Chương 4
Nhưng tôi không ngờ tới, Diệp Tận nói giải quyết hóa ra là thế này đây.
Ngày hôm sau lại xuất hiện những tin đồn mới.
"Ê, nghe gì chưa, Diệp Tận nói Dịch Lâm là em họ cậu ta, bảo mọi người đừng có đồn bậy đồn bạ."
Khi tôi bước vào lớp với cái bánh bao trong miệng thì nghe thấy câu này, ngu người ngang luôn.
Gì, cậu ta là anh tôi á?
Tên Diệp Tận láo toét đó dám nói vậy luôn!
Giờ giải lao, tôi xuống căng tin mua đồ ăn vặt.
Lúc xếp hàng thanh toán, tôi tình cờ đứng sau Diệp Tận.
Một bạn nam mà tôi ghét vừa khéo đi ngang qua.
"Ê Dịch Lâm, anh em nhà bà gặp nhau không chào hả? Anh em họ kiểu gì vậy? Nói xạo tụi tôi đúng không?"
Diệp Tận xoay người lại, khi nhìn thấy tôi, cậu ta sững người một tẹo.
Cậu ta nháy mắt với tôi.
Tôi đành phải nhíu mày, miễn cưỡng gọi một tiếng: “Anh…”
Đôi mắt Diệp Tận lúc ngày sáng ngời lên, cậu ta mím môi, mặt mày hớn hở và khóe môi nhếch lên tận trời.
Dù ngu đến đâu cũng nhìn ra cậu ta đang thích thú trong lòng.
Vừa ra khỏi căng tin, tôi gõ ngay vào trán cậu ta.
Cậu ta nhăn nhó: "Đau—"
"Ai bảo bạn rêu rao khắp nơi bạn là anh trai tôi?"
Cậu ta gãi đầu rồi làm mặt nghiêm túc.
"Là lỗi của tôi. Ban đầu tôi định múc hết mấy đứa nói nhảm một trận, nhưng làm vậy thì hiệu suất thấp quá nên... Đành làm theo cách này."
…
Không hổ là đại ca trường.
Còn một lúc nữa mới vào giờ học, tôi muốn giữ cậu ta lại để nói chuyện.
Cậu ta lại vội vội vàng vàng bảo mình có việc phải đi.
Tôi nắm góc áo cậu ta và hỏi:
"Bạn là đầu gấu, có học hành hay làm bài gì đâu mà có việc bận."
Cậu ta lắc đầu, cười bất đắc dĩ rồi nói thật:
"Tôi sợ nán lại lâu sẽ gây thêm rắc rối cho bạn."
Nói xong thì vội vàng xoay người rời đi, cơn gió bấc thổi qua khiến áo đồng phục của cậu ta phồng lên trông như một cái túi lớn.
Bóng lưng cô đơn hiu quạnh.
Nhắc mới nhớ, đầu gấu người ta đều mang theo một đám đàn em.
Còn cậu ta đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình.
Nhìn bóng dáng ấy, tôi thấy sống mũi cay cay.
Đầu gấu gì chứ có mà chó con số khổ, cơm đã không đủ ăn mà còn cũng không có bạn.
Nhưng tính nết cậu ta ngoan ngoãn như vậy.
Tôi tự hỏi, tại sao không ai chịu chơi với cậu ta.