(Đã dịch) Đan Vũ - Chương 14 : Mảnh nhỏ chi mê
Trong phòng, hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau, bốn mắt khẽ khép.
Quanh thân Tống Thư Dao lôi quang chớp động, từng luồng lôi kình xuyên qua cơ thể nàng, kích thích linh cốt tăng trưởng cấp bậc.
Lý Mặc hai tay đặt nhẹ lên vai nàng, đem từng luồng chân khí chí thuần chí tịnh truyền vào cơ thể nàng.
Nhờ sự trợ giúp của Lý Mặc, cấp bậc Lôi Linh Cốt thể hiện tốc độ tăng tiến nhanh hơn hẳn so với trước kia.
Cứ thế đến đêm khuya ngày thứ hai, quanh thân Tống Thư Dao đột nhiên bạo phát một luồng tinh quang chói mắt, lôi quang bao quanh cơ thể nàng cũng tỏa ra ánh sáng mạnh hơn trước.
Hô…
Tống Thư Dao mở mắt ra, mỉm cười dịu dàng nói: "Đa tạ Mặc huynh, linh cốt cuối cùng cũng đã tăng thêm một cấp."
Việc thăng cấp linh cốt vốn cực kỳ phiền toái, Lý Mặc nếu không phải nhờ cơ duyên có được Hỏa Nghê Cốt, cũng không thể nào thăng cấp lên Cửu đẳng Linh cốt cảnh giới được.
Lôi Linh Cốt của Tống Thư Dao lại có năng lực thăng cấp nhanh chóng mà những linh cốt khác không có, nhưng sự nhanh chóng này không phải dùng phương pháp thông thường có thể đạt được.
Cũng may có Lý Mặc hỗ trợ, giúp nàng tiêu hóa triệt để dược hiệu của Lục Đạo Châu, thúc đẩy linh cốt nàng lại tăng thêm một cấp.
Nhìn giai nhân gần trong gang tấc, đẹp tựa ngọc không tỳ vết, cười tựa hoa xuân ấm áp, Lý Mặc không kìm được đưa tay ôm nàng vào lòng, cười nói: "Vậy Thư Dao định cảm tạ ta thế nào đây?"
Khẽ cười, Tống Thư Dao ngước mặt nhìn hắn: "Mặc huynh muốn thiếp phải cảm ơn huynh thế nào đây?"
Giọng nói ấy quả thực muôn phần quyến rũ, Lý Mặc sao có thể nhịn được, nâng cằm nàng lên, khóa chặt đôi môi đỏ mọng của nàng.
Đôi môi mềm mại mang theo hương thơm mê người, nụ hôn này giữa hai người sớm đã là xe nhẹ đường quen, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Tinh tế thưởng thức đôi môi đỏ mọng của giai nhân, hơi thở của cả hai dần trở nên dồn dập.
Đến khi nụ hôn kết thúc, mái tóc Tống Thư Dao đã xõa nhẹ nhàng, ánh mắt mê đắm.
"Thư Dao..." Lý Mặc khẽ gọi một tiếng, trong lòng rộn ràng.
Từ lần gặp lại tại Ngự Nhạc Tông năm đó, trải qua mấy phen sinh tử hiểm nguy, mấy năm qua tình cảm của hai người sớm đã như nước chảy thành sông, chỉ là trên đường trải qua nhiều hiểm cảnh, những lúc ôn tồn thân mật cũng đều dừng lại đúng lúc.
Hôm nay thời cơ này cũng đã đến, Tống Thư Dao cũng đã dự cảm được điều gì sắp xảy ra, nàng ôn nhu đáp lại, bàn tay nhỏ bé lại chủ động vòng qua cổ hắn, toàn thân nàng đều tựa vào người nam tử.
Nàng mềm mại như nước, lại xinh đẹp như một đóa hoa.
So với Tô Nhạn và Liễu Ngưng Tuyền, nàng có một vẻ đẹp cao quý khác hẳn. Chờ Lý Mặc nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của nàng, hai người trong bóng đêm tĩnh mịch này hòa làm một thể.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ, khiến trong phòng có vẻ ấm áp.
Lý Mặc mở mắt ra, nhìn giai nhân vẫn còn say ngủ trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ vui vẻ.
Một lát sau, hắn mới khẽ khàng xuống giường, bước ra ngoài.
Trước khi đại chiến, hắn còn có một chuyện trọng yếu cần phải giải quyết.
Bước ra khỏi tòa nhà, hỏi thăm chỗ ở của Dực Mộ Tuyết, Lý Mặc đi tới đại sảnh, lúc này Bắc Dực Hầu Dực Phương và Dực Mộ Tuyết đang ở đó.
"Hiền chất đến đúng lúc, ta mới từ Đông Dực Hầu phủ trở về, viên đan dược của cháu quả nhiên hiệu nghiệm, thật là không nhìn ra chút kỳ lạ nào."
Dực Phương khen ngợi.
"Nếu hữu dụng là tốt rồi. Không biết thái độ của Nam Dực Hầu ra sao?"
Lý Mặc hỏi lại.
"Hắn ta giả vờ như không biết gì hết, vẻ mặt bi phẫn tột cùng, còn nói là do Săn Long Đoàn ra tay, lập tức chủ động xin đi đánh Ám Long quốc."
Dực Phương cười lạnh nói.
"Vậy ý của Dực Vương là gì?"
Lý Mặc hỏi lại.
Dực Phương nghiêm nghị nói: "Ngọn nguồn chuyện này tối qua ta đều đã nói cho Dực Vương, quả nhiên như ta dự liệu, Dực Vương dù chưa tin rằng Nam Dực Hầu sẽ mưu phản, nhưng cũng nhận thấy chuyện này quả thực liên quan trọng đại, trong đó ắt có điểm kỳ lạ. Hôm nay chuyện Săn Long Đoàn bày trận giết người đã truyền khắp Vương đô, khiến trăm họ oán giận, Dực Vương cũng đã chuẩn bị tự mình dẫn binh đi trước biên cảnh."
"Như vậy Nam Dực Hầu hẳn cũng sẽ đi cùng chứ?"
Lý Mặc nói.
Dực Phương gật đầu nói: "Ta và Nam Dực Hầu đều sẽ theo Dực Vương xuất chinh, bên Ám Long quốc phỏng chừng Ám Vương cũng sẽ tự mình dẫn binh tới đây. Nếu cuộc chiến này thật sự nổ ra, sẽ là trận chiến cấp quốc gia đầu tiên trong gần ngàn năm qua."
Nói đến đây, hắn khoát tay nói: "Việc này trọng đại, bản hầu còn nhiều việc cần sắp xếp, hai người các cháu cứ lui đi."
Ngay sau đó, Lý Mặc cùng Dực Mộ Tuyết bước ra ngoài.
Lý Mặc nói: "Tuyết tỷ tỷ có thể cho đệ mượn một món đồ được không?"
"Đệ đệ cứ nói đừng ngại." Dực Mộ Tuyết đáp.
Lý Mặc liền nói: "Đệ muốn mượn một khối mảnh nhỏ."
"Đệ đệ, đệ muốn trở thành người mảnh nhỏ sao?"
Dực Mộ Tuyết lấy làm kinh hãi. "Nếu vậy đệ sẽ không cách nào rời khỏi đây đâu."
Lý Mặc lắc đầu nói: "Không, đệ chỉ muốn nghiên cứu vật này một chút."
Dực Mộ Tuyết nghiêm nghị nói: "Đệ cũng biết năm đó đã có bao nhiêu người ôm ý định nghiên cứu vật này, thế nhưng cuối cùng đều trở thành người mảnh nhỏ. Khối mảnh nhỏ này tựa như một lời nguyền rủa vậy, một khi tiếp xúc được liền vĩnh viễn không thể thoát khỏi."
Lý Mặc khẽ mỉm cười nói: "Đệ biết Tuyết tỷ tỷ lo lắng cho đệ, bất quá đệ có Kính Trung Giới mà, nơi đó là thế giới của đệ, dù khối mảnh nhỏ này có hung mãnh đ��n đâu, chỉ cần vào đó thì sẽ nằm hoàn toàn dưới sự khống chế của đệ."
Sau khi tận mắt chứng kiến trận Thiên Vật Ảnh Sát, khiến Lý Mặc cảm thấy lực lượng của người mảnh nhỏ càng lúc càng vượt quá sức tưởng tượng, lúc đó nếu như bản thân ở trong trận, cũng tuyệt đối sẽ bị trọng thương.
Mà đại chiến giữa hai nước nhất định sẽ tập hợp tinh nhuệ, nếu muốn giúp Dực Nhân quốc chiến thắng, cần phải có năng lực áp chế người mảnh nhỏ, bởi vậy nh���t định phải tiến hành lý giải toàn diện về mảnh nhỏ.
"Nếu đệ kiên trì, ta sẽ đưa cho đệ, bất quá, đệ nhất định phải vạn phần cẩn thận đấy."
Dực Mộ Tuyết dặn dò.
Tiếp theo, nàng phất tay lên chiếc nhẫn, trong tay xuất hiện một chiếc hộp nhỏ.
"Năng lực của mảnh nhỏ mạnh yếu có liên quan trực tiếp đến cấp độ cao thấp của nó. Bên trong hộp này chứa một khối mảnh nhỏ loại nhỏ, bất quá đệ tuyệt đối không thể lơ là chủ quan, một khi mảnh nhỏ chạm vào cơ thể, nó sẽ lập tức dung nhập vào, không cách nào tách rời nữa."
Dực Mộ Tuyết nói.
Nhận lấy hộp, Lý Mặc lúc này mới trở về nơi ở.
Tống Thư Dao lúc này cũng vừa tỉnh giấc, nghe Lý Mặc mang mảnh nhỏ trở về cũng cảm thấy hứng thú, ngay sau đó hai người cùng nhau tiến vào Kính Trung Giới.
Vừa vào Kính Trung Giới, Lý Mặc liền mở hộp ra, nhưng thấy bên trong có một khối mảnh nhỏ màu xanh đen, chỉ lớn bằng ngón cái, thế nhưng một khi lộ ra liền khiến không khí xung quanh đều sinh ra ba động kịch liệt.
"Thật mạnh lực lượng."
Tống Thư Dao khẽ th��t lên.
"Quả thực rất mạnh, hơn nữa phi thường bá đạo, trách không được vật này có thể cường hóa cả thần thông."
Lý Mặc nói.
Ý niệm khẽ động, khối mảnh nhỏ liền bay lên, chầm chậm bay về phía lòng bàn tay.
Khi còn cách lòng bàn tay nửa thước, khối mảnh nhỏ đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt liền không còn chút khoảng cách nào với lòng bàn tay.
"Dừng!"
Lý Mặc khẽ trầm giọng hô, lợi dụng lực lượng lĩnh vực cưỡng chế khối mảnh nhỏ dừng lại.
"Thật nguy hiểm! Khối mảnh nhỏ này rất quỷ dị, phảng phất như cảm nhận được huyết nhục chi thân của con người."
Tống Thư Dao nói.
"Đệ có thể cảm giác được nó tựa hồ có sinh mệnh, khẩn thiết muốn hòa làm một thể với người. Vật này quả thực có chút thú vị."
Lý Mặc gật đầu, lúc này Linh Thông Nhãn liền được đặt lên, bắt đầu tiến hành phân tích toàn diện khối mảnh nhỏ.
Sau đó, hắn nhíu mày nói: "Cấu tạo này thật phức tạp, cho dù là Linh Thông Nhãn của đệ cũng vẻn vẹn chỉ có thể thấy tình huống của tầng bề mặt."
Tiếp theo, hắn hít một hơi thật sâu, toàn thân chân khí tụ tập tại Linh Thông Nhãn, lực thấu thị cường đại khiến cấu tạo của khối mảnh nhỏ bị từng tầng lột ra, hiện rõ ràng trước mắt Lý Mặc.
Mà lần quan sát này, liền ước chừng hao phí một canh giờ.
Đợi đến khi Lý Mặc thu hồi Linh Thông Nhãn, hắn khẽ thở dài một hơi.
"Thế nào, đã phân tích rõ ràng rốt cuộc khối mảnh nhỏ này là vật gì chưa?"
Tống Thư Dao hỏi.
Lý Mặc nghiêm nghị đáp: "Chỉ sợ khối mảnh nhỏ này cũng không phải là Linh bảo gì, mà là mảnh nhỏ của Thiên Khí."
"Mảnh nhỏ của Thiên Khí!"
Tống Thư Dao kinh hãi nói.
"Từ bề ngoài mà xem, khối mảnh nhỏ này quả thực rất giống vật chất tự nhiên hình thành, khiến người ta tưởng lầm là loại khoáng vật kết tinh nào đó. Thế nhưng, thâm nhập vào bên trong vật ấy thì có thể phát hiện trong đó có vết tích đã được tôi luyện."
Lý Mặc giải thích.
"Vậy rốt cuộc đó là vật gì? Chỉ là một mảnh nhỏ mà lại có thể có lực lượng đáng sợ như thế sao?"
Tống Thư Dao kinh ngạc nói.
"Hiện tại đệ còn có một việc cần phải xác nhận."
Lý Mặc nói.
Tiếp theo, hắn liền dẫn Tống Thư Dao rời khỏi Kính Trung Giới, ngay sau đó tìm được Dực Mộ Tuyết, hỏi thăm về tình hình phân bố của mảnh nhỏ.
Dưới sự hướng dẫn của Dực Mộ Tuyết, hai người đi tới trong thư khố Hầu phủ, tiếp theo tìm được một cuốn sách cổ.
"Gần ngàn năm qua đã rất ít khi phát hiện mảnh nhỏ mới, cho nên những sách cổ hiện có ghi chép về sự phân bố mảnh nhỏ cũng đều là thư tịch từ ngàn năm trước. Cuốn sách này do Đại học sĩ của bổn quốc khổ tâm thu thập tư liệu mà biên soạn thành, có thể nói là sự phân bố mảnh nhỏ hoàn chỉnh nhất."
Dực Mộ Tuyết nói.
Đợi đến khi mở sách cổ ra, chính giữa có một tấm bản đồ khu vực sâu thẳm, núi lớn sông ngòi đều nằm ở giữa, mà bên trong trải rộng những vòng tròn màu xanh lục.
"Quả nhiên..."
Lý Mặc nhìn thoáng qua, nhất thời mắt sáng lên.
"Thế nào, đệ đệ phát hiện cái gì sao?"
Dực Mộ Tuyết hiếu kỳ hỏi.
Lý Mặc gật đầu nói: "Nhìn sự phân bố trên bản đồ này, mảnh nhỏ quả nhiên không phải tự nhiên rơi vãi, mà là hình thành sau một trận bạo tạc."
Dực Mộ Tuyết cười nói: "Đệ đệ quả nhiên là thông minh, liếc mắt liền có thể thấy rõ bí mật ẩn chứa trong sự phân bố này. Vị Đại học sĩ kia cũng đã nói, những mảnh nhỏ này chắc chắn là do bạo tạc mà thành."
"Vậy, tỷ tỷ cho rằng những mảnh nhỏ này rốt cuộc là vật gì?"
Lý Mặc nói.
"Mặc dù có rất nhiều cách nói, thế nhưng tất cả mọi người đều tương đối đồng tình với cách nói rằng vật ấy chính là một mạch khoáng chưa từng được ghi chép, hình thành sau khi nổ tung. Khối mảnh nhỏ này dĩ nhiên chính là mảnh nhỏ của mạch khoáng."
Dực Mộ Tuyết đáp.
Lý Mặc lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Không, khối mảnh nhỏ này cũng không phải là mạch khoáng, mà là mảnh nhỏ của Thiên Khí."
"Cái gì?"
Dực Mộ Tuyết nhất thời lấy làm kinh hãi.
Lý Mặc chỉ vào bản đồ nói: "Nhìn sự phân bố trên bản đồ, trung tâm bạo tạc hẳn là Vô Biên hồ. Mà nơi mảnh nhỏ tồn tại không chỉ là mặt đất, ngay cả trong tầng mây cũng có, chứng tỏ bạo tạc rất có thể là xảy ra ở trên cao, rồi rơi xuống nước mà thành. Vậy địa điểm bạo tạc rất có thể là ngay trên Vô Căn đảo."
"Vô Căn đảo sao... Chẳng lẽ hòn đảo mà đệ đệ nhắc tới thật sự tồn tại ở đây sao?"
Dực Mộ Tuyết khẽ thốt lên một tiếng.
"Nói như vậy, Thiên Khí bạo tạc ấy chính là vật của Vô Căn Thánh Giả." Tống Thư Dao ở một bên phỏng đoán.
Lý Mặc nói: "Thiên Khí nổi danh nhất trong tay Vô Căn Thánh Giả chính là Cắn Huyết Hồn Đỉnh. Truyền thuyết vật ấy thông qua thôn phệ máu của chủ nhân, từ đó kích thích ra chiến lực cường đại cho chủ nhân, không chỉ là thể chất thăng cấp toàn diện, ngay cả thần thông cũng có thể cường hóa đến cực hạn."
"Lực lượng đó và lực lượng của mảnh nhỏ quả thực giống y hệt nhau!" Dực Mộ Tuyết kinh hãi nói.
Bản dịch này được thực hiện độc quyền bởi Tàng Thư Viện, kính mời quý độc giả thưởng thức.