Đan Đạo Tông Sư - Chương 614 : Đàm phán
Tộc trưởng Phong tộc, Phong Vấn Thiên, xuất hiện trong hình ảnh.
"Tộc trưởng."
Thấy hắn, Phong Lăng Tôn vẫn cung kính hành lễ.
"Nói đi."
Giọng Phong Vấn Thiên nhàn nhạt truyền đến, gương mặt hắn không chút biến sắc, khiến người ta càng không thể đoán được tâm tư hắn.
"Tên tiểu tử kia nói, muốn kết giao bằng hữu với Thiên Tuyết..."
Phong Lăng Tôn cẩn trọng nói.
Nói là kết giao bằng hữu, kỳ thực thì tâm tư Tần Dật Trần, làm sao hắn có thể không biết.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Trên mặt Phong Vấn Thiên vẫn như cũ không hề thay đổi, đôi mắt đen láy như bầu trời đầy sao, ngay cả Phong Lăng Tôn cũng không dám nhìn thẳng.
"Vâng."
"Mang phối phương về đây."
Nói xong câu này, Phong Vấn Thiên liền biến mất không tăm hơi, để lại Phong Lăng Tôn đứng yên rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Vậy là đáp ứng rồi sao?
Hắn đương nhiên không biết rằng, kỳ thực, sau lần trước Phong Lăng Tôn kể cho hắn nghe chuyện về Tần Dật Trần, Phong Vấn Thiên đã đi tìm Phong Thiên Tuyết, hơn nữa, từ chỗ Phong Thiên Tuyết, đã biết được một chuyện.
Ví dụ như... Phượng trứng!
Vật ấy, đối với Phong tộc mà nói, có ý nghĩa quan trọng hơn cả Hoàng Cực Vũ Hóa Đan.
Còn về cái gọi là "kết bạn" của T��n Dật Trần...
Rất rõ ràng là Phong Vấn Thiên dự định nhắm một mắt mở một mắt.
Sau khi Phong Lăng Tôn ngẩn người, cũng đại khái hiểu được ý của Phong Vấn Thiên, lập tức, trên mặt toát ra vẻ vui mừng.
Tên tiểu tử kia vì có thể kết giao bằng hữu với Phong Thiên Tuyết mà chịu bỏ ra phối phương Hoàng Cực Vũ Hóa Đan, vậy chắc chắn có thể dùng tin tức này để đổi lấy một bộ thủ pháp luyện đan chứ?
Hắn gian xảo nghĩ thầm, cười hệt như một con cáo già.
Có lẽ là cười quá đắc ý, sau khi ra khỏi mật thất, nụ cười gian xảo trên mặt cũng không biến mất, khiến Phong Kiến Trung đang đứng ngoài cửa nhìn mà sởn cả tóc gáy.
"Khụ khụ."
Thoáng thấy vẻ kinh ngạc của Phong Kiến Trung, Phong Lăng Tôn khẽ ho hai tiếng, một mặt cao lãnh đi về phía viện của mình, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Xem ra là có hi vọng..."
Trong đôi mắt Phong Kiến Trung tràn đầy vẻ hưng phấn.
Chuyện này nếu thành công, hắn dù không phải công đầu, cũng có công tiến cử.
...
Về phía bên kia, Tần Dật Trần theo Long Trạch Khiếu đến Thân Vương ph��� của y.
Thân Vương phủ nằm ngay gần ngoài hoàng cung.
Có thể ở gần hoàng cung như vậy, cho thấy địa vị của Long Trạch Khiếu rất cao.
Đến bên ngoài Thân Vương phủ, Tần Dật Trần nhìn cận cảnh bên ngoài hoàng cung.
Tường hoàng cung cao vút, trên bức tường khắc hai con Cự Long đối xứng hai bên, uốn lượn, ngẩng đầu dữ tợn, sừng sững đứng đó, khiến người nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Tần Dật Trần mặt không biến sắc, chỉ liếc nhìn một cái, rồi theo sau Long Trạch Khiếu bước vào Thân Vương phủ.
Thân Vương phủ có diện tích rất lớn, nhưng bên trong lại rất mộc mạc. Sân ngoài là một diễn võ trường, có rất nhiều quân sĩ đang diễn luyện võ kỹ, hoặc giao đấu lẫn nhau.
Trong đại sảnh nội viện, sau khi Tần Dật Trần ngồi xuống, liếc mắt quét qua, thế mà không thấy một món đồ trang sức xa xỉ nào.
Có thể thấy được rằng, vị Thân Vương hoàng thất này rất không thích những đồ vật phô trương.
"Tiểu tử ngươi lại dám theo ta về đây. Ngươi lẽ nào không sợ ta sao..."
Mới vừa ngồi xuống, Long Trạch Khiếu liền thâm trầm cười với hắn.
"Sợ, đương nhiên là sợ."
Tần Dật Trần là một đứa trẻ thành thật, trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Nơi đây là Thiên Long Hoàng Thành, tất cả mọi thứ ở đây, đương nhiên do Thiên Long hoàng thất định đoạt.
Nếu Thiên Long hoàng thất muốn ra tay với hắn, dù cho có Phong tộc che chở, hắn cũng tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Phong tộc tuy mạnh mẽ, nhưng thế lực lại không ở nơi đây.
Mà với tu vi hiện giờ của hắn, Thiên Long hoàng thất muốn bóp chết hắn cũng đơn giản như bóp chết một con kiến hôi.
Long Trạch Khiếu hiển nhiên không ngờ Tần Dật Trần lại thành thật như vậy, lập tức ngẩn người.
Đối với lời Tần Dật Trần nói là sợ, hắn một chữ cũng không tin.
Tên này sau khi cùng y đến Thân Vương phủ, bộ dạng cứ như đang dạo chơi hậu hoa viên nhà hắn vậy, không hề có chút cảm giác căng thẳng nào, đây mà là sợ sao?
Thiên Long hoàng thất đương nhiên sẽ không làm gì hắn.
Tuy Phong tộc là một trong những nhân tố, nhưng lại chưa phải nhân tố chủ yếu.
Thứ nhất, Tần Dật Trần có thể lấy ra đan dược nghịch thiên như vậy, lẽ nào, sau lưng hắn lại không có chút chỗ dựa nào sao?
Chuyện này nói với ai, ai cũng không tin.
Mà điều quan trọng nhất là, kỳ thực, ngay từ đầu, Thiên Long hoàng thất cũng không hề có ý định muốn đoạt lấy phối phương Hoàng Cực Vũ Hóa Đan. Đây chính là nguyên nhân y không đoạt lấy phối phương, cũng không cưỡng cầu.
Quả thật, nếu có thể có được phối phương Hoàng Cực Vũ Hóa Đan, đương nhiên có thể tăng cường thực lực của bản thân, nhưng lẽ nào các Hoàng triều khác sẽ ngồi chờ chết sao?
Có lẽ, sau khi Thiên Long hoàng thất có được phối phương, năm Đại Hoàng triều khác sẽ liên hợp lại, cùng nhau thảo phạt Thiên Long.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Vì vậy, để Phong tộc có được, kỳ thực là hoàn hảo nhất.
Bản thân Phong tộc đã rất mạnh mẽ, hơn nữa, sâu không lường được, thực lực tuyệt đối trên các Đại Hoàng triều.
Hơn nữa, Phong tộc kinh doanh, nhất định sẽ đưa Hoàng Cực Vũ Hóa Đan ra bán. Đến lúc đó, các Đại Ho��ng triều đều có phần, đương nhiên cũng sẽ không có tranh chấp gì.
"Nói điều kiện của ngươi đi."
Long Trạch Khiếu tựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn Tần Dật Trần.
Y hiển nhiên đã nhận ra, bản thân không thể nhìn thấu thiếu niên mới mười mấy tuổi này. Y thậm chí không biết, rốt cuộc Tần Dật Trần đang suy nghĩ gì.
Y tung hoành Thiên Long quan trường, quyền quý nào có chút mưu mẹo gì, y đều biết. Nhưng mà, đã quan sát Tần Dật Trần lâu như vậy, y hoàn toàn không thể nhìn thấu.
"Chắc hẳn Thân Vương điện hạ hẳn phải biết mâu thuẫn giữa ta và Âu Dương Hạo Thiên."
Tần Dật Trần cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Tiểu tử ngươi không phải muốn hoàng thất ta đi chèn ép Âu Dương thế gia đấy chứ?"
Long Trạch Khiếu nói như đùa, tựa hồ muốn làm cho không khí bớt căng thẳng.
"Vâng."
Tần Dật Trần gật đầu, trực tiếp khiến nụ cười trên mặt Long Trạch Khiếu đông cứng lại.
"Ha ha, chỉ là đùa Thân Vương điện hạ một chút thôi."
Sau đó, y liền nhận ra, mình đã bị Tần Dật Trần trêu chọc.
Để Thiên Long hoàng thất chèn ép Âu Dương thế gia, chuyện này không mấy khả thi, cũng không hiện thực.
Dù sao, tổ tiên Âu Dương thế gia chính là công thần cùng Thiên Long hoàng thất tranh đoạt thiên hạ. Chỉ cần Âu Dương thế gia không phản quốc, Thiên Long hoàng thất sẽ không chèn ép họ.
"Ta muốn thỉnh Thân Vương điện hạ, giúp ta điều tra một chút, Âu Dương Hạo Thiên thân cận với người nào nhất."
Khi Long Trạch Khiếu định nổi giận, Tần Dật Trần đột nhiên lại nghiêm mặt.
Đoạt xác thuật của Âu Dương Hạo Thiên sẽ không tự nhiên mà có.
Đó là tà thuật.
Cũng là cấm thuật!
Hơn nữa, sau khi Âu Dương Hạo Thiên đoạt xá, toàn bộ cao tầng Âu Dương thế gia thế mà đột nhiên biến mất, ngay cả Phong tộc cũng không tra được manh mối. Điều này càng không phải việc Âu Dương thế gia có thể làm được.
"Điều tra Âu Dương Hạo Thiên?"
Long Trạch Khiếu cười nhạo một tiếng: "Ai mà chẳng biết người thân cận nhất của Âu Dương Hạo Thiên là Phong Thiên Tuyết của Phong tộc chứ?"
"Xem ra, Thân Vương điện hạ không muốn năm viên Hoàng Cực Vũ Hóa Đan kia rồi."
T���n Dật Trần đứng dậy, làm ra vẻ muốn rời đi.
"Ngươi nói thật sao?"
Long Trạch Khiếu lập tức nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của hắn, lập tức ánh mắt ngưng trọng.
"Ừm!"
Tần Dật Trần thận trọng gật đầu: "Nếu Thân Vương điện hạ có thể thay ta điều tra rõ ràng, ta có thể vì 'cá nhân' Thân Vương điện hạ mà luyện chế một viên Hoàng Cực Vũ Hóa Đan!"
Mọi quyền sở hữu bản dịch này đều thuộc về truyen.free.