Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 960: Ân oán

Nhưng ngay giờ phút này, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một khối bạch quang, rực rỡ chói lòa như mặt trời.

Ngay sau đó, ba tia chớp bạc to như thùng nước từ trong bạch quang bắn ra, trong khoảnh khắc chiếu sáng cả hòn đảo nhỏ. Chúng như sấm sét giáng xuống không kịp trở tay, liên tiếp đánh vào một vị trí trên màn sáng đỏ thẫm.

Rầm rầm rầm!

Ba tiếng sấm nổ vang trời, màn sáng đỏ thẫm rung chuyển kịch liệt ba lần.

Cú sét đầu tiên giáng xuống, khiến ánh sáng màn chắn tiêu tán hơn nửa.

Cú sét thứ hai giáng xuống, trên màn sáng xuất hiện từng vết nứt.

Đến cú sét thứ ba, màn sáng đỏ thẫm không thể chống đỡ được nữa, bị xuyên thủng một lỗ hổng lớn.

Đạo lôi điện bạc thứ ba thu nhỏ lại còn gần một nửa rồi xuyên vào bên trong màn sáng. Ngay sau đó, một tiếng bạo liệt khác truyền đến từ trong trận, dường như tia sét bạc đã đánh trúng thứ gì đó và gây nổ.

Nụ cười trên mặt thân ảnh cao lớn lập tức cứng đờ, biến thành vẻ kinh nộ. Gã như điện xẹt bay nhào đến bên cạnh Hóa Sinh Chuyển Hồn đại trận, triệu ra một lá đại kỳ hai mặt đỏ thẫm. Trên đó thêu một đồ án Hắc Long, hệt như đồ án rồng trên pháp trận.

Hai tay gã kết ấn, từng đạo pháp quyết bay vào phía trên lá cờ. Một đạo huyết quang từ đỉnh đại kỳ bắn ra, dung nhập vào trong pháp trận màu đen.

Tốc độ vận chuyển của pháp trận màu đen lập tức tăng nhanh mấy lần, đồng thời xung quanh lỗ hổng lớn trên màn sáng đỏ thẫm cũng hiện ra một đạo ma văn màu đỏ máu khổng lồ, trông giống như đầu và đuôi của cự long chạm vào nhau.

Những ma văn đỏ máu này nhanh chóng chớp động, phát ra từng đợt tiếng rít chói tai. Lỗ hổng lớn giữa ma văn nhanh chóng khép lại, nhưng trước khi nó đóng kín hoàn toàn, ba đạo quang mang đã từ trong bắn ra, rơi xuống mặt đất phụ cận, lộ ra mấy thân ảnh.

Người đi đầu chính là Tôn bà bà, tay lão cầm một cuốn sách ngọc màu trắng tỏa ra ánh sáng xung quanh, phía trên khắc phù văn dày đặc. Thoạt nhìn đó là một loại trận đồ hay trận bàn nào đó, xung quanh còn lấp lánh hồ quang điện màu bạc. Hiển nhiên, chính vật này vừa rồi đã triệu hoán lôi điện bạc.

Trên miệng vết thương trước ngực Tôn bà bà dán một tấm phù lục màu xanh lá. Máu tươi đã ngừng tuôn ra, nhưng xung quanh vết thương, huyết nhục lại hiện ra màu xanh thẫm quỷ dị, hiển nhiên là do trúng độc từ cú công kích trước đó của Lý Kiến Tuyết.

Bên cạnh Tôn bà bà chính là Phác trưởng lão. Giờ phút này tay ông trống không, tấm cổ kính màu đen kia cũng không còn thấy đâu, không biết có phải đã bỏ lại trong pháp trận phong ấn Lý Kiến Tuyết hay không.

Về phần người cuối cùng, đứng cách Tôn bà bà xa hơn Phác trưởng lão một chút, lại là Lật Lật Nhi.

Trong hồ nước, Thẩm Lạc đã trở lại hình dáng người. Hắn lật tay lấy ra Trảm Ma Tàn Kiếm, đang định triệu ra thêm những pháp bảo khác thì thông qua Minh Mục Cổ nhìn thấy tình huống bên ngoài. Lông mày hắn khẽ nhíu.

"Lật Lật Nhi? Thực lực của nàng thuộc dạng áp chót trong đám Nữ Nhi thôn, sao lại xuất hiện ở đây được?" Thẩm Lạc cảm thấy kỳ quái, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Hắn muốn nắm bắt được điều gì đó, nhưng ý nghĩ đó lại chợt tan biến, dù cố gắng thế nào hắn cũng không tài nào nhớ lại được.

Thẩm Lạc không suy nghĩ thêm nữa, lật tay lấy ra một vật. Đó chính là viên hạt châu lớn màu tím kia. Hắn niệm pháp quyết rồi điểm nhẹ một cái.

Trên hạt châu lập tức hiện ra những vòng tử quang gợn sóng, sau đó một bộ giáp đen dữ tợn từ bên trong bay ra, chính là bộ ma khải màu đen hắn lấy từ Ngụy Thanh lúc trước.

Trải qua khoảng thời gian được hạt châu tím bồi dưỡng, những vết rạn trên áo giáp đã thu nhỏ lại một chút.

Hắn đang định mặc bộ ma giáp vào người thì trong hồ nước bên cạnh đột nhiên hiện ra một vệt kim quang, một bóng người từ đó vọt ra, lại là Lật Lật Nhi.

Thẩm Lạc giật nảy mình, lướt nhanh sang ngang hai trượng.

"Là ng��ơi!" Lật Lật Nhi thấy Thẩm Lạc ở đây, cũng vô cùng kinh ngạc, rồi lùi lại mấy bước.

Thẩm Lạc rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thông qua Minh Mục Cổ xem xét tình huống bên ngoài. Lật Lật Nhi quả nhiên không hề xuất hiện bên ngoài.

"Ngươi là Thẩm Lạc? Ngươi sao lại ở đây?" Lật Lật Nhi thấy rõ dung mạo Thẩm Lạc, lại lần nữa kinh hô thành tiếng.

"Đúng ra câu đó phải là ta hỏi mới phải, các hạ sao lại ở chỗ này?" Thẩm Lạc nhàn nhạt hỏi.

Mặc dù hỏi vậy, nhưng hắn đã đoán được đáp án. Lật Lật Nhi này không để ý hiểm cảnh của Nữ Nhi thôn bên ngoài, đột nhiên chui vào nơi đây, tám chín phần là vì Cửu Phạm Thanh Liên.

Hơn nữa, nhìn cô gái này, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn lúc trước đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.

"Các hạ cũng không phải là Lật Lật Nhi của Nữ Nhi thôn, mà là kẻ đã bắt Lật Lật Nhi thật sự. Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao muốn hãm hại ta?" Thẩm Lạc quan sát Lật Lật Nhi một lượt, lạnh giọng chất vấn.

Vì e ngại người bên ngoài, thanh âm của hắn hạ rất thấp.

"Ha ha, Thẩm đạo hữu quả nhiên nh���y cảm, chỉ liếc mắt một cái đã khám phá ra thân phận của ta. Chỉ là tình huống hiện tại, Thẩm đạo hữu không nên vọng động thì hơn, nếu không chúng ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu." Lật Lật Nhi nhíu mày lại, vậy mà trực tiếp thừa nhận.

Trong lòng Thẩm Lạc nảy sinh sát ý, cố kìm nén ý muốn ra tay.

Đúng như Lật Lật Nhi nói, nếu hai người động thủ ở đây, bị những kẻ kia phát hiện, tình hình sẽ tồi tệ hơn gấp mười lần.

Hai người đứng đó, nhất thời im lặng.

Đột nhiên Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, một vệt kim quang thoát tay bắn ra, chính là Trảm Ma Tàn Kiếm, vô cùng nhanh chóng chém thẳng vào một khoảng hư không gần đó.

Ngay lập tức, linh quang lóe lên ở đó, một bàn tay hơi mờ như lưu ly từ trong hư không bị buộc phải lộ diện, sau đó bị Trảm Ma Tàn Kiếm chém lìa.

"Xoẹt" một tiếng, bàn tay trong suốt ấy bị Trảm Ma Kiếm chém thành hai nửa, vỡ tan thành vô số đốm sáng rồi biến mất.

Lật Lật Nhi thấy vậy thay đổi sắc mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Kẻ nói không nên vọng động là các hạ, nhưng người giở trò lại chính là các hạ. Chẳng lẽ cho rằng Thẩm mỗ đây dễ bị bắt nạt ư?" Thẩm Lạc hơi híp mắt lại, bên trong lóe lên tia sáng nguy hiểm.

"Chờ một chút, chuyện vừa rồi là ta không đúng, tiểu nữ xin lỗi. Bất quá ta không có ý đồ gì khác, chỉ muốn lấy một đóa Cửu Phạm Thanh Liên thôi." Toàn thân Lật Lật Nhi lạnh toát, giống như bị một Hồng Hoang cự thú đang áp sát. Nàng hoảng hốt giơ tay ra nói, cực kỳ hối hận hành động lỗ mãng vừa rồi.

Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Tuy tình huống hiện tại không nên tranh đấu, nhưng hắn có rất nhiều trọng bảo trong tay, lại thêm Huyền Âm Mê Đồng đại thành, hoàn toàn có thể chế ngự ả Lật Lật Nhi này trong nháy mắt.

Lật Lật Nhi nhạy bén nhận ra sát ý của Thẩm Lạc, chỉ cảm thấy không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên nặng nề đến cực điểm, áp lực đè nén từng đợt, khiến nàng gần như không thể thở nổi, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Loại tình huống này, nàng chỉ cảm nhận được ở những người có thực lực vượt xa nàng.

"Tiểu nữ vừa rồi lỗ mãng, xin Th��m đạo hữu chớ trách. Tại hạ có một tấm Lưu Ly Kim Kính Phù, phù này chính là ngụy tiên phù, có thể truyền tống một khoảng cách không quá xa, cũng có thể xuyên qua vách tường, hoặc các loại màn sáng cấm chế, chẳng hạn như cấm chế màu trắng bên ngoài hòn đảo này. Phù này tặng cho Thẩm đạo hữu, xem như ta xin lỗi, được không?" Lật Lật Nhi vội vàng nói nhanh, lấy ra một tấm phù lục màu vàng rồi đưa tới. Phía trên khắc hình ảnh chiếc gương lưu ly vàng, nhìn có chút thần bí.

"Lưu Ly Kim Kính Phù?" Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ chau lại.

Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng Lật Lật Nhi đột nhiên xuất hiện lúc trước, tám chín phần là do thần thông của phù này.

Tấm Lưu Ly Kim Kính Phù này quả thật rất hữu dụng. Về sau nếu bị cấm chế vây khốn, hắn sẽ có thêm một đường thoát thân. Ân oán giữa hắn và Lật Lật Nhi, nói nặng thì nặng mà nói nhẹ thì nhẹ, cũng không phải là không thể hóa giải được.

Bạn đang đắm chìm vào thế giới này nhờ những dòng chuyển ngữ của truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free