Dead World - Chapter 140:
Cánh cửa phòng Viktor bất ngờ bị đẩy tung mà không hề có tiếng gõ báo trước. Hành động đó không đơn giản là một cử chỉ bất lịch sự, nó như một cú đạp thẳng vào quy tắc ngầm trong giới cảnh sát, thứ vốn giữ cho nơi này còn chút trật tự. Kẻ vừa bước vào như thể đang tuyên bố sự hiện diện của mình như một thế lực không thể bị phớt lờ. Một hành động khiêu khích lộ liễu, nhắm thẳng vào những giá trị mà Viktor cũng như chính nơi này đang đại diện.
Căn phòng tuy rộng rãi nhưng bầu không khí bên trong bỗng chốc nặng nề như bị thu hẹp lại bởi sự xuất hiện của người vừa bước vào. Hắn không mang cái vẻ ngoài bặm trợn, chai sạn của đám cảnh vệ địa phương hay sự phong trần, bụi bặm của những Thợ săn sống sót bằng cách vật lộn với những con quái vật ngoài kia. Kẻ này hoàn toàn khác biệt.
Hernando Delamanos, một cái tên khiến những kẻ trong giới tội phạm phải rùng mình mỗi khi nhắc đến. Hắn khoác lên người bộ vest màu xám đậm, cắt may gọn gàng đến từng đường kim mũi chỉ. Vải đẹp, đắt tiền, thẳng thớm như thể bụi bẩn quanh đây chẳng hề chạm được vào.
Ở một nơi mục nát, bám đầy dấu vết của quá khứ như cái thành phố ổ chuột này, bộ đồ đó không chỉ khiến người ta chú ý vì sự chỉn chu, nó còn giống như một lớp mặt nạ, vừa che giấu, vừa ngầm tuyên bố rằng đẳng cấp của hắn hơn hẳn những tên tội phạm tầm thường ngoài kia.
Mỗi bước chân của hắn trên sàn gạch cũ kỹ của văn phòng đều vang lên một tiếng “cộp” nặng nề. Mỗi lần hắn bước đi trên nền gạch cũ, lại vang lên tiếng “cộp” nặng trịch. Đó không phải tiếng giày da bình thường, mà nghe như tiếng kim loại nện xuống nền cứng. Nhìn bề ngoài, hắn không quá to lớn, nhưng từng bước chân lại mang cảm giác nặng nề đến lạ, như thể có thứ gì đó ẩn giấu bên trong còn đáng sợ hơn.
Nhưng kỳ lạ là dù bước đi nặng nề, hắn lại di chuyển rất bình thường, nhẹ nhàng, không thừa động tác nào, không một chút chậm chạp.
Thứ duy nhất còn khiến người ta nhận ra Hernando vẫn là con người chính là khuôn mặt hắn. Một gương mặt góc cạnh, lạnh lùng, trán cao toát lên vẻ tính toán, cùng đôi mắt đen sâu hun hút không để lộ chút cảm xúc nào. Hắn không nhìn chăm chăm, mà đảo mắt liên tục như đang quét mọi thứ xung quanh.
Nhưng từ cổ trở xuống, bên dưới lớp vest chỉnh tề và đắt tiền kia, Hernando Delamanos không còn là một con người trọn vẹn. Hắn bây giờ là một cyborg, chỉ còn giữ lại bộ não và khuôn mặt từ cơ thể gốc. Các bộ phận còn lại đều là máy móc, được che giấu kỹ dưới lớp da nhân tạo và quần áo, thuộc hàng công nghệ đắt tiền, được bảo dưỡng và nâng cấp kỹ lưỡng.
Hai gã đi sau hắn không phải dạng côn đồ ngoài đường. Chúng mặc đồ tối màu, đơn giản mà chắc chắn, trang bị gọn gàng. Không cần phải nói nhiều, chỉ cần thông qua cách đứng bình tĩnh cùng đôi mắt nhẹ nhàng đảo qua từng ngóc ngách trong phòng, cũng đủ thấy chúng đã được huấn luyện bài bản. Cả hai đứng chắn trước cửa ra vào, tạo thành một “bức tường” khiến ai cũng phải chùn bước nếu định vượt qua.
Viktor không ngẩng đầu lên ngay. Ông từng gặp đủ kiểu người, đủ loại nguy hiểm nên phản xạ đầu tiên của Viktor là im lặng, một cách để kéo dài thời gian để suy nghĩ và quan sát. Ông vẫn ngồi yên, dựa lưng vào chiếc ghế da cũ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiện hình ảnh của Ronan.
Người kia đến mà không báo trước, và rõ ràng không phải để trò chuyện xã giao. Việc Hernando Delamanos xuất hiện ở đây, với cách ra mặt như thế, chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất: có chuyện lớn vừa xảy ra, và nó liên quan đến gia tộc của hắn. Mà ở đây, người duy nhất có dính dáng đến cái tên Delamanos chính là Tucker.
Cuối cùng, Viktor chậm rãi đứng lên. Âm thanh kẽo kẹt của bản lề phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng, và ông đối diện trực tiếp với của Hernando, vẫn với một sự bình tĩnh, không chút lơ là. Ông không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ có sự thận trọng và một chút mệt mỏi của một người phải giải quyết vô số vấn đề mỗi ngày.
-Ngài Hernando. Lâu rồi không gặp. Có chuyện gì mà ngài phải mất công lặn lội đến đây vậy.
Hernando không đáp lại, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tỏ vẻ khinh bỉ rồi nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề chính.
-Ta cần nói chuyện với một con chuột nhắt trong nhà tù của ông.
Hernando nói tiếp. Giọng hắn vang lên rõ lớn, tạo nên một cảm giác nặng nề, khó chịu, khiến người khác phải im lặng lắng nghe.
Viktor nheo mắt lại.
-Nhà tù của thành phố này không phải là phòng khách sạn, ngài Hernando.
-Ta không yêu cầu ông.
Hernando sửa lại, hắn hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên bàn.
-Ta đến thông báo. Tên hắn là Maleo, tay chân của Tucker.
Viktor im lặng cân nhắc. Sự lựa chọn đã được đưa ra. Từ chối Diego Delamanos sẽ mang lại rắc rối lớn hơn là hợp tác. Hắn đến đây không phải để xin phép, mà để lấy thứ hắn muốn, bất kể hậu quả. Đây là một cơ hội. Một cơ hội để xem ván cờ này sẽ đi về đâu, và xem hắn sẽ moi ra được cái tên nào.
-Được thôi.
Viktor cuối cùng cũng gật đầu.
-Tôi sẽ sắp xếp cho ngài cuộc gặp. Nhưng phải theo quy tắc của tôi.
-Quy tắc? Viktor, đừng lo, ta sẽ không làm bẩn sàn nhà của ông đâu.
Hắn ra hiệu, và một tên tay chân đặt một xấp tiền dày cộp lên bàn.
-Chỉ là một chút... phí thủ tục. Để đảm bảo cuộc nói chuyện của ta được... riêng tư.
Viktor liếc nhìn xấp tiền, rồi quay lại nhìn Hernando.
-Ngài biết đường chứ?
-Ta có người dẫn đường rồi.
Nói xong, hắn quay người, bước ra khỏi căn phòng một khoát dứt khoát, không chút chần chừ. Tiếng chân nặng nề vang lên đều đều trên nền sàn rồi dần xa, kéo theo một bầu không khí nặng nề hơn cả lúc hắn bước vào.
Hai tên đi cùng khẽ cúi đầu, lùi lại rồi đóng cửa. Căn phòng trở lại yên ắng, nhưng sự im lặng ấy giờ đây lại lạnh lẽo và ngột ngạt hơn trước.
Viktor ngồi yên thật lâu. Chỉ còn tiếng cánh quạt trần cọt kẹt quay và tiếng mưa lộp độp ngoài ô cửa sổ. Ông bây giờ không còn tâm trạng để tiếp tục việc mình đang làm nữa nữa, chỉ khẽ nhắm mắt và thở ra chậm rãi. Ông hiểu rõ khi Hernando đã trực tiếp ra mặt thì mọi thứ sẽ không đơn giản chút nào.
-
Nhà tù thành phố không phải là nơi dành cho những thứ sạch sẽ, sang trọng. Nhưng Hernando Delamanos vẫn bước đi giữa những dãy hành lang ẩm thấp như thể nơi đó được dọn sẵn chỉ để đón hắn. Hắn đi từng bước chậm rãi, đều tăm tắp một cách tự nhiên và thoải mái đến đáng sợ, khiến những kẻ chứng kiến điều đó phải lạnh toát sống lưng. Lính canh, quản giáo dạt sang hai bên, ánh mắt sợ hãi nhìn một ông trùm tội phạm đang bước đi như thể đây là nhà của hắn.
Viên cai ngục béo ị đã chờ sẵn, khúm núm dẫn đường sau khi nhận được cuộn tiền hối lộ. Hắn dẫn Hernando xuống tầng hầm chứa đồ, một nơi tối tăm, lạnh lẽo đến mức độ ẩm dường như đóng băng trong không khí. Mùi ẩm mốc, mùi cống rãnh, mùi chuột chết, và quan trọng nhất, mùi tuyệt vọng, bốc lên đặc quánh, quấn lấy bất cứ ai đặt chân xuống đây.
Cánh cửa thép nặng trĩu, hoen gỉ được mở ra. Nó phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, như thể cả tòa nhà đang rên rỉ. Bên trong, chỉ có một bóng đèn trần treo lủng lẳng trên sợi dây điện bám đầy bụi, tỏa ánh sáng vàng nhạt, mờ mịt khiến căn phòng càng thêm lạnh lẽo và trống rỗng. Giữa không gian đó là một chiếc ghế sắt cũ kỹ, lắp chặt xuống nền bê tông nứt nẻ, thứ duy nhất có thể gọi là nội thất ở đây.
Vài phút sau, Leo bị lôi vào phòng. Gã thanh niên gầy gò, quần áo bẩn thỉu và khuôn mặt hốc hác vì sợ hãi, run lên bần bật khi nhìn thấy Hernando đứng giữa phòng, dưới ánh đèn tù mù.
Maleo nhanh chóng bị trói chặt vào chiếc ghế sắt, những sợi xích lạnh buốt quấn lấy cổ tay và mắt cá chân. Gã thanh niên gầy gò, mặt tái nhợt, mắt trũng sâu vì mất ngủ và sợ hãi, đang run bần bật. Không chỉ vì cái lạnh cắt da cắt thịt ở tầng hầm, mà còn vì nỗi khiếp đảm đang bào mòn tinh thần hắn.
Hắn biết rõ vì sao mình lại bị đưa tới đây. Và khi cánh cửa mở ra, lộ ra dáng vẻ đáng sợ của Hernando Delamanos cùng hai thuộc hạ lặng lẽ như bóng ma, cơ thể hắn càng run rẩy dữ dội hơn. Khi đã chuẩn bị xong xuôi, cánh cửa sau lưng Hernando đóng sầm lại, thông báo sự hiện diện của mình thêm một lần nữa với Maleo.
Hernando gần như không cần di chuyển trong căn phòng bẩn thỉu này để tạo ra cảm giác áp đảo đối phương. Hắn đứng im như tượng ngay trước mặt Maleo. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, cái bóng của hắn kéo dài, méo mó, phủ trùm lấy kẻ đang co rúm trên ghế. Hắn không cần quát nạt hay ra oai, vì chỉ riêng việc hắn có mặt ở đây cũng đủ khiến người đối diện nghẹt thở vì sợ.
-Maleo.
Hernando lên tiếng. Giọng hắn trầm và đều, không mang theo chút cảm xúc. Mỗi lời thốt ra lạnh như băng khiến Maleo phải rùng mình.
-Cháu trai yêu quý của ta, Tucker. Nó đã chết.
Cả người Maleo giật nảy lên như bị điện giật. Hắn đã nghe phong thanh tin đồn, nhưng việc nghe chính Hernando Delamanos xác nhận khiến nó trở nên thực tế và khủng khiếp. Miệng hắn lập cập, cố nói gì đó nhưng chỉ toàn những tiếng ú ớ hỗn loạn, tuyệt vọng.
-Tôi... tôi xin lỗi, thưa ngài! Tôi thề! Tôi không biết gì cả! Mọi chuyện xảy ra quá nhanh!
Hernando dường như không nghe thấy lời xin lỗi hay thanh minh. Hắn vẫn đứng yên bất động, đôi nhìn thẳng vào Maleo.
-Ta chưa hỏi cậu về kẻ đã giết nó.
Giọng Hernando vẫn rất bình thản, tự nhiên, không lộ bất kỳ sự tức giận hay đau buồn nào mà người ta mong đợi khi nhắc đến người thân đã khuất. Điều này càng khiến Hernando trở nên đáng sợ hơn.
-Ta đang thắc mắc tại sao cậu đã để cho nó xảy ra. Công việc của cậu là gì, Maleo? Nhắc lại cho ta nghe.
Câu hỏi đó giáng xuống như một cú đánh trực diện.
Maleo lập tức im bặt, cố gắng giữ bình tĩnh, dù hắn biết rõ mình phải trả lời thế nào.
-Là...là đôi mắt của ngài...
Maleo lí nhí trong miệng.
-Quan sát...và báo cáo bất kỳ mối đe dọa nào nhắm vào cậu Tucker. Đảm bảo an toàn cho cậu ấy trong khu vực này.
-Chính xác!
Từ “chính xác” được Hernando phát ra một cách đầy lạnh lùng
-Ta đã trả tiền cho cậu. Rất hậu hĩnh. Tiền để cậu làm mắt xích của ta, theo dõi thằng cháu ngu ngốc của ta. Cậu đã thất bại. Cậu biết điều gì sẽ xảy ra với những kẻ làm ta thất vọng không?
Mặt Maleo tái nhợt. Hắn thấy dạ dày mình quặn lại. Đây giống như một phiên xét xử, và bản án thì đã có từ trước khi Hernando đặt chân xuống đây.
Sau đó, Hernando ra hiệu bằng một cái gật đầu nhỏ với một trong hai tên tay chân đang đứng im lặng như những pho tượng ở góc phòng. Gã kia bước tới, trên tay cầm điếu xì gà đang hút dở của Hernando. Hernando đưa điếu xì gà cho gã đó, rồi bắt đầu tháo chiếc áo vest đắt tiền của mình ra. Hắn cẩn thận gấp lại từng nếp, không để một chút nhăn nhúm nào, rồi đưa cho gã tay chân còn lại.
Và rồi, trước ánh mắt kinh hoàng của Maleo, hắn xắn tay áo sơ mi trắng tinh lên.
Maleo nín thở, mắt trợn trừng đến mức như muốn rớt ra khỏi hốc mắt. Thứ lộ ra không phải là cánh tay người với da thịt và xương cốt.
Cánh tay máy kia nhìn qua đã thấy không bình thường. Nó được lắp ráp tỉ mỉ từ những vật liệu hiện đại, sợi carbon đen nhám và hợp kim sáng bóng, mọi khớp nối khít đến mức không thể thấy được điểm ghép. Những đường dẫn năng lượng chạy dọc theo các khớp, phát ra ánh sáng lờ mờ trong bóng tối.
Bàn tay với những ngón kim loại rắn chắc, trông như có thể bóp nát mọi thứ chỉ trong một cái siết nhẹ. Hernando vẫn đứng yên, mặt lạnh như đá, đôi mắt nhìn chằm chằm Maleo. Hernando không cần nói, không cần dọa dẫm, chỉ riêng cánh tay máy được cố tình phô ta ra đã là lời cảnh báo rõ ràng, hắn không phải con người bình thường, và hắn không hề biết nhân nhượng.
-Gã...gã đó chỉ là một lão già điên rồ thôi, thưa ngài!
Maleo vội vàng thanh minh.
-T...Tên hắn là Petersberg. Hắn mang theo một túi chất nổ…và hắn thực sự cho nổ một viên, chỉ một viên nhỏ thôi, để dằn mặt ngài Tucker. Hắn đến đòi lại số tiền hàng mà ngài ấy đã giữ. Rồi ngài Tucker cũng chịu xuống nước, trả tiền và đồng ý làm ăn với hắn. Nhưng sau đó… sau mấy vụ việc xảy ra gần đây, ngài Tucker phải ra khỏi thành phố để xử lý, nh...nhưng mà lại không cho tôi đi cùng.
Hắn sau đó liên tục run rẩy, cố giữ bình tĩnh để đưa ra những luận điểm củng cố cho nghi vấn của mình.
-Chắn chắn là hắn. Có lẽ hắn thấy ngài Tucker quá đáng lo ngại, nên đã báo cho đám cảnh sát hoặc Cục Kiểm soát.
-Cháu của ta mà làm ăn đáng lo ngại sao?
Maleo há miệng, cố thốt nên lời, nhưng cổ họng hắn như bị thít chặt lại bởi một bàn tay vô hình. Mồ hôi lạnh túa ra, chảy dọc hai bên thái dương, thấm đẫm cổ áo đã sờn rách. Hắn nuốt nước bọt, cảm giác như đang nuốt cả nỗi sợ đang dâng đầy lồng ngực. Trái tim đập loạn xạ như muốn bật tung khỏi lồng ngực mỏng manh.
-Tôi…tôi không nghĩ mọi thứ lại nghiêm trọng đến vậy. Tôi đã sai rồi! Là tôi suy tính không thấu đáo…xin ngài, tôi chỉ nghĩ…
-Cậu không nghĩ. Công việc của cậu không phải là nghĩ, Maleo. Công việc của cậu là báo cáo. Cậu đã được giao một nhiệm vụ cụ thể: quan sát và truyền đạt thông tin. Cậu đã tự cho mình cái quyền phán xét mức độ nghiêm trọng của một mối đe dọa mà cậu được trả công để báo cáo. Và sự phán xét sai lầm đó đã khiến cháu ta phải trả giá bằng mạng sống.
Hernando tiếp tục nói, gương mặt hắn vẫn bình thản đến kỳ lạ, cứ như không hề liên quan gì đến cánh tay máy lạnh lùng, chết chóc đang phơi ra trước mắt Maleo.
-Trách nhiệm, Maleo, là một thứ nặng nề. Nó giống như một vật dễ vỡ vậy. Khi cậu đánh rơi nó, nó sẽ làm vỡ nhiều thứ. Trong trường hợp này, nó làm vỡ lòng tin của ta. Nó làm vỡ sự an toàn mà ta đã cố gắng xây dựng. Và quan trọng nhất, nó góp phần giết chết cháu trai của ta.
Hernando bước tới gần Maleo, chẳng cần đến kìm hay bất kỳ dụng cụ nào, cánh tay máy của hắn đã là công cụ hoàn hảo. Hắn chỉ tiến thêm một bước ngắn, rồi bàn tay kim loại kia vươn ra, siết lấy bàn tay trái của Maleo một cách dứt khoát, không vội vã cũng chẳng ngập ngừng. Những ngón tay lạnh ngắt, cứng như thép cứ thế từ từ siết lại.
Maleo lập tức cảm nhận được lực tác động khủng khiếp. Không phải một cú đấm, cũng không phải một nhát dao mà là một lực nénn liên tục, như thể tay hắn đang bị ép trong một chiếc máy nghiền. Xương bên trong bắt đầu kêu răng rắc. Những mảnh vỡ cứ thế liên tục đâm vào tay, cơn đau lúc đầu chỉ nhức nhối, rồi lan dần thành cảm giác bỏng rát, sắc lẹm không tài nào chịu nổi.
-Cậu đã biết được mức độ rủi ro tiềm tàng của hắn ta. Cậu biết tên hắn là Petersberg. Nhưng cậu đã không thông báo lại cho ta, cậu đã chọn sự im lặng. Cậu đã chọn sự lười biếng. Cậu đã chọn sự ngu xuẩn. Cậu đã đặt sự “không nghĩ” của mình lên trên an toàn của người khác.
-Làm ơn! Dừng lại! Tha cho tôi!
Maleo thét lên trong tuyệt vọng. Nước mắt chảy ròng ròng, nước mũi tèm lem, mặt hắn nhăn nhúm vì đau. Hắn giãy giụa liên tục trên ghế, tiếng xích kêu leng keng, nhưng hoàn toàn bất lực và không thể thoát khỏi bàn tay đang siết chặt như gọng kìm.
-Ta đang dạy cho cậu một bài học, Maleo.
Hernando vẫn tiếp tục, không hề chùn tay. Hắn chẳng buồn nhìn xuống bàn tay đang bị nghiền nát, đôi mắt chỉ dán chặt vào mặt Maleo như để chắc rằng, hắn đang nhìn thấy rõ toàn bộ bài học này.
-Một bài học về nhân quả trong thế giới này. Mọi hành động đều có hậu quả. Và sự không hành động, khi cậu có trách nhiệm phải làm, cũng có hậu quả.
Hắn siết mạnh hơn một chút.
Một tiếng “rắc” khô khốc, ghê rợn vang lên như tiếng cành cây khô bị bẻ gãy. Ngón trỏ, ngón cái của Maleo đã gãy lìa khỏi đốt, chỉ còn dính hờ hững bằng một mẩu da và gân.
Maleo hét lên một tiếng kinh hoàng, vừa vì đau đớn tột độ, vừa vì nhận ra bàn tay mình đã không còn nguyên vẹn. Cơn đau nhói như lửa đốt chạy dọc từ tay lên vai khiến hắn co giật dữ dội làm cả chiếc ghế rung lắc theo. Máu bắt đầu nhỏ giọt xuống nền bê tông bẩn thỉu, và từ từ loang ra thành từng vệt đỏ thẫm.
-Cơn đau này! Là cái giá trực tiếp cho sự im lặng của cậu. Mỗi giây cậu giữ im lặng thay vì báo cáo, là một phần của cơn đau này. Mỗi khoảnh khắc cậu “không nghĩ”, là một phần của sự tàn phế này. Cậu đã có cơ hội để ngăn chặn nó, chỉ bằng một cuộc gọi, một dòng tin nhắn mã hóa. Nhưng cậu đã không làm. Và đây là kết quả.
Hắn buông tay ra. Bàn tay trái của Maleo rơi thõng xuống, biến dạng và bê bết máu. Maleo đổ gục trên ghế, người uốn cong lại vì đau đớn, ôm lấy bàn tay bị thương và khóc nức nở.
Hernando vẫn bình tĩnh quan sát Maleo, quan sát cái sự quằn quại của hắn vì đau đớn. Gã thuộc hạ sau đó bước tới, đưa cho hắn một chiếc khăn tay trắng. Hắn nhận lấy, chậm rãi lau các ngón tay kim loại, dù chẳng dính chút máu hay vết bẩn nào. Động tác đó giống như đang gạt bỏ thứ gì đó dơ bẩn và không đáng bận tâm.
Lau xong, hắn kéo tay áo sơ mi xuống, khoác lại chiếc áo vest chỉnh tề. Thoáng chốc, Hernando lại trông như một doanh nhân lịch thiệp, lạnh lùng và chỉn chu, không chút dấu vết gì là hắn đã từng ở đây.
Hắn cúi nhìn kẻ đang quằn quại dưới chân, mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc. Với hắn, Maleo giờ chẳng còn là một con người đang đau đớn tột cùng mà chỉ còn là một bộ phận hỏng hóc, đã được xử lý trong cỗ máy của hắn.
-Tên hắn là Petersberg.
Hernando sau đó lên tiếng. Không phải hỏi cũng chẳng phải buộc tội, chỉ là một câu nói dứt khoát, lạnh như băng khiến Maleo ám ảnh đến tận óc.
-Ta muốn cậu nhớ cái tên đó. Hãy để nó ám ảnh mỗi khi cậu nhìn vào cái bàn tay nát bấy của mình. Hãy nhớ rằng sự bất cẩn, sự lười biếng, sự ngu xuẩn của cậu đã dẫn đến cái chết của một người, và cả tính mạng của chính cậu. Đây là bài học của ta dạy cho cậu về trách nhiệm.
Hắn quay lưng bỏ đi, không thèm liếc nhìn Maleo lấy một cái. Hai tên thuộc hạ vẫn đứng yên, im lặng như tượng đá. Việc của chúng ở đây vẫn chưa xong.
Khi cánh cửa thép sau lưng Hernando đóng sầm lại, chúng ngay lập tức hành động. Một tên cởi áo khoác, xắn tay áo lên rồi lao vào đánh Maleo không chút do dự. Không một lời cảnh báo, không một động tác thừa, chỉ là những cú đấm dứt khoát, dồn dập, không ngơi nghỉ giáng xuống thân thể Maleo đang kiệt sức trên ghế.
Chỉ sau vài phút, răng của Maleo đã rơi ra lả tả, máu từ miệng hắn tuôn ra không ngừng, vấy đỏ nền bê tông nứt nẻ.
Đây là phần cuối cùng trong “bài học” của Hernando, nó bảo đảm rằng Maleo sẽ không thể đứng ra làm chứng, cũng chẳng dám hé môi với bất kỳ ai khác nữa. Hernando không chọn giết hắn, hắn muốn biến Maleo thành một nhân chứng sống, một lời cảnh báo để cho tất cả người dân lẫn những tên tội phạm ở đây phải ghi nhớ một điều: “Đừng bao giờ giỡn mặt với người nhà Delamanos”
Cùng lúc đó, Hernando Delamanos bước ra khỏi tầng hầm, từng bước chậm rãi lên các bậc thang ẩm thấp. Gương mặt hắn vẫn bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Với hắn, chỉ đơn giản là một mắt xích lỗi vừa bị loại bỏ ra khỏi hệ thống của mình.
Giờ là lúc tập trung vào việc quan trọng hơn: tìm ra kẻ đứng sau cái chết của cháu trai hắn. Hắn đã có cái tên, có mục tiêu đã rõ ràng. Việc tiếp theo là quay lại sở cảnh sát, sử dụng sức ảnh hưởng và thông tin đã có để truy tìm dấu vết của gã đó, và bất kỳ ai khác có thể liên quan.
-Petersberg.
Ngay khi cái tên ấy xuất hiện, hắn biết chắc cuộc săn lùng sắp tới sẽ không dừng lại cho đến khi mọi chuyện kết thúc, sẽ không có chỗ cho sự nhân nhượng ở đây.