần Thanh Thanh vài cái, nhưng tay vừa mới đưa tới đã bị nàng một cái tát đẩy ra.

“Đừng chạm vào ta!”

“Được rồi, được rồi, không lộn xộn nữa.” Hứa Dã vừa cười vừa nói: “Ta sẽ rất bận trong một thời gian tới, vậy nên sau lần này, lần sau gặp lại chắc phải chờ đến nghỉ hè đó.”

Trần Thanh Thanh chép miệng, không mấy vui vẻ nói: “Ngươi không phải nói ngươi không ôn tập cũng sẽ không rớt tín chỉ sao?”

“Không phải chuyện ôn tập, ta đang chuẩn bị thành lập một công ty đầu tư. Hiện giờ văn phòng và đội ngũ đều đã chuẩn bị gần như xong cả rồi. Chờ thiết bị làm việc được đưa vào, công ty sẽ đi vào vận hành. Thời gian đầu chắc chắn sẽ có rất nhiều việc, ta là ông chủ mà, làm sao có thể bỏ đi được chứ.”

“Vâng vâng vâng, chỉ có ngươi là bận rộn nhất thôi!”

Trong giọng nói của Trần Thanh Thanh lộ rõ vài phần trách móc.

Lúc ban đầu, Hứa Dã tìm nàng nói chuyện phiếm, nàng còn cảm thấy hắn lải nhải, nhưng bây giờ… Nàng ước gì mỗi ngày đều được cùng Hứa Dã trò chuyện từ sáng sớm đến tối khuya.

Hứa Dã nghe ra ý trong lời nói của nàng, hắn vội vàng cười nói: “Ta đây chẳng phải nhân lúc còn thời gian, trong đêm chạy tới tìm ngươi đó sao? Vậy nên… Tối nay ngươi có thể không về ký túc xá được không nha?”

Hứa Dã vừa nói xong, liền vội vàng thêm một câu: “Ta đảm bảo ban đêm sẽ không giở trò lưu manh đâu, ta chỉ muốn ở bên ngươi lâu hơn một chút thôi.”

Hứa Dã cuối tuần trước đã không đến rồi.

Trần Thanh Thanh thật ra cũng muốn Hứa Dã dành thời gian cho mình nhiều hơn một chút.

Dù sao nữ sinh một khi đã thích một người, liền hận không thể ở bên hắn suốt hai mươi bốn giờ, quấn lấy hắn, kề cận hắn, đi theo hắn như hình với bóng.

Nhưng những suy nghĩ này, Trần Thanh Thanh tuyệt nhiên sẽ không nói cho Hứa Dã biết.

Nàng ấy vậy mà chỉ cần nghĩ đến hình ảnh nàng và Hứa Dã làm chuyện xấu trước đó là mặt đã đỏ bừng lên rồi.

Vậy nên lúc này, nàng cũng không biết có nên đáp ứng Hứa Dã không, mãi đến khi Hứa Dã thúc giục một câu: “Ngươi nói gì đi chứ.”

Trần Thanh Thanh xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố giữ vẻ căng thẳng rồi nói: “Xem biểu hiện của ngươi đã.”

Hứa Dã lập tức cười ngây ngô.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm bao phủ cả tòa thành thị, ngàn sao lấp lánh trải rộng bầu trời. Ma Đô sắp bước vào mùa mưa nhưng vẫn oi bức lạ thường, một cơn mưa rào dường như có thể trút xuống bất cứ lúc nào.

Trần Thanh Thanh cúi đầu liếc nhìn điện thoại, sau đó lại nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Dã. Rồi nàng mở điện thoại ra, lén lút nhắn tin cho Thẩm Tâm Di nói: “Ta ban đêm không về túc xá.”

……

“Ngươi tốt, thuê phòng.”

“Phòng đôi tiêu chuẩn hay phòng giường đôi lớn ạ?”

Hứa Dã quay đầu liếc nhìn Trần Thanh Thanh, sau đó rất đoan chính nói: “Phòng đôi tiêu chuẩn là đủ rồi.”

Hứa Dã là khách quen của khách sạn này.

Cô lễ tân đương nhiên nhận ra hắn. Trước đó Hứa Dã còn từng dặn dò nàng một chuyện đặc biệt, vậy mà lần này nghe Hứa Dã muốn thuê phòng, nàng còn cảm thấy có chút bất ngờ.

Sau khi thanh toán tiền đặt cọc và nhận thẻ phòng, hai người ngồi thang máy lên lầu.

Hứa Dã mở cửa phòng ra, để Trần Thanh Thanh vào trước, rồi thuận tay đóng cửa lại.

“Thật nóng bức quá đi.”

Hứa Dã mở điều hòa, vừa cười vừa nói: “Ngày mai hình như trời muốn mưa, hơn nữa còn mưa hơn một tuần lễ cơ.”

Trần Thanh Thanh đã tắm ở ký túc xá, chân vẫn đi dép lê. Nàng ngồi xuống cuối giường, sợ bầu không khí ngượng ngùng, bèn chủ động bắt chuyện hỏi: “Vậy ngươi nghỉ hè có về Giang Châu không?”

“Về chứ, sao lại không về?”

“Ngươi không phải lại thành lập công ty sao?”

“Không có gì đáng ngại.” Hứa Dã cười nói: “Ta tìm một người có kinh nghiệm để quản lý công ty rồi.

Vừa hay lợi dụng hai tháng nghỉ hè này để khảo nghiệm năng lực của hắn. Có điều ta sẽ không ở nhà đủ hai tháng đâu, giữa tháng Tám ta có thể sẽ phải trở về Ma Đô. Đến lúc đó ngươi có cùng ta trở về không?”

Hai tay Trần Thanh Thanh đặt trên đùi, ngẩng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta không về đâu.”

Nàng vốn cho rằng Hứa Dã sẽ hỏi nàng vì sao, nhưng mà Hứa Dã lại nói: “Cũng được thôi, đến lúc đó ta tới Ma Đô trước, chờ sắp khai giảng, ta sẽ về đón ngươi.”

Trần Thanh Thanh cũng không hài lòng câu trả lời này.

Nàng cảm thấy Hứa Dã tối nay có gì đó không ổn. Nếu là bình thường, Hứa Dã nhất định sẽ mặt dày mày dạn nói đủ lời hay ý đẹp để nàng cùng hắn trở về…

Hắn sao đột nhiên lại ‘đoan chính’ như vậy?

Trần Thanh Thanh có chút buồn bực, nhưng lại không tiện hỏi. Thế là nàng dứt khoát không nói gì nữa, cởi giày ra, khoanh chân ngồi trên giường.

Hứa Dã cũng không biết Trần Thanh Thanh đã quyết định tối nay sẽ ở lại khách sạn. Hắn cảm thấy nhiệm vụ hàng đầu là phải giữ Trần Thanh Thanh ở lại trước đã, bằng không mọi chuyện sẽ không tốt, vậy nên hắn mới biểu hiện rất lịch sự, rất đứng đắn.

“Ta đi tắm trước đây.”

“A.”

Hứa Dã vào phòng vệ sinh, ở trong đó hai mươi phút. Lúc hắn đi ra, Trần Thanh Thanh đã ngồi ở đầu giường, hai chân đã đặt vào trong chăn.

Dáng vẻ này xem ra là không có ý định rời đi rồi.

Lòng Hứa Dã thấp thỏm, hắn vội vàng thổi khô tóc. Sau khi đặt máy sấy xuống, hắn lập tức hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Đang lướt Weibo thôi mà.”

“Hiện tại mới hơn tám giờ rồi, có muốn xem một bộ phim rồi ngủ không?”

“TV có dùng được không?”

Hứa Dã tiến đến trước, vén chăn lên, ngồi xuống ngay cạnh Trần Thanh Thanh. Ngoài miệng hắn vừa nói: “Xem trên điện thoại là được rồi.”

Hắn vừa rồi quả nhiên là giả bộ.

Hắn chính là một tên bại hoại, vĩnh viễn là tên đại xấu xa.

Trần Thanh Thanh lập tức quay người lại hỏi: “Ngươi làm gì?”

Hứa Dã chỉ vào điện thoại, thản nhiên nói: “Xem phim chứ sao.”

“Ngươi… Vừa rồi lúc ở trên xe đã hứa sẽ không giở trò lưu manh rồi mà.”

“Ta giở trò lưu manh khi nào chứ?”

Trần Thanh Thanh không phản bác được. Nàng nhíu mũi, lầm bầm uy hiếp một câu rồi cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Hứa Dã lập tức kéo chăn đắp lên, mở điện thoại chiếu phim. Hắn chọn một bộ phim “Shawshank Redemption” dài 142 phút trong danh sách xếp hạng, rồi thuận tay tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ vàng vọt.

Bộ phim bắt đầu từ từ tiến vào mạch truyện.

Nhưng bộ phim này, cả hai đều đã xem rồi, vậy nên lúc này tâm trí cả hai đều không đặt vào bộ phim nữa.

Hứa Dã suy nghĩ lát nữa phải làm sao để ngủ lại trên chiếc giường này một cách hợp lý.

Mà Trần Thanh Thanh thì đang suy nghĩ vì sao người Hứa Dã lại nóng bỏng đến thế. Chỉ cần ngồi cạnh hắn thôi là đã có thể cảm nhận được nhiệt độ bên đó rõ ràng cao hơn mấy độ rồi.

Khi vừa bật điều hòa, nhiệt độ mặc định là mười tám độ. Sau một giờ, nhiệt độ trong phòng liền hạ xuống hẳn. Trần Thanh Thanh chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, vô thức xích lại gần Hứa Dã. Khi nhận ra hành động này, Hứa Dã cũng đưa tay vòng qua gáy Trần Thanh Thanh, ôm lấy bờ vai nàng.

Trần Thanh Thanh không nói gì, chỉ là tâm tình vừa mới bình ổn lại, lại trở nên hơi khẩn trương. Nàng một cách tự nhiên dựa đầu vào vai Hứa Dã.

Mà hành động đó của nàng, khiến Hứa Dã lập tức trong lòng đại loạn.

Nàng sao lại mềm mại đến thế?

Nàng sao lại thơm ngát đến vậy?

Tác dụng của dê xào lăn ở thời điểm này vẫn đang phát huy tác dụng. Hứa Dã cảm thấy mình hiện tại giống như một quả bóng bay căng tràn khí, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Trần Thanh Thanh cảm nhận được tay Hứa Dã ôm vai nàng ngày càng siết chặt, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Nàng vừa dứt lời.

Hứa Dã liền trực tiếp ném điện thoại sang một bên trên giường, rồi xoay người hôn nàng.

“Ưm…”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free