(Đã dịch) Đao Phá Thương Khung - Chương 139 : Thần bí Ngự Thú sư
Mà hiện tại, Hà Vô Hận lại bị mang theo cái danh xưng cao thượng như vậy, dù hắn da mặt đủ dày, bây giờ cũng có chút gò má nóng lên.
"Gia gia, đó là mọi người lấy lòng cháu thôi, ngài làm sao có thể tin chứ. Danh hiệu Quân Thần này, đương nhiên vẫn là trừ ngài ra không còn ai xứng đáng hơn."
Hà Diệu Thiên lại là một trận cười to sảng khoái, mang theo Hà Vô Hận ba người vào trong trướng.
Hà Phong cũng ở đó, rất thức thời sai thân binh dâng trà nước cho Hà Vô Hận ba người.
Ngồi xuống sau, Hà Diệu Thiên mới nhận ra thân phận của Đường Bảo và Mộc Tử Thần, đối với Tôn Tử của lão hữu Đường Bảo, ông đương nhiên l�� cực kỳ yêu thích.
Mà phản ứng của ông đối với Mộc Tử Thần lại có chút ý vị sâu xa, tuy rằng lão gia tử nhận ra Tử Thần công chúa đang cải trang nam, nhưng lại làm bộ không quen biết, vẫn chưa vạch trần.
Hơn nữa, trong lòng ông ít nhiều còn có chút đắc ý.
Dù sao, Tôn Tử của mình có thể lừa được công chúa đến tận Trân Châu đảo này, có thể thấy được mị lực của Hà Vô Hận, xác thực không tầm thường.
Nói chuyện với nhau một hồi, ý cười của Hà Diệu Thiên liền từ từ thu lại, Hà Vô Hận phát hiện lão gia tử có điều lo lắng, liền ân cần hỏi han.
Hỏi ra mới biết, đại quân Hắc Giáp doanh hiện nay gặp phải một chút phiền toái.
"Vô Hận, gia gia có một nhiệm vụ mới muốn giao cho con, nhiệm vụ này hi vọng con sẽ hoàn thành."
Vừa hỏi mới biết, nguyên lai 20 ngàn đại quân Hắc Giáp doanh trong Hồ Lô cốc, gần đây gặp phải không ít phiền toái.
Hà Diệu Thiên lúc trước sở dĩ chọn Hồ Lô cốc làm nơi đóng quân, là xuất phát từ suy tính chiến lược.
Trong vòng năm trăm dặm, chỉ có sơn mạch cùng đồi núi, đều không quá thích hợp để dựng trại đóng quân.
Duy chỉ có Hồ Lô cốc này, ba mặt vờn quanh ngàn trượng cao sơn, chỉ có một lối ra, có thể nói là dễ thủ khó công.
Huống chi, Hồ Lô cốc cách Trân Châu thành chỉ có hai mươi dặm, phi thường thuận tiện tiến công đại quân của Long Cửu, giải cứu Trân Châu thành đang bị vây khốn.
Vốn dĩ, đại quân trú đóng ở Hồ Lô cốc, là tuyệt đối an toàn.
Thế nhưng thủ hạ của Long Cửu người tài ba đông đảo, vẫn có cao nhân sử dụng quỷ kế.
Vốn là, đại quân của Long Cửu không cách nào lặn lội đường xa, leo lên ngàn trượng cao sơn, từ mặt bên tập kích đại quân Hồ Lô cốc.
Thế nhưng thủ hạ của Long Cửu có một nhánh đội ngũ thần bí, đó là một nhánh có thể thuần hóa thao túng mãnh thú, những người kia được gọi là Ngự Thú sư.
Hà Vô Hận từng đọc Đông Hoang sử ký, cho nên nghe qua về Ngự Thú sư, đều có một loại lực lượng cường đại rất thần bí.
Nhân vật lợi hại trong Ngự Thú sư, có thể thông qua thủ đoạn đặc thù, khống chế động vật, mãnh thú đầy khắp núi đồi, nắm giữ năng lực tác chiến cực kỳ mạnh mẽ.
Nghĩ tới đây, Hà Vô Hận liền không tự chủ được nhớ tới Đổng Hoành Nguyên.
Đổng Hoành Nguyên mặc dù có thể nắm giữ và khống chế Man Hoang Cự Sa kia, chắc hẳn cũng là tu luyện phương pháp đặc thù của Ngự Thú sư.
Mà phiền phức mà đại quân trong Hồ Lô cốc gần đây gặp phải chính là, đều có Ngự Thú sư thao túng vô số mãnh thú, vượt qua ba mặt cao sơn xung kích và đánh lén đại doanh.
Ngay từ đầu, vì chống đối mãnh thú kết bè kết lũ tấn công, Hà Diệu Thiên sai ba ngàn quân trấn thủ ba mặt cao sơn, xây thành phòng tuyến.
Đàn mãnh thú rốt cuộc bị chống đối và tiêu diệt, không thể xông vào Hồ Lô cốc đánh lén, thế nhưng những Ngự Thú sư đó lại có chiêu mới.
Bọn chúng không thao túng mãnh thú hình thể to lớn, mục tiêu rõ ràng nữa, mà điều động độc trùng xà con kiến, lẻn vào Hồ Lô cốc đánh lén binh sĩ.
Xà kịch độc dài một hai thước, ong độc to bằng móng tay, độc trùng, còn có kiến độc chừng hạt gạo, những thứ này đều là các binh sĩ trên trạm gác không phòng thủ được.
Những độc trùng xà con kiến này lẻn vào Hồ Lô cốc, liền bắt đầu kết bè kết lũ làm hại.
Rất nhiều binh sĩ bị cắn bị thương, rất nhanh sẽ độc phát thân vong, người thực lực cao cường hơn tuy rằng không bị độc chết, cũng sẽ tàn tật, mất đi chiến đấu lực.
Nói tóm lại, trong sáu ngày ngắn ngủi, 20 ngàn đại quân Hắc Giáp doanh, liền có hơn một ngàn người bị độc trùng xà con kiến độc chết, hơn ba ngàn người vì vậy mà bị thương.
Những Ngự Thú sư đó lại xuất quỷ nhập thần, Hà Diệu Thiên nghĩ mọi biện pháp, để Hà Trùng dẫn dắt Huyết Khấp lùng sục xung quanh, cũng không thu hoạch được gì lớn, chỉ bắt được vài con Tiểu Miêu.
Cứ thế mãi, cho dù hai bên đại quân không khai chiến, bằng vào những Ngự Thú sư đó, cũng có thể làm cho đại quân Hắc Giáp doanh không ngừng giảm quân số, đến lúc đó tự sụp đổ.
Chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần toàn quân, khiến Hà Diệu Thiên vô cùng lo lắng.
Hiểu được tình huống, Hà Vô Hận liền tự tin vỗ ngực một cái, nói với Hà Diệu Thiên: "Gia gia yên tâm, chuyện này cứ giao cho cháu, cháu bảo đảm để những Ngự Thú sư đó c�� đi mà không có về."
"Được, Vô Hận, việc này thành bại hay không, liền toàn bộ xem con rồi."
Hà Diệu Thiên vui mừng vỗ vai Hà Vô Hận, giao trọng trách này cho hắn.
Sau đó, dưới sự bày mưu tính kế của lão gia tử, Hà Phong bưng tới một cái rương nhỏ, trong rương tràn đầy các loại thuốc mỡ cùng dược liệu.
"Vô Hận, những thuốc này có thể giải các loại kịch độc của độc trùng xà con kiến, còn có một chút dược liệu khác, con khẳng định sẽ dùng được."
Hà Vô Hận vừa nghe, liền thu hồi rương nhỏ, sau đó mang theo Đường Bảo và Mộc Tử Thần rời đi.
Ba người được an bài trong ba gian phòng trong doanh địa, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sau khi trở về phòng, Hà Vô Hận không hề đi ra ngoài, ngay cả cơm trưa cũng là Hà Phong tự mình mang cơm hộp đến.
Hắn ở trong phòng đợi cả buổi chiều, một mực tu luyện Âm Dương Tạo Hóa công, thu dọn một ít đồ đạc.
Đến giờ cơm tối, Hà Vô Hận mới ra khỏi phòng, cả người nhìn qua tinh thần phấn chấn.
Ăn cơm tối xong, hắn liền mang theo Đường Bảo và Mộc Tử Thần đi dạo trong quân doanh.
Đường Bảo lười đi lại, liền tò mò hỏi tại sao không về phòng nghỉ ngơi, lại muốn tốn sức đi khắp nơi.
Hà Vô Hận cười nói một câu, sau khi ăn xong đi bộ trăm bước sống đến chín mươi chín, vận động nhiều có ích cho thân thể khỏe mạnh.
Đường Bảo tin sái cổ câu nói này, liền không oán giận khó nhọc nữa, ngược lại Mộc Tử Thần che miệng cười khẽ, trong con ngươi lóe lên vẻ khác lạ.
Nàng dường như nhìn ra, Hà Vô Hận nhìn như tản bộ, kỳ thực trong bóng tối một mực quan sát địa hình Hồ Lô cốc, bố trí bên trong trại lính.
Đương nhiên, hắn càng quan sát nhiều hơn dáng vẻ của những độc trùng xà con kiến kia.
Mấy ngày qua, độc trùng xà con kiến một mực tập kích Hồ Lô cốc, xưa nay không gián đoạn.
Ngay cả khi các binh sĩ ăn cơm tối, đều có mấy chục người bị độc ngã xuống đất, dáng vẻ hết sức thê thảm.
Đêm xuống, đợi đến khi toàn bộ quân doanh đều yên tĩnh lại, tất cả binh sĩ đều ngủ say, Hà Vô Hận lại ra khỏi cửa.
Hắn gọi Đường Bảo và Mộc Tử Thần dậy, ba người mặc y phục dạ hành màu đen, rời khỏi Hồ Lô cốc dưới màn đêm đen như mực, hướng về núi rừng ngoài cốc.
Đường Bảo vừa nằm xuống đang muốn ngủ say, lại bị Hà Vô Hận kéo đi, không khỏi có chút ủ rũ.
"Đại thiếu gia, buổi tối không phải nên ngủ sao? Vì sao ngươi luôn thích hành động vào buổi tối vậy? Lần trước đi phá hủy thủy sư đại doanh cũng vậy!"
Ba người xuyên hành trong núi rừng dưới màn đêm, Đường Bảo tuy rằng nhỏ giọng, nhưng vẫn làm kinh động vài con chim trong rừng bay đi.
"Màn đêm là lớp bảo vệ tốt nhất, đêm lạnh có thể khiến người ta đầu óc tỉnh táo!"
Âm thanh của Hà Vô Hận truyền đến, khiến Đường Bảo bĩu môi, gãi đầu nói: "Đại thiếu gia, lời ngươi nói quá thâm ảo, ta không hiểu."
"Còn nữa, đại thiếu gia, ta phát hiện ngươi gần đây trở nên càng ngày càng nghiêm túc, điều này hoàn toàn không giống ngươi!"
Lời vừa nói ra, Hà Vô Hận lập tức dừng bước, nghiêng đầu lại nhìn Đường Bảo với nụ cười lạnh lùng trên mặt.
"Ồ, Đường Bao Tử, ý ngươi là nói, bổn thiếu gia trước đây rất không đứng đắn?"
"Không có không có, đại thiếu gia ngươi ��ã hiểu lầm." Đường Bảo nào dám thừa nhận, vội vã xua tay phủ nhận.
"Được rồi, ngươi im miệng cho Lão Tử! Ngoan ngoãn mà đi theo, đến lúc đó có chỗ tốt cho ngươi."
Hà Vô Hận trừng mắt, Đường Bảo rụt cổ lại, không nói nữa, ba người tiếp tục trầm mặc xuyên hành trong rừng.
Hồ Lô cốc có ba mặt Đông Tây Nam là sơn mạch, chỉ có phía Bắc là lối ra, đối diện Trân Châu thành.
Hiện tại, ba người đang ở trong dãy núi phía Đông, đi từ chân núi lên đỉnh núi.
Trong ngoài Hồ Lô cốc, cùng với ba mặt dãy núi này, đều có độc trùng xà con kiến, chỉ cần sơ sẩy một chút là trúng chiêu.
Xuất phát từ cân nhắc an toàn, Hà Vô Hận để Đường Bảo và Mộc Tử Thần mặc Huyền Giáp.
Có Huyền Giáp bảo vệ toàn thân, sẽ không sợ độc trùng xà con kiến tấn công.
Hà Vô Hận không mặc Chiến Long Giáp, bởi vì bộ áo giáp này màu vàng óng, vào buổi tối rất dễ thấy, dễ dàng bại lộ mục tiêu.
Bất quá, hắn hiện tại là cường giả Võ Sư cấp năm, đừng nói là những độc trùng xà con kiến này, coi như là Yêu thú cấp ba cũng chưa chắc làm tổn thương ��ược hắn.
Đi thêm một đoạn, cảnh vật xung quanh không còn như dưới chân núi, thế núi trở nên dốc đứng gập ghềnh.
Mọi người đang ở trong một rừng cây tùng, trên đất đầy lá thông khô vàng mềm mại, trên mặt đất mọc đầy bụi cây, rừng gai và các loại dây leo.
Đúng lúc này, Hà Vô Hận đi ở phía trước bỗng nhiên dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
"Các ngươi nghe, có động tĩnh."
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Đường Bảo và Mộc Tử Thần nghe được, hai người cũng lập tức nín thở, nghiêng tai lắng nghe.
Đúng như dự đoán, sau khi yên tĩnh lại hai người có thể nghe được, trong rừng cây u tĩnh, cách đó không xa truyền đến tiếng "Sa sa sa".
Âm thanh đó, giống như có rất nhiều con vật nhỏ bò trên mặt đất.
Lần này Hà Vô Hận đến, đương nhiên mang theo Tiểu Mao Cầu và Tiểu Thanh Long.
Bất quá, Tiểu Thanh Long vẫn còn ngủ say trong không gian, Tiểu Mao Cầu thì nằm trong lồng ngực Mộc Tử Thần sưởi ấm.
Cho dù không có Tiểu Thanh Long lượn lờ trên không trung điều tra tình huống, Hà Vô Hận vẫn có năng lực điều tra bản đồ, cho nên hắn rất nhanh sẽ nhìn rõ tình huống.
Không biết từ khi nào, trên mặt đất bốn phía đã xuất hiện rất nhiều tiểu xà sặc sỡ, mỗi con chỉ to bằng chiếc đũa, đang bò về phía bên này.
Chỉ cần dùng điều tra bản đồ quét qua, Hà Vô Hận có thể thấy, trong vòng ba mươi trượng xung quanh, dĩ nhiên lít nha lít nhít đều là loại tiểu xà này.
Căn cứ kinh nghiệm phán đoán, xà càng có màu sắc diễm lệ, độc tính càng mạnh.
Những tiểu xà này chắc chắn là kịch độc chi xà, tuy rằng không lớn, nhưng tốc độ hành động rất nhanh, vô cùng linh xảo, tuyệt đối rất khó đối phó.
"Cẩn thận, xung quanh có rất nhiều xà."
Hà Vô Hận hạ giọng nhắc nhở, Đường Bảo lộ ra hai mắt trong bộ khôi giáp lớn, đầy vẻ căng thẳng.
Mà Mộc Tử Thần vốn rất sợ rắn, vừa nghe lời này lập tức mặt mày trắng bệch, đôi mắt to trong veo vội vã đảo quanh, tìm kiếm tung tích tiểu xà.
"Tử Thần tỷ tỷ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ." Tiểu Mao Cầu nhận ra sự căng thẳng của Mộc Tử Thần, rất hiểu ý an ủi.
"Tử Thần tỷ tỷ, lát nữa ta phun một ngụm lửa ra, những con xà kia sẽ chết hết, sẽ không làm tỷ tỷ ghê tởm đâu."
Chuyện lạ gì mà đêm nay trăng khuyết lại sáng hơn trăng tròn. Dịch độc quyền tại truyen.free