Đệ Nhất Liệt Tu - Chapter 1:
“A há há ha!”
Một tràng tiếng cười vừa suồng sã lại chói tai truyền vào tai Uyển Sương đang ngồi lim dim trên xe lăn, khiến nàng giật mình mở bừng hai mắt.
“ Tới giờ rồi sao?” Uyển Sương lẩm bẩm, trong con ngươi còn chứa đầy sự mơ màng.
Nàng ngáp một cái, thuần thục sử dụng tinh thần lực thúc đẩy hai tay điều khiển bánh xe lăn di chuyển về phía trước.
Mới chỉ chợp mắt một lúc, vậy mà đã tới xế chiều. Không cần nhìn sắc trời, chỉ cần nghe thấy trận cười liên tiếp ngoài cổng liền dễ dàng đoán ra, lại tới giờ tám chuyện của mấy bà cô thím trong ngõ.
Nhà Uyển Sương ở trong một con ngõ phía tây Dạ trấn. Thị trấn này nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, quy mô chỉ đứng hàng thứ 3, nhưng xét về mức độ giàu có thì lại đứng đầu trong số các thị trấn của Thập Tam Thành.
Tại sao ư? Đơn giản là Dạ trấn nằm ngay sát Thập Tam Thành, chỉ cần 20 phút lộ trình để di chuyển giữa hai nơi. Độ giàu có càng không cần bàn cãi. Dạ trấn náo nhiệt nhất về đêm, ban đêm mới là thời gian sinh hoạt của cư dân nơi đây.
Uyển Sương mở cổng ra, nhìn đống vỏ hướng dương quen thuộc trước cổng, mắt không chớp mà điều khiển bánh xe lăn qua phía trên, vỏ dưa bị đè ép phát ra từng tiếng nổ lách tách.
“Ai, Sương nha đầu tỉnh rồi hả? Chuẩn bị ra chợ sao?”
Một người phụ nữ trung niên trong nhóm 3 người ngồi ở đối diện nghe tiếng mở cổng hơi liếc qua, miệng vừa cắn hạt dưa vừa cất tiếng hỏi han.
“Lưu thẩm, lát nữa nhớ đem vỏ dưa quét sạch sẽ”. Uyển Sương không trả lời, chỉ nhìn chăm chú người phụ nữ, nhàn nhạt lên tiếng.
“Biết rồi, biết rồi! Lát nữa ta nói a Mạnh dọn dẹp sạch sẽ. Hôm nay định mấy giờ tới xưởng tinh lọc? Có cần ta dặn a Mạnh chờ ngươi không?”
Lưu Mạnh là con trai thím Lưu, cũng làm việc ở khu xưởng tinh lọc, nhỏ hơn Uyển Sương 2 tuổi, là tên đô con có tiếng trong ngõ này. Đôi khi trong xưởng nhiều việc, Uyển Sương sẽ trả ít tiền công, nhờ hắn hộ tống về nhà.
“Vậy thì cảm ơn thẩm!” Uyển Sương hơi nhoẻn miệng cười.
“Được rồi, mau đi đi, cổng cứ để đó lát ta đóng hộ cho”.
Uyển Sương tới đầu ngõ, còn nghe văng vẳng mấy bà thím bàn tán về mình.
“Thật là! Mẹ Lưu Mạnh, không xem xét tác hợp cho tên nhóc nhà ngươi? Ta thấy Sương nha đầu còn rất xinh đẹp, hơn nữa hai đứa trông cũng rất hợp đó. Một gã thô kệch, một phế nhân, đều là không ai muốn…ai ai ai ta nói không đúng chỗ nào? Sao lại đánh ta?”
“ Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, ai bảo ngươi xía vào chuyện người khác? Thô kệch thì sao, phế nhân thì sao, hả? Ăn hết dương thực hay âm thực của nhà ngươi? Lại nói nữa, con ta dù có thô kệch cũng còn hơn tên phế vật Tiền Tới của nhà ngươi”.
“Ngươi… ngươi nói ai phế vật hả, con ta chỉ là… thương mẹ, không muốn ta vất vả làm việc nhà… nên mới không hay ra cửa, ngươi biết gì mà nói?”
“Sao nào, ngươi nói người khác phế nhân thì được, người khác nói con ngươi phế vật thì không được hay sao?”
Sau đó là tiếng người còn lại can ngăn:
“Được rồi, được rồi! Cô nương nhà người ta còn chưa đi xa đâu, hai người không sợ mất mặt hả? Bao nhiêu tuổi rồi còn cãi lộn như con nít. Mẹ Tiền Tới, ngươi cũng bớt lời một chút đi.”
Uyển Sương chỉ biết vừa cười vừa lắc đầu ngao ngán. Cảnh này không còn xa lạ gì, dường như mỗi khi ra cửa đều phải trình diễn một lần, giống như xem đi xem lại lưu ảnh diệp.
Có điều các bà thím trong ngõ, thậm chí cả khu phía tây này đều không biết rằng, Uyển Sương không phải hai chân tàn phế, mà là bại liệt toàn thân. À không, vẫn còn từ phần cổ đổ lên là có thể cử động.
Chứng bệnh quái ác này đã theo nàng được 5 năm. Ban đầu chỉ là hai chân mất dần cảm giác, sau đó tới eo rồi lên tới vai, chẳng biết cái đầu này còn ngọ nguậy được bao lâu nữa, chỉ mong sẽ không quá nhanh.
Vừa đi vừa hồi tưởng quá khứ, chẳng mấy chốc cô đã tiến vào trung tâm chợ. Giờ này chợ vẫn đang vắng do trời chưa tối hẳn. Cứ thế đi thẳng tới cuối chợ, dừng lại trước quán ăn quen thuộc.
“Quan khách mời vào trong”. Tiểu nhị mới tới còn chưa gặp qua Uyển Sương, không biết nàng là khách quen ở đây, tiếp đón rất nhiệt tình.
“Một phần âm cháo”. Uyển Sương lưu loát gọi món.
Tiểu nhị nhận đơn xong liền nhanh chóng rời đi.
Tại Phế Giới, những người có thể thông qua tu luyện để tăng lên tuổi thọ gọi là diệp tu.
Một người bình thường muốn trở thành diệp tu, phải thông qua quá trình dẫn dắt dương chân khí hoặc âm chân khí tồn tại trong thiên địa để phá vỡ đản chủng.
Chỉ cần vỏ đản chủng vỡ ra, đạt tới cảnh giới Miêu thì đã được coi là một diệp tu, có thể bắt đầu tu luyện.
Cái gọi là âm thực, chính là chỉ những thực vật, động vật dựa vào hấp thu âm chân khí giữa trời đất để sinh trưởng.
Qua thời gian dài, trong cơ thể chúng cũng chứa đựng một lượng âm chân khí nhất định. Người thường khi ăn vào, ngoài đỡ đói và nâng cao tinh thần, còn có lợi cho việc làm quen với âm chân khí, tạo bước đệm cho quá trình phá đản chủng sau này. Dương thực cũng là lý như thế.
Mỗi lần tới đây, Uyển Sương đều gọi một phần âm thực. Không phải vì âm thực giá tiền rẻ hơn dương thực, mà là do âm thực có khả năng phục hồi tinh thần lực.
Bổ sung xong năng lượng, nàng ngựa quen đường cũ đi tới khu xưởng phía đông. Các nhà xưởng ở đây đều chuyên môn tinh lọc các loại quặng thạch. Xưởng mà Uyển Sương đang làm việc, chủ yếu tinh lọc huỳnh quặng. Huỳnh quặng sau khi được tinh lọc có thể luyện chế ra diệp khí huỳnh cấp.
Ở dạ trấn, tinh lọc quặng là một công việc béo bở. Không những tiền lương khả quan, được miễn phí truyền thụ phương pháp tinh lọc. Hơn nữa, chỉ cần có thể thông qua 3 tháng học việc, kiểm tra đạt tiêu chuẩn, sẽ được nhận vào làm chính thức, lúc này sẽ được gọi là “tinh lọc sư”. Tinh lọc sư cấp độ càng cao thì càng được hoan nghênh, săn đón.
Tất nhiên không thể thiếu điều kiện, phải làm tại xưởng đó ít nhất 5 năm.
——————-
“Nghe nói bên lò luyện khí không muốn đặt hàng chỗ chúng ta nữa”.
“A? Tại sao? Ngươi nghe ai nói vậy?”
Một nhóm người tụ tập tán phét trước cửa xưởng Ất, chủ yếu là thanh niên, lác đác vài người phụ nữ và đàn ông trung niên.
Trong đó một gã thanh niên chủ động mở màn tin nóng. Lập tức, một vài người liền xúm lại hỏi han.
“Lưu Bân bên xưởng Giáp ngươi biết không? Là hắn trong lúc say xỉn để lộ ra”. gã này vẻ mặt thần bí hạ giọng xuống, ra hiệu mọi người tới gần. Đợi mọi người sáp tới, hắn mới tỏ ra bí hiểm mà nói nhỏ.
“ Hình như là xưởng Giáp mới tới một nhân vật cực kỳ lợi hại. Có thể tinh lọc 8 phần âm dương chân khí trong quặng thạch”.
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí bỗng dưng im ắng vài giây, sau đó là từng tiếng hút không khí.
“8 phần… thật hay giả vậy? lợi hại như Dực Phong cũng mới chỉ tinh lọc được 7…..”. Tiếng kêu của người này có chút đột ngột, giữa bầu không khí trầm lắng càng thêm phần chói tai.
Chưa kịp đợi hắn nói hết câu, người bên cạnh liền véo vào tay hắn một cách đau điếng, ra hiệu hắn câm miệng lại.
Hắn đang định chửi ầm lên, thì thấy người nọ nháy mắt ra dấu, bèn bực bội liếc về phía sau. Tức khắc vẻ mặt cứng lại, miệng mím chặt, không dám ho he.
Chỉ thấy nơi đó, một thanh niên đang ngồi xổm, tay trái gác lên đầu gối, mày hơi cau lại như đang gặp phải vấn đề nan giải nào đó. Đám người lúc này cũng nhìn thấy hắn, liền nhanh chóng tản ra.
Một trong số đó chạy tới bên cạnh người thanh niên, vẻ mặt chân chó lấy lòng.
“Hì, Phong ca, huynh đừng nghe hắn nói bậy, ai mà không biết tinh lọc khó khăn thế nào, muốn tinh lọc được 8 phần, ít nhất phải đạt Miêu cảnh”.
Nói đoạn lại nhích gần hơn: “nhà ai Miêu cảnh còn đi làm mấy việc chân tay nặng nhọc này chứ? Chỉ có loại phế vật không thể phá Miểu như chúng ta, vì để sống qua ngày mới phải bất chấp nguy hiểm ở lại xưởng tinh lọc này thôi.”
Dực Phong sắc mặt âm trầm nhìn về phía hắn, lúc này hắn mới biết mình vừa lỡ lời, vội vàng muốn giải thích:
“Ý ta không phải nói huynh phế vật, ta là nói….”
“Câm miệng”. Dực Phong không để cho hắn nguỵ biện, đứng dậy tiến vào trong xưởng.
“Ai, Dực huynh ngươi nghe ta giải thích…”. Hắn vừa gọi vừa chạy đuổi theo sau.
—————
Uyển Sương vừa tới cửa xưởng, đã thấy hai người Dực Phong một trước một trước một sau ồn ào chạy tới. Cô vẻ mặt khó hiểu nhìn lướt qua, trùng hợp va phải ánh mắt Dực Phong, hắn nhanh chóng quay đi như trốn tránh gì đó. Chân nện bước nhanh hơn, tiện thể quay lại uy hiếp cái đuôi ồn ào phía sau:
“Còn lảm nhảm, ông đây khâu miệng ngươi lại”