Chương 13
Thật không may, trời chợt đổ mưa phùn.
Khi Diệp Tận trở xuống, trong tay cầm hai chiếc ô.
Tôi cùng cậu ta lang thang trên con phố lạnh lẽo và rét mướt.
Hai đứa sánh bước bên nhau.
Không còn ai khác trên đường nên tôi bắt đầu gây chuyện.
Tôi đi vòng ra phía sau cậu ta, bất thình lình đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên cổ cậu ta.
Cậu ta bị lạnh mà than một tiếng, sau đó nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi và nhét vào trong túi áo cậu ta.
Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng, nắm lấy tay cậu ta.
"Tôi mượn tay bạn sưởi ấm xíu, không ngại chứ?"
Cậu ta sửng sốt, gật đầu đồng ý, rồi lại đỏ mặt.
Tôi hạnh phúc đến mức bắt đầu nói nhảm.
"Tay chó con ấm quá đi—”
"Ừm, chắc cơ bụng cũng ấm lăm nhỉ—"
Diệp Tận cau mày ra vẻ ghét bỏ: "Ai là chó con chứ?"
Tôi nhéo chóp mũi cậu ta, cười: "Bạn đó."
Diệp Tận lặng lẽ trợn tròn mắt, sau đó, chính cậu ta cũng không nhịn được, nở nụ cười.
"Nhìn đi, bạn nhận rồi đó!"
Tôi cười lớn hơn.
Tôi luồn tay vào trong áo len của cậu ta: "Này, cho tôi mượn cơ bụng sưởi tay đi, đừng có ngại mà."
Cậu ta lập tức nắm lấy tay tôi và không cho tôi lộn xộn.
Cậu ta tiến sát lại, thủ thỉ vào tai tôi:
"Ngoan, đừng quậy."
Tim tôi đập thình thịch.
Ngẩng đầu nhìn lên, ngọn đèn đường rọi xuống, phủ thêm một màu vàng lên tơ mũ bông và ánh lên từng sợi mưa phùn lất phất, tạo cảm giác quấn quýt triền miên.
Có không gian đẹp đẽ này làm nền cho rồi, không làm gì thì thật uổng phí.
Vì vậy, tôi dừng lại, ngẩng lên để bốn mắt nhìn nhau, véo mặt cậu ta và mỉm cười.
"Diệp Tận, chúng ta ở bên nhau đi."
Diệp Tận trông sửng sốt, mặt càng đỏ lên.
Nhưng bất ngờ là ngay sau đó, cậu ta lắc đầu.
Mưa lạnh tạt vào mặt, khóe miệng tôi chùng xuống:
"Vì, vì cái gì?"
Cậu ta lắc đầu và nói:
"Muốn đợi đến khi tôi thành một con chó lớn ơi là lớn đủ để bạn dựa vào, tôi mới dám ở bên bạn. Nên bạn có thể nào đợi tôi không, thêm chút nữa thôi..."
Diệp Tận tới gần, dang tay ôm lấy rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Nhưng tôi đã đợi quá lâu rồi, cũng không muốn đợi cậu ta thêm nữa.
Tôi tức giận đẩy cậu ta ra, nghẹn ngào.
"Tôi không đợi bạn nữa đâu, tôi đã chờ bạn lâu như thế, nếu bạn không chịu thì tôi đi tìm người khác!"
Cậu ta nắm lấy tay tôi, bỗng trở nên căng thẳng:
"Không được, không thể—"
Cậu ta ôm chặt lấy tôi như đang cố bấu víu vào một thứ gì đó.
"Mắc gì mà không thể——"
Tôi chưa kịp nói hết lời đã bị cậu ta chặn lại.
Tôi ngạc nhiên vô cùng.
Diệp Tận nhắm mắt, vừa hôn tôi, nước mắt vừa rơi xuống không ngừng.
Từng giọt từng giọt lăn dài trên má cậu ta.
Không gian như ngưng đọng, tôi chỉ biết yên lặng mở to mắt nhìn cậu ta hôn mình.
Phải rất lâu sau, cậu ta mới buông tôi ra.
Mặt cậu ta đanh lại, gạt đi nước mắt và khoác lên một biểu cảm lạnh lùng.
"Giống như hôm nay, sóng vai bên người khác đi giữa sân trường sao? Không thể.”
"Không chịu quen tôi, cũng không cho tôi quen người khác, tóm lại bạn muốn cái gì hả?"
Cậu ta nhìn vào khoảng không, im lặng một lúc rồi thở dài, chậm rãi nói:
"Dịch Lâm, tôi không có được một gia đình hoàn chỉnh, cũng không có tiền để bạn muốn mua gì thì mua, cái gì tôi cũng không có, đồng ý lời tỏ tình của bạn mới là vô trách nhiệm với bạn."
Cậu ta nhìn tôi thật sâu, hai tay ôm lấy mặt tôi.
"Tương lai của tôi toàn là biến số, nếu không đạt được thành tựu gì thì phải sống khổ cả đời. Tôi chịu khổ cả đời cũng được, nhưng không thể để bạn chịu khổ cùng tôi."
Tôi thở dài.
"Thôi bỏ đi, nếu bạn gặp được người bạn thích thật lòng, thì tôi… tôi đành chúc phúc cho bạn."
Nói xong, ánh mắt cậu ta trông ảm đạm hẳn, cậu ta dời mắt sang chỗ khác.
Nói dối, rõ ràng cậu ta đang dối lòng mình!
Tôi nghiến răng, ước gì có thể tát cậu ta một cái.
Tôi mắng cậu ta: "Vớ va vớ vẩn, em chỉ thích mỗi anh thôi!"
Nói rồi, tôi kiễng chân lên hôn anh.
Mắt Diệp Tận ngây ngẩn và choáng váng.
Sau khi hôn xong, tôi cắn môi anh.
"Em mặc kệ, vừa nãy là anh chủ động hôn em, hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm với em, khỏi bàn cãi gì nữa hết!”
"Kể từ bây giờ, anh là bạn trai của em, chính thức được chứng nhận và đóng dấu."
Diệp Tận bị tôi làm cho đớ người.
Một lúc sau, Diệp Tận mới mỉm cười bất lực.
"Không hổ là em."
Thấy Diệp Tận không nói nhảm nữa, tôi mới yên tâm.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
"Vậy đêm nay... Em còn về lại trường không?"
"Anh có muốn em về không?"
Diệp Tận lắc đầu.
Vì vậy, đêm đó, tôi cùng Diệp Tận vào ở khách sạn.
Chung một phòng, cùng một giường.
Trước khi đi ngủ, tôi nhớ ra một chuyện.
"Hình như anh còn nợ em một thứ."
"Cái gì thế?"
"Tỏ tình, câu tỏ tình rõ ràng rành mạch."
Diệp Tận xoa đầu tôi và mỉm cười.
"Anh thích em, thích em vô cùng."
Đêm đó, anh ôm tôi vào lòng cả đêm, không làm gì khác.