Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đạo Ma - Chương 41: Tấm chiếu mới!

Được người ta gặng hỏi ra lời thầm kín, Mặc Trần không giấu, gã tỉ mỉ thuật lại câu chuyện.

Thì ra, Mặc Trần hiện là cô nhi. Cha mẹ gã vừa rồi thật không may, đã bị đám thổ phỉ g·iết c·hết.

Từ khi cha c·hết mẹ mất, gã lại càng bị dân làng coi khinh, mất đi nhiều quyền lợi. Điều này dễ hiểu, thôn làng gặp phải sơn tặc, tất cả sẽ phải chung tay góp sức cống ra sản vật.

Mặc Trần thế cô lực bạc, trong tay có nhiều gia sản, tất nhiên sẽ bị những kẻ khác dòm ngó.

Cái gọi là hi sinh vì người khác, thì nên dùng tình để cảm hóa, để người ta cam tâm nguyện ý mới được. Còn một khi ép buộc, sẽ chẳng có ai chịu chấp nhận hi sinh cả.

Mặc Trần cũng vậy, chứng kiến thủ đoạn tàn độc của họ, gã mang lòng phẫn uất, gã muốn phản kháng!

"Lôi ca, ta muốn làm tu giả, muốn đi khắp thế gian, diệt trừ hết thảy cái ác, lấy lại công bằng. Thế giới này có quá nhiều rác rưởi, ta muốn dọn hết!"

Hồng Liên thấy có gì đó sai sai, sau cười gượng hỏi:

"Ngươi quay xe cũng bất ngờ đấy, ta tưởng rằng ngươi chịu nhiều uất hận đó. Khao khát trở thành tu giả để quay lại cho đám thôn dân giả nhân nghĩa kia một bài học chứ? Vì sao còn muốn tìm người quay lại cứu họ, lại còn muốn làm một tu giả trừ gian diệt bạo?"

Mặc Trần không chút đắn đo, gã có quyết định thì đã có câu trả lời cho mình rồi, chỉ đáp:

"Bọn họ dồn ép ta, là vì có kẻ khác uy h·iếp, dồn ép bọn họ. Bản chất của con người là không xấu, tất cả là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi. Cho nên ta không trách bọn họ, có trách thì nên trách thượng thiên vô cảm. Cho nên nghĩ, ta muốn thay đổi hoàn cảnh, chỉ cần mọi người sung túc và bình đẳng, sẽ không có người xấu nào tồn tại!"

Mặc Trần cảm khái nói ra, làm cho Hồng Liên trợn cả hai mắt.

Lý do này… Hồng Liên cố gắng nhịn cười, áp chế bản thân. Quả thật lý do này của gã, nghe thì có vẻ tốt đẹp đấy, nhưng ở trong thế giới nào nghĩ đến cũng thật ấu trĩ biết nhường nao.

Khắc sau Hồng Liên ngưng cười, ngộ ra chân tướng, nàng khẽ cười bình đạm.

Thì ra cũng là một tên không cam chịu số phận, muốn thay đổi vận số.

Tu giả ham muốn thọ mệnh, khao khát vượt lên tất cả. Phàm nhân cũng thế, không chịu số kiếp, ham muốn sức mạnh.

Ganh tị là một phần của tâm, tu giả hay phàm giả, tâm đều giống như nhau mà thôi.

Hồng Liên bình đạm nhìn gã, đôi mắt trong veo, lại ánh lên niềm vui.

Bước tới trước nghịch cảnh, có người chọn đương đầu, có kẻ chịu khuất phục. Thành hay bại mà nói, đều nằm ở hai chữ may rủi.

Người trẻ tuổi suy nghĩ thường viển vông, muốn thay đổi cả thế giới theo ý mình. Lớn tuổi một chút lại thấy, bản thân không bị cuộc sống này vùi dập, đã là may mắn lắm rồi.

Nhưng mà, người có mơ mộng thường nhìn đời tích cực hơn kẻ không có. Hồng Liên cũng thích kẻ ngây thơ và hồn nhiên lắm, có đôi khi nghĩ nhiều chỉ tổ mệt mỏi bản thân thôi.

Hồng Liên gãi cằm, với lịch duyệt của mình mà biết, phàm nhân có thể tu hành như tu giả thì không khó. Nhưng muốn đạt tới đẳng cấp cao tới Ngũ Liên, thật sự quá khó.

Kẻ trước mắt này chỉ là một tên gà mờ, một tấm chiếu mới còn thơm mùi. Vốn chưa nhìn thấy núi cao thì cho rằng leo lên chẳng khó, chưa thấy biển rộng thì nghĩ vượt qua dễ dàng.

Ha ha… người ngoài cuộc thường coi thường khó khăn của người trong cuộc, chính là vì nguyên nhân này đó!

Hồng Liên nghiêng đầu nhìn gã, thú vị cười đáp:

"Diệt trừ hết thảy cái ác sao? Ha ha… nếu có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi một tay!"

Mặc Trần cảm tạ vài câu, trong lòng lại nghĩ.

Thôi thì không bái sư được thì thôi, dù sao kẻ trước mắt này chỉ là một lãng khách. Có giỏi hơn nữa, hắn cũng vẫn là người bình thường, nào phải tu giả.

Mặc Trần muốn trở thành tu giả, gã phải có tiên đơn diệu dược thần kỳ. Phàm nhân như Lôi Minh, sẽ có trong người sao. Nhận hắn làm sư phụ, chẳng qua chỉ là lúc nãy thấy hắn thể hiện quá cường mạnh.

Kẻ lần đầu mới tiếp xúc với võ đạo như Mặc Trần, có chút choáng ngợp trong mắt mà thôi.

Nói chuyện lâu một chút, thấy lý lẽ hắn đưa ra cũng chẳng phải chân lý tu hành gì lắm. Người như thế này, sẽ không phải mục tiêu mà gã truy cầu.

Mặc Trần trước muốn khỏe mạnh như hắn, sau đó mới nghĩ tới chuyện tìm kiếm tu giả. Tiếc là không được như ý muốn, lúc này cười trừ đáp:

"Đa tạ ý tốt của Lôi ca, nơi này tuy cách sơn làng không còn xa nữa. Xe ngựa đã chẳng thể sử dụng, chi bằng chúng ta tạm thời đi bộ vậy!"

Hồng Liên gật đầu, nàng nhìn xa xa đã thấy làng mạc phía trước. Khoảng cách có lẽ chỉ vài hai chục dặm nữa thôi.

Mắt người nhìn thẳng nhưng mà đường đi không thẳng, hai người đi thêm hồi lâu một đoạn, đành phải tạm dừng chân.

Mặc Trần chọn một chỗ gần vách núi, ba mặt thoáng đãng, dễ bề cảnh giới. Sau khi nhóm lửa, gã mang khối thịt khi nãy ra nướng.

Gia súc sống thì trợ giúp người, gia súc c·hết thì làm thức ăn, sẽ không ai bỏ phí như vậy. Có thực mới vực được đạo, trẻ tuổi không ăn thịt, thế gian hiếm có nhường nào.

Ánh lửa bập bùng chiếu trên nửa khuôn mặt hai người, mỗi kẻ đều đang theo đổi suy ngẫm cho riêng mình.

Thời gian trôi đi, ánh trăng treo cao đỉnh đầu. Bên cạnh Mặc Trần đã ngủ say, Hồng Liên khoanh chân tu luyện, từng làn khí như những dải lụa, dập dờn quanh người.

Cảnh giới của cỗ thân thể này chỉ là Tam Liên sơ giai, căn cốt quá kém, muốn tăng lên chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ. Hồng Liên sẽ không làm chuyện vừa ngu ngốc, vừa tốn thời gian đó.

Nàng đang tu luyện, hồi phục lại chút ít thần hồn. Hồn phách tiêu hao hơi lớn, biện pháp thông thường sẽ cực kì lâu khỏi.

Muốn khỏi trong thời gian ngắn, phải có cách thức phi thường mới được!

Trước đó đã chuẩn bị không ít tài liệu, nhưng có một tài liệu phải tự mình thu lấy mới được.

Hồng Liên mở mắt, cảnh đêm yên tĩnh tới lạ. Nàng nhìn trời cao, áng mây đen bồng bềnh trôi, đang che đi non nửa ánh trăng.

"Hầy… trăng đêm nay, chẳng đẹp chút nào…!"

"Lôi ca, người cũng nên đi ngủ đi thôi!"

Hồng Liên quay sang, thấy Mặc Trần vừa thức he hé mắt, liền bình thản hỏi:

"Ngươi thức nãy giờ đấy à?"

Mặc Trần cười cười, gã liền nói:

"Đệ chỉ vừa thức mà thôi, trời đêm nhiều dã thú, đệ muốn đốt thêm một chút củi cho yên tâm…!"

Hồng Liên nhìn ánh trăng sáng, cười như không cười, nàng ngẫm nghĩ thế nào lại nhìn gã hỏi:

"Mặc Trần, nếu có một ngày ta và ngươi là kẻ thù, ngươi định sẽ thế nào?"

Mạc Trận ngồi dậy nhìn, gã thấy bộ dáng hời hợt của Lôi Minh. Gã ngước nhìn trời đêm thanh vắng, khẽ cười đáp:

"Lôi ca, nếu có một ngày như vậy, ta nghĩ muốn đấu với huynh thật sẽ vất vả lắm. Nhưng mà…. Hai chúng ta đều sẽ chiến đấu hết sức vì lý tưởng của mình!"

Hồng Liên nhìn sâu vào ánh mắt của gã, một phàm nhân có ý chí kiên cường đây. Nàng nhắm mắt khẽ cười, rồi phất tay đáp:

"Ha… ta nghĩ ngươi đang ảo tưởng quá rồi, bởi vì ngươi sẽ không phải đối thủ của ta đâu!"

Nói xong hai người cùng cười ha hả, Hồng Liên ngả mình vào thân cây, chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi thôi, mai còn lên đường sớm…."

Sáng sớm, sương mù giăng đầy quanh núi, bốn phía chim hót líu lo. Hồng Liên vẫn còn ngủ say như c·hết, mặc cho mọi thứ xung quanh.

Thời gian cứ trôi đi, khi ánh dương dần lo dạng, những tia nắng phủ chiếu khắp ngọn cây.

Hồng Liên đang ngủ ngon, bỗng nàng mở mắt, trước mặt Mặc Trần đang ra sức hô hào.

Hồng Liên vươn vai ngáp dài, khuôn mặt nàng giống như người say vừa tỉnh mộng, khó chịu lải nhải:

"Hừm… trời vẫn còn chưa sáng, ngươi gọi ta dậy sớm làm gì?"

Mạc Trần cười khổ, gã hơi sốt ruột đáp:

"Lôi ca, thời gian đã trễ quá rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!"

Hồng Liên kệ gã, nàng ngáp ngắn than dài. Sau đó ngồi dậy, vơ lấy miếng thịt bên cạnh mà ăn.

"Ngươi vội vàng gì chứ, ta còn chưa ăn sáng. Không có sức khỏe, sao mà có thể đánh lại đám người kia!"

….

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free