Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chương 2

Nói thật thì tự nhiên dắt một người xa lạ về ăn cơm làm tôi cũng rén lắm chứ.

Huống chi đứa bên cạnh không chỉ là người xa lạ, mà còn là dân anh chị chuyên đánh lộn đánh lạo.

Lỡ như giữa đường cậu ta trở mặt ngang xương, tôi làm gì lại cậu ta được?

May thay, lo lắng của tôi đều là dư thừa.

Rất nhanh, tôi đã đưa Diệp Tận tới nhà mình.

Sau khi gõ cửa, mẹ tôi ra mở cửa.

"Bé Lâm, sao giờ con mới về nhà?"

Sau khi mẹ tôi mở cửa, mẹ bất ngờ khi thấy Diệp Tận ở bên cạnh.

Tôi vội vàng nói cho mẹ nghe lý do tôi bịa sẵn.

"Mẹ, đây là bạn cùng bàn của con, hôm nay cha mẹ bạn ấy không ở nhà, xin sang ăn ké một hôm."

Diệp Tận bên cạnh gật đầu như giã tỏi, tươi cười chào hỏi mẹ tôi.

"Mẹ, á không phải, chào dì, con là Diệp Tận ạ."

Tôi liếc nhìn Diệp Tận.

Ý cậu ta là sao, đến nhà tôi ăn ké còn định giành mẹ với tôi hay gì?

Mẹ tôi hơi giật mình, sau đó cười hiền hòa.

"Bạn Diệp à, hoan nghênh con ghé chơi."

Mẹ tôi thực sự là một người rất hiếu khách.

Chứng kiến từng miếng sườn chua ngọt bay ngang trước mặt mình và chui vào trong bát của Diệp Tận.

Tôi đột nhiên thấy hối hận vì đã đưa cậu ta về nhà.

Tôi vừa nhanh tay tranh thủ gắp thịt vừa bảo.

"Ôi dào mẹ ơi, sức ăn của bạn ấy yếu lắm, ăn không hết nhiều vậy đâu."

Ai biết Diệp Tận đem thịt trong chén ăn sạch bách, còn nghiêm túc ngẩng đầu nói:

"Có đâu, sức của tôi mạnh lắm, bạn yên tâm, tôi ăn hết được."

Tôi nhìn cậu ta, khóe miệng giật giật, nghẹn họng không nói được gì.

Người đời từng khuyên, đừng nên đem người lạ về nhà ăn ké.

Nếu không... đồ trong nhà mình mà mình còn không rớ được.

Lại chứng kiến Diệp Tận từng thìa một xúc cơm ra khỏi nồi, tôi thấy lo dùm bé chó nhà mình.

"Diệp Tận, bạn ăn ít lại xíu đi, chó nhà tôi cũng không còn cơm ăn.”

Tay Diệp Tận đang múc cơm thì dừng lại, tủi thân nhìn tôi.

"Nhưng tôi còn hơi đói."

Mẹ tôi là người đứng ra bênh vực cậu ta.

"Con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, để thằng bé ăn đi, nó ăn cũng không phải ăn gạo của con."

Tôi ngẩn người và nín luôn.

Được rồi, tôi chơi với bạn mà bạn đòi giành mẹ tôi.

Mẹ tôi và cậu ta hòa thuận với nhau một cách kỳ lạ.

Trước khi đi, Diệp Tận còn ôm mẹ tôi và nở nụ cười ngọt xớt nịnh nọt.

"Con tạm biệt dì ạ.”

Mẹ tôi: "Rảnh lại qua chơi nhé!"

Tôi lặng lẽ vuốt ve bé chó đang đói nhà mình, hôm nay đứa đói là chó của tôi, ngày mai đứa đói nói không chừng lại là tôi.

Đừng qua, đừng bao giờ qua nữa.

Mẹ tôi sắp không cần tôi nữa rồi.

Cái tên Diệp Tận này thật sự rất quá đáng.

Tôi đối xử tốt với cậu ta mà cậu ta đòi cướp mẹ tôi!

Sau khi cậu ta đi khỏi, tôi không nhịn được hỏi mẹ:

"Mẹ ơi, sao mẹ đối xử với Diệp Tận còn tốt hơn con vậy ạ?"

Mẹ tôi lắc đầu, thở dài.

"Mấy ngày trước, mẹ thấy thằng nhóc này ngồi ăn mì trong cửa hàng tiện lợi, mấy ngày liền ngày nào cũng thấy, không biết cha mẹ nó làm cái gì lại không nấu cơm cho ăn, thằng bé này đáng thương lắm.”

Tôi ngẩn người, tự nhiên thấy xót xa trong lòng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free