(Đã dịch) Đại Tống Siêu Cấp Học Bá - Chương 95
Quan chủ khảo nói với mọi người: – Tôi xin nhắc nhở một chút, đây là câu hỏi cuối cùng của cuộc đấu chính.
Hiện tại, Diên Anh học đường và Dư Khanh học đường đều đạt bốn điểm Thượng thượng, song song dẫn đầu. Quan chủ khảo gọi đồng tử đưa đề lên.
Vòng thi thứ năm này, tất cả các câu hỏi đều là câu khó. Lần này tổng cộng có mười câu, họ có thể tùy ý chọn một câu. Chu Bội ngập ngừng một lát, thì thầm: – A Ngốc, câu này ngươi chọn đi, tay ta hôm nay không được đỏ cho lắm. Phạm Ninh cười nói: – Ai bảo tay ngươi không đỏ? Chẳng phải những câu hỏi ngươi bốc thăm đều được ta trả lời hết sao?
Lời này khiến Chu Bội cười tươi như hoa. Nàng đưa tay rút một thẻ rồi trao cho Phạm Ninh. – A Ngốc, câu cuối này trông cậy vào ngươi rồi. Phạm Ninh từ từ mở câu hỏi ra, lại là làm một bài từ, không hạn định từ loại, âm luật, nhưng nội dung yêu cầu lấy chủ đề là Xã nhật (là ngày lễ mà người nông dân thời xưa cúng bái thần thổ địa).
Phạm Ninh trầm ngâm suy nghĩ. Câu hỏi này thực sự không quá khó, bởi việc không hạn định từ loại và âm luật đã tạo cơ hội rất lớn cho hắn. Nếu là câu hỏi khó, tất nhiên đã phải quy định từ loại và âm luật rồi.
Lúc này, Phạm Ninh cười nói với Chu Bội: – Câu này chúng ta cần liên thủ rồi. Chu Bội chu môi nói: – Làm thơ là yếu điểm của ta, ngươi đừng hy vọng vào ta. – Không cần ngươi làm thơ, ngươi chỉ cần viết ra là được. Đôi mắt thanh tú của Chu Bội sáng lên: – Được thôi, ta phụ trách viết.
Phạm Ninh cầm bút lên, bắt đầu viết một bài.
Thanh Ngọc Án - Xuân Xã Hằng năm vào ngày Xã nhật, Sao có thể không thấy song yến bay. Hôm nay Ngô thành mùa xuân đã trôi qua hơn nửa. Một thân một mình, trong khe núi sâu, cô đơn bên bờ suối. Áo xuân bung đường may của ai đó, Từng chút một đong đầy nước mắt. Mặt trời lặn, xuống ngựa dừng chân bên thảm hoa ven bờ. Hoa không ai hái, rượu không ai mời, say cũng chẳng ai ngó ngàng.
Chu Bội đọc hai lần, giơ ngón cái tán thưởng: – Không ngờ ngươi còn có tài này! Phạm Ninh đắc ý nói: – Đương nhiên, thần đồng mà! Ta không giống người bình thường. Chu Bội lườm hắn một cái: – Ngươi chỉ khác người ở chỗ ngốc thôi, đồ Phạm Ngốc!
Đùa giỡn vài câu, tâm trạng nàng sảng khoái hơn hẳn, lập tức cầm bút lên, viết lại bài thơ bằng nét chữ rồng bay phượng múa của mình.
Lúc này, Dư Khánh học đường ở đối diện cũng đặt bút xuống. Đề bài của họ là viết về nguồn gốc và thuộc lòng ít nhất một nghìn chữ từ bài gốc có câu “Lương thực đủ mới hiểu lễ tiết, áo cơm đủ mới rõ vinh nhục” trong "Hóa Thực Liệt Truyện" của Sử Ký.
Câu hỏi này tuy thuộc loại đề khó, nhưng thực ra lại không hề khó. Đây là bài mà học sinh các học đường đều phải học vào năm cuối.
Đồng tử thu lại câu hỏi và câu trả lời, nộp cho ba vị khảo quan. Quan chủ khảo cầm bài thi c���a Diên Anh học đường. Quan chủ khảo nhìn đề bài, nói nhỏ với một vị khảo quan bên cạnh: – Trương giáo sư, không ngờ chúng lại bốc phải đề Xuân Xã!
Đề Xuân Xã này là do hôm nay tức cảnh sinh tình mà vừa được thêm vào. Hôm nay trùng hợp là ngày Xuân Xã, tất cả các khảo quan đều nhất trí thêm một đề làm thơ về Xuân Xã vào danh mục đề. Không ngờ Chu Bội lại bốc trúng vào câu hỏi tức cảnh sinh tình đó. Nhưng kể cả vậy cũng không có chuyện được cộng điểm, chỉ là được chú ý nhiều hơn mà thôi.
– Tại hạ cũng muốn xem! Một vị khảo quan khác liền xúm lại, quan chủ khảo đổi vị trí cho ông ấy.
Quan chủ khảo đọc bài của Dư Khánh học đường, gật gật đầu, rồi đọc lại lần thứ hai. Xác định không có lỗi sai, chữ viết cũng rất đẹp, ông chấm điểm Thượng Thượng.
Khi chấm điểm, quan chủ khảo hơi do dự. Rõ ràng hôm nay đề bài của Dư Khánh học đường dễ hơn Diên Anh học đường rất nhiều. Nếu vì thế mà loại Diên Anh học đường thì sẽ rất không công bằng. Tuy nhiên, quy tắc vẫn là quy tắc. Dù có chút không công bằng, nhưng quan chủ khảo vẫn cho Dư Khánh học đường điểm cao. Ông quay sang hỏi: – Thế nào, đã cho điểm chưa? Hai vị khảo quan đều gật đầu, cười nói: – Bài thơ này phù hợp với chủ đề, ý tứ tốt, lời thơ rất hay, thư pháp uyển chuyển nho nhã. Chúng tại hạ đều đồng ý cho điểm Thượng thượng. Quan chủ khảo cũng nhất trí cho Diên Anh học đường điểm Thượng thượng.
– Đúng là kịch liệt mà! Quan chủ khảo thở dài một hơi, chậm rãi nói: – Trải qua năm vòng thi, hai đội các con cùng đạt năm điểm Thượng thượng, đến giờ vẫn chưa phân thắng bại. Xem ra các con phải thi hiệp phụ rồi.
Đại sảnh ồn ào bàn tán. Lưu viện chủ đang đứng ngoài cửa sổ theo dõi cuộc thi, vuốt tóc sang một bên. Phải thi thêm vòng nữa, ông lo đến nỗi tim sắp nhảy khỏi lồng ngực. Hiệp phụ không phải chuyện đơn giản. Quan chủ khảo sai người đi mời hai lãnh đội của hai học đường đến.
***
Cuộc thi tuyển chọn huyện sĩ bắt đầu tổ chức từ mười lăm năm trước, trước nay chỉ có ba vòng thi.
Quy tắc hiệp phụ rất thú vị: có thể tùy ý lựa chọn độ khó của câu hỏi, và sau khi chọn thì không được phép thay đổi. Trên một mức độ nào đó, đây chính là cuộc thi của trí tuệ và dũng khí. Bởi vì điểm số của hiệp phụ còn phải xét đến độ khó của câu hỏi. Ví dụ, nếu một bên chọn đề Thượng tuyệt mà không trả lời được, bị điểm kém, thì cho dù bên kia chọn câu hạ phẩm và được điểm khá, bên chọn đề dễ vẫn sẽ thắng. Một khi bị điểm kém, dù chọn loại câu hỏi nào cũng thua. Ngược lại, nếu chọn câu Thượng tuyệt mà đạt điểm Thượng hạ, thì đối thủ chí ít phải chọn câu khó và đạt điểm Thượng thượng mới coi như ngang hàng với câu Thượng tuyệt, và vẫn phải thi thêm hiệp phụ nữa. Đây chính là sức hấp dẫn của đề Thượng tuyệt.
Hai học đường bàn bạc trong phòng riêng. Lưu viện chủ khoanh tay đi tới đi lui trong phòng.
Việc Khu Giáp thua là đả kích quá lớn đối với ông, làm nhiễu loạn hết suy nghĩ, tất cả những khả năng chồng chéo lên nhau, khiến mạch tư duy của ông lúc này rất hỗn loạn. Trầm tư rất lâu, ông vẫn khó đưa ra quyết định, liền dừng bước, quay đầu hỏi Phạm Ninh: – Phạm Ninh, con nghĩ sao?
Phạm Ninh vừa mặc thêm một chiếc áo khoác ngắn bằng lông c���u, cơ thể ấm hơn rất nhiều. Lúc này, hắn đang ngồi dựa vào một chiếc ghế bành rộng, trên ghế còn trải đệm êm ái. Hắn thả lỏng toàn thân, hai tay vắt sau gáy, khép hờ mắt hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ ngơi này. Đầu óc Phạm Ninh giờ như trên mây, sau khi thi đấu kịch liệt cả buổi sáng, vừa mới được nghỉ ngơi, mệt mỏi rã rời, hắn không muốn nghĩ bất cứ cái gì nữa. Hắn nghe thấy lời của Lưu viện chủ, bèn lười biếng nói: – Tam quân quyết chiến, đều là chủ soái hỏi quân sư. Hỏi một đại tướng chiến đấu anh dũng như con làm gì ạ?
Bộ dạng lười nhác của Phạm Ninh nếu bình thường bị Lưu viện chủ nhìn thấy, ông chắc chắn sẽ phạt hắn chạy ba vòng quanh học đường. Nhưng hiện tại, Phạm Ninh là nhánh cỏ sinh mạng cuối cùng của ông, ông phải chăm chút cẩn thận mới được. Lưu viện chủ dở khóc dở cười nói: – Tên nhóc tinh quái này, ở đây làm gì có quân sư? Phạm Ninh dẩu môi về phía Chu Bội: – Kia không phải sao? Chu Bội đang ở phía khác tìm ghế ngồi thích hợp. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Phạm Ninh đang dẩu môi về phía mình, chợt nhảy dựng lên, hằm hằm nhìn hắn.
Bản quyền của chương truyện này được truyen.free bảo hộ.