Đạo Ma - Chương 22: Xuất Kích!
Lôi Minh không chính diện g·iết được Hồng Liên, sau lưng cũng vô pháp.
Nhưng nàng ta cũng không chủ động trở mặt, ra tay hạ sát mình. Điều này càng làm cho Lôi Minh tưởng, thực lực tổng thể của Hồng Liên không quá mạnh mẽ như lần đầu.
Hơn nữa trong lúc đàm luận, Lôi Minh ẩn hiện có nhắc tới sư tôn ngự ở cách đây không xa. Điều này tuy là kế hoãn binh, nhưng tạm thời lại khiến cho nàng ta càng thêm kiêng kị, tránh cá c·hết lưới rách.
Lôi Minh tự tính tới đây liền thu lại suy nghĩ, ngoài mặt nhìn Bạch Tướng đứng ở xa nói:
"Ngươi làm rất tốt, thế nhưng thưởng công cho ngươi sẽ khiến người ta hoài nghi. Trước ngươi cứ vào địa lao chữa thương, việc ở ngoài không cần lo lắng…!"
Bạch Tướnh gật đầu, qua hai cái chớp mắt, thân hình gã không còn ở đây.
Lôi Minh cười gằn, dùng một cánh tay thủ hạ đổi lấy một lần cơ hội này, rất đáng.
Đúng lúc này bỗng từ ngoài, giọng Vệ Bá truyền tới:
"Đại nhân, Thiên Di tiền bối đã tới!"
Nửa khắc sau Hồng Liên đã ngồi tại ghế đá, ánh mắt không mấy vui vẻ nhìn Lôi Minh.
Khuôn mặt nàng ta lạnh lùng kiêu sa, nhưng vấn vương chút sắc nhợt nhạt, tóc ướt mồ hôi. Xem ra....
Bộ dáng này rơi vào mắt Lôi Minh, lại làm cho đôi mắt gã rực sáng.
Thần thái kia chẳng phải là cái bộ dáng gã đang mong nhìn hay sao. Xem ra trước đó nàng ta bế quan bị Bạch Tướng tới phá, không phải là vô ích rồi.
"Đạo hữu, ngươi bị sao vậy, sắc mặt thật không tốt!"
Lôi Minh thấy nàng ta vừa đến vội vàng đứng dậy chắp tay, cố gắng phân minh:
"Thiên đạo hữu xin chớ hiểu lầm, đây tất cả chỉ là t·ai n·ạn mà thôi. Ta bởi vì tìm được một số tài liệu người cần, nên mới muốn nhanh chóng đưa đến… Nào ngờ… Thiên đạo hữu, ta nghi ngờ đang có kẻ cố ý nhắm vào đạo hữu, thế nên đã cho người tận lực điều tra. Nhất định vài ngày tới sẽ cho đạo hữu một câu trả lời thỏa đáng…!"
Nói rồi, Lôi Minh cúi người thật sâu làm lễ, xong gã lại Hồng Liên với dáng vẻ áy náy, tiếp tục mở lời:
"Ta cũng thật không ngờ, đạo hữu lại thành ra như vậy. Ở đây ta có vài viên Điều Hòa Khí Huyết Công Tâm đan, mong đạo hữu nhận lấy…!"
Hồng Liên nhìn gã đưa tới một lọ thuốc nhỏ, nhưng nàng chẳng hề đoái hoài, chỉ nhìn gã hỏi:
"Hừ… chuyện này tạm thời bỏ qua đi, tài liệu mà ngươi nói đâu?"
Lôi Minh thấy nàng ta không nhắc chuyện cũ, lòng càng vui vẻ. Gã vội gật đầu, trong lòng cười vang. Quả nhiên người trẻ tuổi dễ dụ, gã móc ra một túi càn khôn nhỏ, đưa ra trước người.
Hồng Liên với lấy, nàng đưa tinh thần vào xem xét, khuôn mặt thoáng chốc nhíu mày.
Bên trong những loại tài liệu bình thường đều có kha khá, một vài loại đặc thù chỉ có vài miếng. Duy chỉ có hai gốc Thuyên Duyên Bạc Hà, cùng Thất Đoạn Tằm Phi là ngoài ý muốn, đúng thứ nàng đang cầu.
"Hồng đạo hữu cũng biết, nơi này eo hẹp. Tu giả ít khi lai vãng, thành ra kinh thương khó phát triển. Nhưng mà cũng chớ quá lo lắng, ta đã gửi thư đến chỗ sư tôn, ít ngày nữa hi vọng sẽ có kết quả khả quan…!"
Lôi Minh đắc ý trong lòng, ngoài mặt lại bẽn lẽn giải thích.
Để tránh bị nghi ngờ, gã đã nhịn đau mang đến hai loại tài liệu trị thương mà Hồng Liên đang cần. Đây gọi là vừa đấm vừa xoa, nửa thật nửa giả sẽ khiến nàng ta khó mà phán đoán.
Quả nhiên như gã ý liệu, chỉ thấy Hồng Liên gật đầu thở dài, đáp:
"Nếu có thể tìm thêm được Huyết Phách Linh Tâm Chi là tốt nhất. Chỉ cần có được thứ này trong tay, ngươi muốn đan dược Tứ Liên hay là tác phương trận đồ, pháp trận, bí điển học thuật đều có…"
Lôi Minhcười tươi roi rói, vỗ ngực khẳng định:
"Đạo hữu xin yên tâm, ta sẽ cố hết sức!"
Lôi Minh nhẩm nghĩ, tài liệu trên là loại trị thương, hồi phục căn cơ.
Dùng cái giá lớn để đổi, xem ra nàng ta đã vội lắm rồi. Kế đó gã âm hiểm hỏi:
"Hồng đạo hữu, người nói hết ra như vậy, không sợ ta….!"
"Hừ…. Ngươi có lá gan này sao? Đừng có quên sư tôn ta là ai!"
"Phải phải… chúng ta giao dịch trên đôi bên cùng có lợi, ma đạo chúng ta vẫn nên rạch ròi thì hơn!"
Hồng Liên gật đầu, nàng móc ra một túi càn khôn khác đưa lại cho gã, miệng nói:
"Đây là phần giá cả trao đổi cho lần này, ngươi muốn lấy chỗ tốt nơi ta nhiều hơn, vậy phải xem ở lần sau!"
Ngoài ý muốn, Lôi Minh lắc đầu từ chối, vội đáp:
"Lần này ta vô tình làm cho đạo hữu ảnh hưởng, cho nên nào dám nhận công. Thiên Di đạo hữu cứ xem như, những thứ kia đều là thành ý của ta là được. Còn lại lần sau giao dịch thì hơn!"
Hồng Liên lắc đầu nhìn gã, nàng đáp:
"Hừ…. Chỉ là chút chuyện vặt, có thể ảnh hưởng được ta sao. Ngươi cũng quá coi thường ta rồi, hay là chúng ta so tiếp vài chiêu?"
Lôi Minh càng giả bộ cuống quýt, từ chối không dám so chiêu. Trong lòng gã nghĩ, nếu so chiêu thì làm gì còn có giao dịch lần sau nữa chứ. Thế là gã cắn răng gật đầu, lại nói:
"Đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Lần giao dịch sau, ta sẽ cố gắng làm vừa lòng đạo hữu!"
Lôi Minh gật đầu cầm lấy, luôn miệng nói phải rồi. Bỗng dưng gã nhíu mày, bàn tay lật một cái, trước người đã xuất hiện một cái hộp gỗ.
Gã vừa mở ra, một mùi hương thơm dịu nhẹ lướt qua, khiến cho tinh thần phiêu phiêu. Lôi Minh thập phần ngạc nhiên, gã không biết đây là đan dược gì, bèn hỏi:
"Đạo hữu, thứ cho kinh lịch của ta hạn hẹp, đây là..!"
Hồng Liên hừ lạnh, tỏ vẻ coi thường đáp:
"Đây là Phiêu Hồn Đan, tác dụng an dưỡng hồn phách, tẩm bổ tinh thần. Là đan dược mà Ma Không sư huynh bào chế không lâu, người khác không biết cũng không lạ!"
Hai mắt Lôi Minh tỏa sáng, nếu đây là thật, chẳng phải quá tốt sao. Tu giả yếu nhất là mặt tinh thần, hồn phách.
Nếu có thể dùng thứ này thường xuyên, phải biết tốt tới nhường nào.
Vừa nghĩ tới đây, gã đã thấy Hồng Liên đứng dậy, có ý rời đi, bèn vội cất lời:
"Thiên Di đạo hữu, nếu đã tới đây rồi, không lại ở lại luận bàn cái khác thêm một chút. Tại hạ đối với kiến thức một số mặt còn hạn hẹp, nếu được chỉ bảo. Còn nữa, yến tiếc cũng đã chuẩn bị…!"
Nhưng mà gã chưa nói xong, Hồng Liên đã khoát tay chặn:
"Giao lưu với một kẻ yếu như ngươi, ta vốn dĩ không có lợi lộc gì. Ngươi tốt hơn hết là nên dành thời gian tìm được tài liệu cho ta thì hơn!"
Hồng Liên đi được vài bước, nàng ngước nhìn bốn ngọn đài cao nơi xa, thuận miệng ý vị:
"Nhìn qua Tinh Tuyệt Luyện Ma đại trận của ngươi thì thấy, xem ra thiếu không ít vật liệu!"
Nhìn bóng lưng Hồng Liên rời đi, khóe miệng Lôi Minh nhếch lên.
Nàng ta càng nóng vội, người được lợi là gã. "Tiếp đến, lời nói và thái độ, dáng vẻ không xem ta ra gì. Cũng biết đại trận của ta thiếu nhiều vật liệu quan trọng, đoán chừng nàng ta thật không sợ ta ám toán chút nào…!"
Càng nghĩ, ý cười trên mặt Lôi Minh càng đậm. Nhưng nàng ta nói cũng đúng, gã vất vả lắm mới đổi được bí điển pháp trận này.
Với sức đơn lực bạc, không người thân thích. Gã có thể lo cho bản thân tới cảnh giới này, vốn đã coi là tài kiệt xuất chúng rồi.
Thêm vào cái đại trận này, mấy tháng qua tốn thêm không ít công sức. Mà thứ pháp trận này vẫn là hàng tạm bợ mà thôi, thiếu quá nhiều vật liệu quan trọng.
Nếu cố gắng thử khởi động, diệu dụng không có lại hại tới pháp khí, vậy thì nguy quá.
Khuôn mặt của Lôi Minh trầm xuống, thời gian quá ngắn, muốn lừa gạt nàng ta nào dễ. Nhưng cơ hội đã có trước mắt rồi đây, chỉ chờ thêm tin tốt nữa mà thôi...
…