Đảo Mắt Rồng - Chapter 6:
Trong bóng tối , Băng cảm thấy Tâm kéo tay cô đi về phía cầu thang. Tiếng la hét và xô xát vang lên từ phòng khách, có vẻ như ai đó đã tấn công lực lượng bảo vệ của ông Khang.
Băng run rẩy thì thầm: "Chị đang làm gì vậy?"
"Giải cứu em. Chị xin lỗi vì đã phải diễn kịch." Tâm trả lời ngắn gọn.
Băng cảm thấy như có ai vừa đấm mạnh vào ngực. "Diễn kịch?"
"Từ lúc bước vào ngôi nhà này, chị đã biết bố đang nghe mọi cuộc trò chuyện. Chị phải làm ra vẻ phản bội em để bảo vệ em." Tâm giải thích vội vàng: "Giờ chúng ta phải rời đây ngay."
Họ lên đến tầng hai trong bóng tối. Tâm dẫn Băng vào một căn phòng, mở ngăn kéo bàn làm việc và lấy ra một chiếc túi đen.
"Đây là những tài liệu chị đã nói. Tất cả bằng chứng về hoạt động bất hợp pháp của ZPY Industries trong 10 năm qua." Tâm nói: "Chị đã sao chép từ két sắt của bố từ chiều nay."
Băng muốn hỏi tại sao nhưng câu trả lời bị gián đoạn bởi tiếng bước chân nặng nề trên cầu thang.
"Họ đã lên tầng hai rồi!" Tâm kéo Băng về phía cửa sổ: "Chúng ta phải nhảy xuống."
Băng nhìn ra ngoài, tim đập thình thình khi thấy khoảng cách từ tầng hai xuống đất. Cô nuốt khô nước bọt.
"Tin chị đi." Tâm nắm chặt tay Băng: "Bên dưới có bụi cây làm đệm."
Không còn lựa chọn nào khác, hai người cùng nhảy qua cửa sổ. May mắn là Tâm nói đúng, bụi cây phía dưới đã đỡ được một phần lực tác động, mặc dù cả hai vẫn bị xây xát.
"Nhanh lên!" Tâm kéo Băng chạy về phía bờ biển.
Phía sau họ, ánh đèn pin chiếu sáng và tiếng hét lớn vang lên: "Chúng chạy về phía biển! Bao vây khu vực đó!"
Trong lúc chạy, Băng thở hổn hển: "Ai đã tắt đèn vậy?"
"Một người bạn của chị. Chị đã liên lạc trước khi đến đây."
Họ chạy qua khu rừng nhỏ, những cành cây sượt qua người gây đau nhức. Tiếng người đuổi theo ngày càng gần hơn. Khi đến bờ biển, tim Băng như rơi xuống khi thấy thuyền của ông Sáu đã không còn ở đó.
Băng tuyệt vọng: "Làm sao chúng ta thoát được?"
"Bơi." Tâm nói quyết đoán: "Chị từng là vận động viên bơi lội cấp tỉnh. Em bơi được chứ?"
"Em bơi được, nhưng..." Băng nhìn ra biển đen kịt, sóng to.
"Không có nhưng." Tâm cởi áo khoác ngoài: "Chúng ta bơi về phía đất liền. Khoảng 2 km thôi."
Cả hai cùng lao xuống nước biển lạnh. Băng ôm chặt chiếc túi tài liệu, cố gắng bơi theo Tâm. Nước biển mặn chát, sóng to làm họ khó thở. Phía sau, tiếng thuyền máy rầm rầm đang tiếp cận.
"Họ đuổi theo bằng thuyền!" Băng hét lên, hoảng loạn.
"Lặn xuống!" Tâm ra lệnh.
Cả hai cùng lặn sâu, nín thở trong nước tối đen. Tiếng máy thuyền vang vang trên đầu, rồi dần xa đi. Khi nổi lên, họ thấy ánh đèn pha đang quét khắp mặt nước ở khu vực khác.
"Họ đi nhầm hướng." Tâm thở phào: "Tiếp tục bơi thôi."
Sau gần một giờ bơi trong nước lạnh, cuối cùng cả hai cũng chạm chân đến đáy cạn và bò lên bờ. Họ ở một bãi biển hoang vắng, cách cảng cá S khoảng 5 km.
Băng nằm dài trên cát, kiệt sức: "Chị còn ổn chứ?"
"Chị ổn." Tâm ngồi dậy, lau nước khỏi mặt: "Cảm ơn em đã tin tưởng chị."
Băng cảm thấy xấu hổ: "Em xin lỗi vì đã nghi ngờ chị. Khi thấy chị nói những lời lạnh lùng như vậy..." Cô không nói hết được.
"Chị hiểu. Chị cũng sẽ nghĩ vậy nếu ở vào vị trí của em." Tâm nhìn về phía Đảo Mắt Rồng, nơi vẫn còn đèn sáng: "Bố chị là một người rất thông minh và tàn nhẫn. Ông ta luôn nghe lén tất cả cuộc trò chuyện trong nhà."
Băng nhìn chằm chằm vào Tâm: "Vậy từ đầu chị đã có kế hoạch?"
"Không hẳn. Chị chỉ biết rằng phải làm gì đó để cứu em." Tâm mở túi tài liệu kiểm tra: "May mắn là những giấy tờ quan trọng nhất vẫn còn nguyên vẹn."
Băng nhìn vào túi, thấy bên trong có nhiều file tài liệu được bọc nilon cẩn thận.
"Hợp đồng xả thải bất hợp pháp, báo cáo tài chính giả mạo, danh sách các quan chức được hối lộ, và quan trọng nhất là bản đồ tất cả các điểm xả thải trái phép trong vòng 50 km." Tâm giải thích: "Đủ để đưa bố chị và cả tập đoàn ra tòa."
Băng ngạc nhiên: "Chị lấy được chúng như thế nào?"
"Trong lúc bố tưởng chị đang 'suy nghĩ về tương lai' ở tầng hai, chị đã mở két sắt trong phòng làm việc của ông ta. Chị biết mật khẩu từ lâu rồi." Tâm mỉm cười buồn: "Ông ta quá tin tưởng con gái mình."
Băng cảm thấy một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng. Vừa là sự kính phục trước lòng can đảm của Tâm, vừa là sự đau xót khi thấy cô phải phản bội cha mình.
"Chị có hối hận không?" Băng hỏi nhẹ nhàng.
"Có." Tâm thừa nhận: "Nhưng chị hối hận vì đã để ông ta làm tổn thương bao nhiều người trong suốt bấy nhiêu năm. Chứ không phải vì việc ngăn chặn ông ta hôm nay."
Họ đứng dậy, chuẩn bị đi tìm nơi trú ẩn. Nhưng đột nhiên, từ phía sau có tiếng động cơ xe máy. Một chiếc xe bật đèn pha chói lóa hướng về phía họ.
"Chạy!" Tâm hét lên.
Nhưng họ đã kiệt sức sau chuyến bơi dài, không thể chạy nhanh được. Chiếc xe đuổi theo, dần thu hẹp khoảng cách.
Đúng lúc tuyệt vọng, một chiếc xe tải xuất hiện từ hướng ngược lại, chặn đường chiếc xe máy. Từ trên xe tải nhảy xuống một người đàn ông cao to.
"Băng! Lên xe nhanh!"
Đó là ông Sáu - người ngư dân đã đưa Băng ra đảo.
Băng không tin nổi: "Ông Sáu sao lại ở đây?"
"Tôi thấy có nhiều thuyền lạ ra khơi, biết chắc có chuyện gì đó xảy ra." Ông Sáu nói: "Tôi không thể bỏ mặc hai cô được."
Chiếc xe tải chạy vào đường trong đất, tránh xa các con đường chính. Từ xa, họ thấy nhiều chiếc xe hơi đang tuần tra trên đường lớn, tìm kiếm họ.
Tâm lo lắng: "Ông sẽ đưa chúng tôi đến đâu?"
"Nhà tôi. Trong làng chài cũ, họ không dễ tìm được." Ông Sáu trả lời: "Sáng mai tôi sẽ đưa hai cô ra khỏi thành phố P."
Khi đến ngôi nhà nhỏ của ông Sáu, vợ ông - bà Tám - đã chuẩn bị sẵn quần áo khô và cháo nóng. Hai người phụ nữ ngồi bên bếp lửa, cố gắng sưởi ấm cơ thể.
Băng nhìn Tâm với ánh mắt băn khoăn: "Giờ chúng ta sẽ làm gì?"
"Trước tiên, em phải liên lạc với tòa soạn và công an." Tâm nói: "Với những tài liệu này, em có thể khởi động một cuộc điều tra chính thức."
Băng đột nhiên lo lắng cho Tâm: "Nhưng chị thì sao? Chị sẽ bị coi là kẻ phản bội gia đình."
"Chị đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó rồi." Tâm nói, nhìn ra cửa sổ hướng về phía biển: "Từ lúc chị quyết định trở thành bác sĩ thay vì làm việc cho công ty như bố muốn, chị đã biết một ngày nào đó sẽ phải đối mặt với lựa chọn này."
Băng cảm thấy buồn cho hoàn cảnh của Tâm: "Chị sẽ đi đâu sau này?"
"Có lẽ chị sẽ rời thành phố P, đi nơi khác làm việc." Tâm nói: "Nhưng trước đó, chị muốn chắc chắn rằng những gì chúng ta đã làm sẽ mang lại kết quả."
Băng nhìn vào khuôn mặt quyết đoán của Tâm dưới ánh lửa bếp. Cô nhận ra rằng người phụ nữ này đã thay đổi hoàn toàn từ lần gặp đầu tiên. Không còn là bác sĩ e dè, cảnh giác, mà giờ đây là một người phụ nữ mạnh mẽ, sẵn sàng hy sinh tất cả vì công lý.
"Em cũng vậy." Băng nói với quyết tâm rõ rệt: "Em sẽ không rời đi cho đến khi sự thật được phơi bày hoàn toàn."
"Nguy hiểm lắm đó." Tâm nhắc nhở: "Bố chị sẽ không bao giờ tha thứ cho việc này. Ông ta có thể làm bất cứ điều gì."
"Thì chúng ta sẽ cùng đối mặt với nguy hiểm đó." Băng nói, đưa tay nắm lấy tay Tâm: "Chị đã nói rồi mà - chúng ta sẽ gặp nguy hiểm cùng nhau."
Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc điều tra này, Tâm mỉm cười - một nụ cười thật sự, không còn phải che giấu hay diễn kịch.
"Cảm ơn em."
Băng ngạc nhiên về sự thay đổi trong giọng nói của Tâm: "Cảm ơn vì điều gì?"
"Vì đã giúp chị tìm lại can đảm để làm điều đúng đắn."
Cả hai ngồi im lặng bên nhau, nghe tiếng sóng vỗ bờ xa xa. Cuộc chiến chưa kết thúc, thậm chí có thể mới chỉ bắt đầu. Nhưng ít nhất, họ không còn cô đơn nữa.
Sáng sớm hôm sau, ông Sáu đưa họ đến ga xe lửa bằng chiếc xe tải cũ kỹ.
"Hai cô cẩn thận nhé." Ông nói khi chia tay: "Tôi sẽ cầu nguyện cho hai cô."
Băng và Tâm lên chuyến tàu sớm nhất về thành phố A - nơi có trụ sở chính của tòa soạn báo Tiền Phong, nơi Băng làm việc.
Trong suốt chuyến đi, họ lập kế hoạch chi tiết về cách công bố thông tin. Tâm sẽ là nhân chứng chính, cung cấp bằng chứng từ bên trong. Băng sẽ viết loạt bài điều tra chi tiết và phối hợp với cơ quan chức năng.
Tâm nhìn ra cửa sổ tàu, giọng có chút run rẩy: "Em có sợ không?"
"Sợ chứ." Băng thừa nhận: "Nhưng em sợ việc không làm gì hơn là sợ hậu quả của việc làm điều đúng đắn."
"Em đã trưởng thành rất nhiều trong vài ngày qua." Tâm nhận xét.
"Chị cũng vậy. Hay đúng hơn, chị đã tìm lại được con người thật của mình."
Khi tàu dừng lại tại ga thành phố A, họ chuẩn bị bước vào giai đoạn quan trọng nhất của cuộc chiến - đưa sự thật ra ánh sáng trước công chúng.
Nhưng không ai trong hai người biết rằng, ông Đoàn Minh Khang đã có kế hoạch riêng để đối phó với "sự phản bội" của con gái mình. Và kế hoạch đó sẽ khiến cả hai phải đối mặt với thử thách lớn nhất từ trước đến nay.