Chương 7
Thế là tan học, tôi dẫn cậu ta về nhà.
Ăn tối xong, cậu ta tranh việc rửa bát với mẹ tôi.
Không cần rửa bát, mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi xem tivi.
Đúng lúc trên tivi đang chiếu đến cảnh hôn lễ của nam nữ chính trong phim thần tượng.
Mẹ tôi vừa nói vừa cắn hạt dưa.
"Ái chà, bé Lâm, sau này con có quen bạn trai thì phải kiếm tên nào siêng năng như bé Diệp nhé."
Lời vừa dứt, trong phòng bếp liền truyền tiếng vỡ vụn.
Tôi chạy vội vào bếp thì thấy Diệp Tận đỏ mặt, chân tay luống cuống nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
Nhìn thấy tôi, cậu ta càng hoảng sợ, cúi đầu nhặt mảnh vỡ.
Tôi vội vã ngăn cậu ta lại.
"Đừng đụng—"
Nhưng tôi vẫn chậm một bước.
Lúc nhìn xuống tay Diệp Tận, một đường màu đỏ đã hiện lên.
Tôi vừa tìm băng gạc vừa cằn nhằn cậu ta.
"Sao bạn bất cẩn thế?"
Cậu ta cẩn thận đi theo sau tôi, giải thích:
"Tôi nghe thấy lời dì nói, tự nhiên thấy căng thẳng, rồi..."
Mẹ tôi, mẹ tôi vừa nói cái gì?
Sau khi nhớ lại, tôi lặng lẽ đỏ mặt.
Tìm được băng cá nhân, tôi giúp cậu ta dán lại miệng vết thương.
Xong xuôi, tôi ngẩng đầu lên thì thấy khóe môi cậu ta nhoẻn lên, trông rất vui vẻ.
Tôi nhíu mày, thằng nhóc này ngu luôn rồi, bị thương mà sao cười vui dữ.
"Cười cái gì?"
Cậu ta giật mình, nụ cười cũng kiềm chế lại phần nào.
“Không có gì, chỉ là... Cảm thấy bạn rất quan tâm tôi.”
"Đúng thế, quan tâm bạn thì sao nào?"
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ừm, tôi… Vui lắm luôn."
Tôi ngẩn ra, mặt dần nóng lên.
Tôi vội rót một cốc nước lạnh để uống.
Diệp Tận lẳng lặng nhìn tôi.
"Dịch Lâm, tôi rất thích bạn..."
“Phụt—”
Tôi phun cả ngụm nước, mặt càng đỏ hơn.
Diệp Tận giật mình, nói cho tròn vành rõ chữ: "Ý là đồ ăn nhà bạn á..."
Tôi đen mặt nhìn cậu ta, giật giật khóe miệng.
"Diệp Tận, lần sau nói chuyện thì nói cho hết."
Cậu ta làm ra vẻ như oan ức lắm: "Rõ ràng là bạn ngắt lời tôi mà..."
"Rõ ràng là bạn..."
Cậu ta duỗi ngón tay tự chắn lại môi mình: "Ừm, là lỗi của tôi."
Tôi ngạc nhiên, cậu ta ngoan quá.