(Đã dịch) Đao Phá Thương Khung - Chương 81 : Nàng là ta vị hôn thê
Tiểu Mao Cầu vui vẻ cười, nằm trong lòng Tử Vân làm nũng.
Thấy Tử Vân nước mắt chưa khô, nó còn vươn ra cái vuốt ngắn ngủn, giúp nàng lau đi nước mắt, khéo léo hỏi: "Tử Vân tỷ tỷ, tỷ sao lại khóc? Có phải Hà Vô Hận lại khi dễ tỷ nữa không?"
Vừa nhìn Tiểu Mao Cầu bộ dáng nghiêm túc như vậy, lại nghe đến giọng nói ngây ngô, tràn đầy quan tâm của nó, Tử Vân nhất thời vui mừng khôn xiết, càng thêm yêu thích nó.
"Ừm, đúng vậy đó, chính là Hà Vô Hận cái tên đại hỗn đản này bắt nạt ta."
"Tử Vân tỷ tỷ đừng khóc nha, hắn cũng thường xuyên bắt nạt ta đó, tỷ xem, hôm qua hắn còn dẫm nát bụng ta rồi này." Tiểu Mao Cầu vừa nghiêm túc nói, vừa dùng cái vuốt nhỏ chỉ chỉ cái bụng tròn vo của mình, hướng Tử Vân kể khổ, đồng thời bắt đầu tỉ mỉ giảng giải Hà Vô Hận đã ngược đãi nó như thế nào.
Tử Vân nghe mà đau lòng, ôm Tiểu Mao Cầu hung hăng an ủi, đồng thời cũng vô cùng tức giận, dùng ánh mắt mang đầy sát khí trừng Hà Vô Hận.
Hà Vô Hận nhất thời nổi giận, chỉ vào Tiểu Mao Cầu mắng: "Tiểu Hỗn Cầu, ngươi mẹ nó bớt giả bộ đáng thương đi, ta lúc nào ngược đãi ngươi hả?"
Trời ạ, có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục, Tiểu Mao Cầu lại dám trước mặt Tử Vân làm nũng giả bộ đáng thương, còn bôi nhọ hắn đủ kiểu, việc này làm sao hắn có thể nhẫn nhịn?
Tiểu Mao Cầu vội vã giả bộ run rẩy, trốn vào lòng Tử Vân, vùi đầu vào đôi gò bồng đảo no đủ tròn trịa của nàng, còn đáng thương nói: "Tử Vân tỷ tỷ tỷ xem, hắn lại hung ta!"
Nhất thời, lòng trắc ẩn của Tử Vân bị kích phát đến cực điểm, tức giận trừng Hà Vô Hận nói: "Hừ! Ngươi tên đại sắc lang này, đại hỗn đản, ngay cả Tiểu Mao Cầu cũng bắt nạt, ngươi quá vô sỉ!"
"Tiểu Mao Cầu, chúng ta đi, không thèm để ý đến tên đại bại hoại này nữa."
"Ừ, tốt, Tử Vân tỷ tỷ tỷ phải bảo vệ ta nha."
Cứ như vậy, Tử Vân ôm Tiểu Mao Cầu, hai người vừa nói vừa cười bỏ đi, bỏ lại Hà đại thiếu một mình bên bờ sông.
Lần này, Hà Vô Hận nhất thời khóc không ra nước mắt, chỉ biết ngửa mặt lên trời than thở.
"Ta dựa vào, cái thế đạo gì vậy! Đáng chết Tiểu Mao Cầu, bôi nhọ ta không nói, lại còn muốn cua gái của ta!"
...
Thương thế của Tử Vân vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Hà Vô Hận cảm thấy nàng ở trong vùng núi này tương đối nguy hiểm, muốn đưa nàng đi.
Bất quá, nàng lại không chịu rời đi, nhất quyết cùng Hà Vô Hận đồng thời săn giết mãnh thú, đợi đến sáu ngày kết thúc rồi về Hắc Giáp doanh.
Vừa nhắc tới vấn đề này, Hà Vô Hận liền hơi nghi hoặc, hỏi dò Tử Vân vì sao cũng đến tham gia Thu Liệp đại hội.
Phải biết, có thể tham gia Thu Liệp đại hội đều là quý tộc của Thanh Nguyên quốc, hơn nữa phần lớn đều là thiếu niên, rất nhiều người đều là vì Tử Thần công chúa mà đến.
Tử Vân lại là nữ hài tử, nàng không thể vì Tử Thần công chúa mà tham gia Thu Liệp đại hội, chẳng lẽ nàng muốn đoạt giải quán quân sao?
Bị Hà Vô Hận hỏi đến vấn đề này, Tử Vân liền cười giải thích, nàng trời sinh tính hoạt bát hiếu động, Thu Liệp đại hội long trọng như vậy, nàng đương nhiên muốn đến tham gia cho vui.
Chỉ là không ngờ, nàng tham gia cho vui thì không sao, lại gặp phải một đầu yêu thú cấp ba, bị yêu thú cấp ba đánh trọng thương, suýt chút mất mạng.
Cũng may nàng cơ linh, lúc trọng thương đã đốt lửa trại cầu cứu, nhờ vậy Hà Vô Hận mới tìm được nàng, cứu nàng trở về.
Một nam một nữ một Tiểu Mao Cầu, cùng nhau xuyên qua trong dãy núi, không giống như là đến săn giết mãnh thú, mà giống như một đôi tình nhân đang du sơn ngoạn thủy, nói chuyện yêu đương hơn.
Tử Vân vô cùng yêu thích Tiểu Mao Cầu, dọc đường đều ôm nó, Tiểu Mao Cầu cũng vô cùng cơ linh, lại còn chủ động bán đứng Hà Vô Hận, ra sức làm nũng với Tử Vân.
Dọc đường, bên tai nghe Tiểu Mao Cầu nói xấu đủ kiểu, Hà đại thiếu qu�� thực tức đến mặt mày đen lại, hận không thể bắt Tiểu Mao Cầu đến đánh cho một trận tơi bời.
Nhưng hắn vẫn chưa thể biểu hiện ra sự phẫn nộ, bằng không Tiểu Mao Cầu lại làm nũng giả bộ đáng thương, đi theo Tử Vân cáo trạng, Tử Vân lại khinh bỉ hắn.
Lần này, Hà Vô Hận xem như là triệt để nhìn thấu bản chất của Tiểu Mao Cầu, nó tuyệt đối là một tên tiểu hỗn cầu xấu bụng!
Trước mặt Hà Vô Hận, nó khi thì làm nũng, khi thì miệng đầy lời nói dối, khiến Hà Vô Hận tức giận đến ngứa răng.
Trước mặt Tử Vân, nó lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ ngoan, rất biết lấy lòng Tử Vân, chọc cho Tử Vân thương yêu đến cực điểm.
Sau bao ngày kìm nén lửa giận, cuối cùng Hà Vô Hận cũng thừa dịp lúc buổi tối, lôi Tiểu Mao Cầu đến một góc khuất, nói chuyện với nó.
"Tiểu Hỗn Cầu, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Lão đại, huynh đừng nóng giận mà, huynh yên tâm đi, ta sẽ không cướp gái của huynh đâu! Ta là Thánh Thú vương, sau này vợ ta nhất định cũng phải là Thánh Thú mới được!" Vừa nói, Tiểu Mao Cầu vừa vỗ ngực, th��� son sắt bảo đảm với Hà Vô Hận.
"Vậy ngươi cứ kè kè Tử Vân làm gì? Còn trước mặt nàng một mực nói xấu ta?"
"Lão đại, huynh có phải yêu Tử Vân tỷ tỷ rồi không? Hắc hắc, Tử Vân tỷ tỷ quả thực rất xinh đẹp, ta ủng hộ huynh theo đuổi tỷ ấy đó!"
"Theo đuổi con mẹ ngươi ấy, Tiểu Hỗn Cầu, ngươi mau thành thật khai báo, ngươi trăm phương ngàn kế bôi nhọ ta, rốt cuộc muốn làm gì?"
"À, cũng không có gì đâu, ta chỉ muốn lão đại huynh đáp ứng ta mấy yêu cầu thôi mà. Thứ nhất, sau này huynh phải gọi ta Cầu Cầu, không được gọi ta Tiểu Hỗn Cầu. Thứ hai, sau khi huynh về Ngọc Kinh Thành, phải tìm cho ta ít nhất năm viên Hỏa Linh Quả. Thứ ba, viên yêu đan của yêu thú cấp ba kia, huynh cũng phải cho ta ăn."
Tiểu Mao Cầu vươn cái vuốt nhỏ, gãi gãi đầu ngón tay, từng cái từng cái đưa ra yêu cầu của mình với Hà Vô Hận.
Nhất thời, Hà Vô Hận tức giận đến mũi cũng lệch, chỉ vào Tiểu Mao Cầu mắng: "Mẹ kiếp, Tiểu Hỗn Cầu ngươi còn dám nói điều kiện với ta? Có tin ta nhốt ngươi trong không gian bao khỏa, cho ngươi vĩnh viễn không ra được không?"
Tiểu Mao Cầu vừa nghe, nhất thời nhảy ra xa một trượng, kéo cổ họng hét lớn: "Ô ô ô, Tử Vân tỷ tỷ! Tử Vân tỷ tỷ! Hà Vô Hận xấu xa lắm, hắn lại bắt nạt ta rồi."
Hà Vô Hận nhất thời đau cả đầu, chỉ biết xoa trán nói: "Được rồi được rồi, Tiểu Hỗn Cầu ngươi đừng kêu nữa, ta đáp ứng ngươi là được chứ gì."
Sau đó, Hà Vô Hận giao ra yêu đan của yêu thú cấp ba, Tiểu Mao Cầu lúc này mới lộ ra nụ cười chiến thắng, ôm yêu đan nuốt vào bụng.
"Được rồi, lão đại, ta muốn đi ngủ, mấy ngày nữa gặp lại nha."
"Gặp lại con khỉ, tốt nhất đừng đến phá đám chuyện tốt của ta." Hà Vô Hận tức giận tóm lấy Tiểu Mao Cầu, nhét nó vào không gian bao khỏa.
Lần này, Hà đại thiếu rốt cuộc được yên tĩnh.
Ba ngày còn lại, hoàn toàn thuộc về thế giới của Hà Vô Hận và Tử Vân.
Hai người nắm tay nhau đi, xuyên qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, săn giết hết con mãnh thú này đến con mãnh thú khác.
Một đường có giai nhân làm bạn, sau khi kịch liệt chém giết còn có thể cùng Tử Vân nói chuyện phiếm, trêu chọc nàng vài câu, hai người đánh nhau, vô cùng thoải mái.
Đương nhiên, Hà Vô Hận từ đầu đến cuối không quên ước nguyện ban đầu khi tham gia Thu Liệp đại hội, hắn cần săn giết càng nhiều mãnh thú và yêu thú, vượt qua Mộ Dung Kinh Lược.
Cho nên, ba ngày này, hắn vẫn luôn không ngừng tìm kiếm mãnh thú và yêu thú, thu hoạch vô số kinh nghiệm và chiến lợi phẩm.
Hắn là võ sĩ cấp bảy, Tử Vân là võ sĩ cấp sáu, lại có bảo kiếm Phần Dương, hai người đều là cao thủ, trang bị hoàn hảo, săn giết mãnh thú vô cùng nhanh chóng.
Thậm chí, Hà Vô Hận còn cố ý tìm mấy con yêu thú cấp hai để giết, với thực lực của hắn, liên thủ với Tử Vân, săn giết yêu thú cấp hai hoàn toàn không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là, Tử Vân nói mình chỉ đến tham gia cho vui, không có ý định có biểu hiện gì nổi bật tại Thu Liệp đại hội.
Cho nên, nàng nhường hết chiến lợi phẩm sau khi săn giết yêu thú cho Hà Vô Hận.
Dù Hà Vô Hận hết lần này đến lần khác từ chối, nàng vẫn kiên trì, thế là Hà Vô Hận không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Cứ như vậy, ba ngày thoáng chốc đã qua.
Trong ba ngày này, Hà Vô Hận đại khái tính toán một chút, bọn họ đã săn giết hơn 800 con mãnh thú, bốn con yêu thú cấp hai.
Nhờ vậy, hắn cũng đã nhận được 7 vạn điểm kinh nghiệm, thuận lợi lên tới võ sĩ cấp tám.
Võ sĩ cấp bảy lên tới võ sĩ cấp tám cần 50 ngàn điểm kinh nghiệm, sau khi hắn lên tới võ sĩ cấp tám, còn tích lũy được 20 ngàn điểm kinh nghiệm.
Võ sĩ cấp tám lên tới võ sĩ cấp chín cần 55 ngàn điểm kinh nghiệm, hắn còn thiếu 3 vạn 5000 điểm kinh nghiệm nữa là có thể đạt đến võ sĩ cấp chín.
Đêm nay là đêm cuối cùng trước khi Thu Liệp đại hội kết thúc, hai người đã đến ngoại vi Mãnh Hổ sơn mạch, chỉ chờ sáng mai trở về Hắc Giáp doanh.
Hai người đang nghỉ ngơi trong một hang núi bí mật, trong hang đốt một đống lửa, hai người ngồi bên cạnh, đang nướng thịt lợn rừng.
Rất nhanh, thịt lợn rừng nướng chín, bốc lên hơi nóng thơm ngát, Hà Vô Hận xé một miếng đưa cho Tử Vân.
"Oa, thơm quá! Hà Vô Hận, ngươi thân là đại thiếu gia của Hà phủ, từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, không ngờ lại biết nướng thịt."
Tuy rằng đồ ăn rất đơn giản thô ráp, không sánh được với sơn hào hải vị trước đây, nhưng Tử Vân vẫn ăn ngon lành, khen Hà Vô Hận không ngớt lời.
Hà Vô Hận nhếch miệng cười, cũng không giải thích nhiều, cũng cầm một miếng thịt lợn rừng lớn ăn ngấu nghiến.
Tử Vân ăn thịt nướng từng miếng nhỏ, len lén liếc nhìn Hà Vô Hận.
Thấy hắn mặc áo giáp Hắc Ưng, cả người dính đầy vết máu, Tử Vân lại nhớ tới những trận chiến đấu kịch liệt trong ba ngày này, không khỏi động lòng.
"Hà đại thiếu, ta rất hiếu kỳ, ngươi là một tên hoàn khố đại thiếu, vốn có thể ở nhà hưởng thụ cơm ngon áo đẹp, sơn hào hải vị. Mà ngươi lại phải mạo hiểm đến tính mạng, tham gia Thu Liệp đại hội này, còn chịu nhiều khổ sở như vậy? Ngươi rốt cuộc vì cái gì?"
Câu hỏi này khiến Hà Vô Hận ngừng nhai nuốt, ngẩng đầu nhìn Tử Vân, nghiêm túc suy tư một chút.
Nếu như đổi lại người khác, hắn có lẽ đã tùy tiện tìm một lý do để lừa gạt, nhưng hắn và Tử Vân quen biết đã lâu, từ lâu coi nàng là bạn bè tốt.
"Thứ nhất, đương nhiên là vì gột rửa tiếng xấu, vì Hà gia ta lấy lại danh dự, tiếng tăm trước kia của ta tỷ cũng biết rõ rồi."
"Thứ hai, đương nhiên là vì Tử Thần công chúa. Nàng là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Nguyên quốc, là người tình trong mộng của vô số nam nhân, ta đương nhiên cũng rất mong chờ."
Nghe đến lý do thứ hai, Tử Vân rõ ràng run lên, đáy mắt thoáng qua một tia khác lạ, nhưng nàng lại che giấu rất kỹ, cúi đầu tiếp tục ăn thịt nướng.
Bất quá, đối với lời giải thích thứ hai của Hà Vô Hận, nàng dường như không hài lòng, im lặng một hồi, lại hỏi tiếp: "Ngươi mạo hiểm tính mạng tham gia săn bắn mùa thu, cũng chỉ vì Tử Thần công chúa là mỹ nhân thôi sao?"
Hà Vô Hận cười cười, vừa gặm thịt nướng, vừa không để ý nói: "Còn nữa, nàng là vị hôn thê của ta, chúng ta có hôn ước từ trước, ta không thể để nàng bị người khác cướp đi được."
Nghe vậy, Tử Vân đang cúi đầu ăn thịt nướng, nhất thời như bị sét đánh.
Nàng trừng lớn hai mắt, kinh ngạc há miệng nhỏ, thất thanh nói: "Cái gì? Hôn ước? Vị hôn thê? Sao không ai nói cho ta biết?"
"Hả?" Hà Vô Hận nhíu mày, cười hỏi: "Nói cho tỷ biết làm gì? Đây là chuyện hôn nhân mà ta và nàng đã định từ khi còn bé, có rất ít người biết."
"Trước đây, Tử Thần công chúa là đệ nhất mỹ nhân của Thanh Nguyên quốc, còn ta là một tên hoàn khố vô dụng. Nếu ta nói Tử Thần công chúa là vị hôn thê của ta, thiên hạ chẳng cười rụng răng sao? Hoàng thất còn mặt mũi nào nữa?"
Hà Vô Hận cười lớn, trong tiếng cười mang theo sự tự giễu và cô đơn sâu sắc.
Tử Vân đã im lặng, nàng cúi đầu, thân thể run rẩy nhẹ nhàng, vẻ mặt trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quái dị, trong mắt dần dần bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.
Một nụ hôn vụng trộm có thể làm trái tim xao xuyến, nhưng một lời nói thật lòng có thể làm tan vỡ cả thế giới. Dịch độc quyền tại truyen.free