(Đã dịch) Đế Vương Tế - Chương 370: Cặn bã nam
“Cái gì!”
An Đằng sửng sốt, mọi việc diễn ra quá nhanh chóng. Mới có mấy phút đồng hồ. Chắc hẳn, ngay khi tin tức về Giang gia vừa được tung ra, những kẻ này đã lập tức gọi điện thoại cho họ.
Vừa cúp máy, điện thoại của An Linh cũng reo lên. “Kính chào cô An Linh, chúng tôi là Ngân hàng Kim Lăng. Về khoản vay mà gia đình cô đã thực hiện trước đây, chúng tôi yêu cầu các vị phải thanh toán hết nợ trước tối nay. Nếu không, chúng tôi sẽ tịch thu các dự án và bất động sản của An gia theo hợp đồng đã ký!”
“Cha, ngân hàng nói nếu tối nay chúng ta không trả hết nợ, họ sẽ tịch thu các dự án và cả nhà cửa của mình!” An Linh ngơ ngác nhìn An Đằng. An Đằng hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khoản vay trị giá hàng trăm triệu chứ không ít. Hắn lấy mạng ra mà trả ư? Mà dù có lấy mạng ra, cũng chẳng thể trả hết. Chẳng phải thế này tương đương với việc An thị đã sớm tuyên bố phá sản rồi sao? Mới sáng nay mọi việc vẫn còn tốt đẹp, chỉ vì đắc tội một người mà đột nhiên lại ra nông nỗi này sao? Đây hết thảy đều là bởi vì Diệp Thần. Càng là do đại tiểu thư Giang gia.
“Đúng, Giang tiểu thư!” An Đằng trong nháy mắt kịp phản ứng, trực tiếp quỳ tại trước mặt Giang Uyển Thanh, đồng thời lôi kéo An Linh cũng quỳ xuống: “Giang tiểu thư, Diệp tiên sinh, là chúng tôi có mắt không tròng đã đắc tội với hai người, xin hai người đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi lần này!”
“Đúng vậy ạ, chúng tôi sai rồi, tôi cam đoan chỉ cần ngài tha cho An gia chúng tôi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa, cũng sẽ không đến gây sự với chị Lưu nữa.” An Linh cũng vội vàng nói trong sợ hãi.
“Sớm biết có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại hành động như vậy?” Giang Uyển Thanh cười lạnh: “Hiện tại các ngươi đã không có cơ hội.” Nói rồi, cô trực tiếp đi vào y quán, lại gần bên cạnh Diệp Thần, và le lưỡi trêu chọc.
Diệp Thần dở khóc dở cười, nhưng cũng không có ngăn cản. Có lẽ, đây mới là kết cục tốt nhất cho An gia. Để họ cũng nếm trải cảm giác mà Lưu Khanh Tuyết đã từng phải chịu.
An Đằng và An Linh chỉ còn biết vô lực ngồi sụp xuống đất, trên mặt không còn chút huyết sắc nào. “Kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc rồi, từ nay về sau, Kim Lăng sẽ không còn An gia nữa!” “Tất cả là tại mày, cái tên phế vật này! Nếu không phải vì mày tìm đến chị Lưu, An gia chúng ta đâu đến nỗi ra nông nỗi này?” An Linh như sực nhớ ra điều gì đó, vung tay tát thẳng vào mặt Dư Phi một cái, rồi sau đó là một tràng đấm đá không ngừng.
Diệp Thần và mọi người đều chứng kiến tất cả. Lại đều không có ngăn cản. Đây đều là Dư Phi đáng đời.
An Đằng bất lực đứng dậy: “Thôi được rồi, chúng ta đi thôi!” An Linh lúc này mới dừng tay, vội vàng đỡ lấy phụ thân của chính mình, rời đi y quán. Còn về phần Dư Phi đang nằm trên mặt đất, thấy cảnh này, hắn nhanh chóng đứng bật dậy, phủi bụi trên người rồi vội vàng chạy vào y quán, quỳ sụp xuống trước mặt Lưu Khanh Tuyết.
“Khanh Tuyết, anh xin lỗi! Trước đây anh chỉ là đang diễn kịch, vì sợ họ làm hại mẹ con em. Giờ đây họ đã phải trả giá rồi, anh... chúng ta trở lại như trước kia được không?” Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người đều có chút không kịp trở tay.
Giang Uyển Thanh chán ghét liếc nhìn Dư Phi một cái: “Cái tên này thật đúng là giỏi mượn gió bẻ măng. Mới nãy còn chối bỏ, giờ lại lập tức quay đầu làm lãng tử.” Diệp Thần thản nhiên nói: “Chuyện gia đình của họ, chúng ta không nên xen vào, cứ để chị Lưu tự quyết định đi.”
Nói rồi, hắn quay người ngồi xuống chiếc ghế phía sau. Giang Uyển Thanh theo sát phía sau, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần. Sau đó vội vàng bắt đầu pha trà cho Diệp Thần.
“Anh cho là chúng ta còn có tương lai sao?” Lưu Khanh Tuyết nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt – chính hắn đã đẩy hai mẹ con cô vào cuộc sống cô quạnh, tăm tối. Nếu không gặp Diệp Thần, không chừng hiện giờ cô và con gái đã chết đói ngoài đường rồi.
Dư Phi hai mắt sáng rỡ, vội vàng nói: “Có chứ, chắc chắn có! Khanh Tuyết, em biết không, thật ra khoảng thời gian anh rời xa em, anh vẫn luôn nhớ đến em, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được. Anh yêu em, Khanh Tuyết, xin hãy cho anh thêm một cơ hội!” Nghe nói như thế, Lưu Khanh Tuyết lập tức cười lạnh.
“Đêm đêm mày ngủ với người đàn bà nào thì trong lòng mày rõ nhất. Mà còn dám nói không ngủ được à? Tao thấy mày ngủ ngon hơn bất cứ ai! Giờ thì cút ngay, đừng để tao thấy mặt mày nữa!” “Khanh Tuyết!”
Dư Phi thấy không lay chuyển được Lưu Khanh Tuyết, ánh mắt theo bản năng liền chuyển sang Khả Khả ��ang đứng một bên. “Khả Khả, ba đây mà, con gái! Mau lại đây, khuyên mẹ con đi, để gia đình ba người chúng ta đoàn tụ!” Khả Khả bị ánh mắt của Dư Phi hù dọa, không ngừng lùi lại, hoàn toàn không dám tiến lại gần.
Lưu Khanh Tuyết lại là cắn chặt hàm răng, một cước đá vào Dư Phi giữa hai chân. “Cút ngay, đừng để tôi thấy mặt anh nữa!” Nói xong, cô kéo Khả Khả đi thẳng vào phía trong.
“Thật sự là quá đáng giận, gã đàn ông này quá trơ trẽn! Đúng là làm mất mặt đàn ông chúng ta.” “Đúng vậy, đáng đời bị đá, đá chết hắn cũng không quá đáng.” “Đây đúng là một gã cặn bã điển hình! Chỉ tội nghiệp cô gái kia, tuổi còn trẻ thế mà đã phải một mình nuôi con!”
Người bên ngoài lại bắt đầu xì xào bàn tán. Nhưng lần này, tất cả đều đứng về phía Lưu Khanh Tuyết, trong lòng vừa đồng cảm, vừa căm ghét và khinh bỉ Dư Phi.
“Làm phiền các vị, giúp tôi gọi xe cứu thương. Tôi không muốn để hắn chết trong y quán này, làm ô uế nơi đây!” Diệp Thần lúc này, lớn tiếng nói với những người đứng ngoài cửa.
“Vâng, Diệp bác sĩ anh cứ yên tâm, chuyện này cứ để chúng tôi lo!” Nói rồi, người thì gọi điện thoại, người thì ra tay. Mấy người lập tức dìu Dư Phi ra khỏi y quán và ném hắn ra ngoài.
Rất nhanh, xe cứu thương liền chạy đến. Khi họ nhìn thấy y quán, ai nấy đều ngớ người ra. “Nơi này không phải là y quán sao? Sao lại không nhờ người của y quán cứu chữa?” Những người vây xem nói: “Loại người này không xứng để Diệp bác sĩ ra tay cứu chữa! Các anh mau đưa hắn đi đi, hắn mà còn ở đây, tôi sẽ đánh hắn mất!”
“Đúng vậy, tôi cũng nhịn nãy giờ rồi.” “Ha ha, đồng đạo đây mà!” Bác sĩ xe cứu thương đều ngớ người, đây là tình huống gì vậy? Bất quá họ cũng không dám chần chừ, vội vàng ra hiệu cho người đưa Dư Phi lên xe. Mãi đến khi chiếc xe cứu thương rời đi, đám đông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là mắt không thấy thì lòng không phiền. Xế chiều hôm đó, công việc làm ăn của y quán lại càng trở nên đắt khách hơn bao giờ hết. Lượng tiêu thụ đường hoàn một lần nữa đạt đến đỉnh điểm mới, nhưng lần này người h��� trợ lại là Giang Uyển Thanh. Nhờ danh tiếng của Giang gia, vẻ đẹp của Giang Uyển Thanh cùng với danh tiếng của đường hoàn, việc kinh doanh đã bùng nổ.
Khiến công việc làm ăn tăng vọt gấp mấy lần. Ban đầu Lưu Khanh Tuyết muốn ra giúp đỡ, nhưng Diệp Thần đã dặn dò cô cứ nghỉ ngơi thật tốt vào buổi chiều. Dù sao, vừa trải qua chuyện như vậy, cô cũng nên ổn định lại cảm xúc rồi mới làm việc. Nếu không, sẽ không tốt cho bản thân và cả công việc.
Trong mấy ngày tiếp theo. Diệp Thần không ngừng nghỉ, vẫn luôn luyện chế đường hoàn. May mắn loại đan dược này không tiêu hao nhiều thể lực, lại dễ dàng luyện chế, nên hắn đã tích trữ được một lượng lớn hàng. Điều này nhằm đề phòng tình trạng kinh doanh quá thịnh vượng mà đường hoàn lại bị thiếu hụt.
Bản dịch này là tài sản trí tuệ của truyen.free, được tạo ra từ sự kết hợp giữa kỹ năng và công nghệ.