(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 815: Chứng cứ
Thẩm Lạc trở về chỗ ở, Nhiếp Thải Châu lo lắng đi theo sau.
Hắn bước vào phòng, ngồi xuống, lông mày khẽ cau lại.
“Biểu ca, ngươi đã thắng cuộc thí luyện rồi, còn phiền não điều gì nữa?” Nhiếp Thải Châu hỏi.
“Ta đang nghĩ tới Cáp Mô Tinh, tu vi nó hơn xa chúng ta, lại xuất hiện giữa cuộc thí luyện thì thật sự rất kỳ quái.” Thẩm Lạc nói.
“Quả th��t có chút cổ quái, nhưng Cáp Mô Tinh là yêu vật bị nhốt trong Hoa Liên Bí Cảnh, có khả năng cấm chế tạm thời gặp trục trặc nên nó mới thoát ra được.” Nhiếp Thải Châu đáp.
“Nếu như chỉ là ngẫu nhiên thì không sao, nhưng nếu có kẻ giở trò thì ý nghĩa lại khác.” Thẩm Lạc trầm ngâm.
“Nếu vậy, ta sẽ đi gặp sư phụ, nhờ người điều tra thêm việc này…” Nhiếp Thải Châu nghe xong có chút lo sợ, chần chờ một lát rồi nói.
Thẩm Lạc thấy vậy, nhẹ gật đầu.
***
Trong một tòa đại điện tại Phổ Đà Sơn.
Thanh Liên Tiên Tử, Hoàng Đồng đạo nhân, Ngụy Thanh cùng mấy trưởng lão khác tề tựu tại đây. Thần sắc Thanh Liên Tiên Tử hờ hững, những người khác cũng không nói gì, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó, bầu không khí có phần nặng nề.
Sau một lát, hai thân ảnh từ ngoài điện đi vào, đó là Chu Ngọc cùng một lão giả tóc xám.
"Tình hình thế nào?" Thanh Liên Tiên Tử lập tức hỏi.
Lời này tuy rằng không đầu không đuôi, nhưng Chu Ngọc và lão giả tóc xám hiển nhiên vẫn hiểu rõ ý.
"Ta và Chu sư điệt đã tra xét rồi, cấm chế phong ấn giam cầm Cáp Mô Tinh có một chỗ mắt trận bị hỏng, khiến cho nó thoát ra giữa cuộc thí luyện." Lão giả tóc xám cúi người hành lễ, nói.
"Xin Chưởng môn yên tâm, đệ tử cùng Vụ Huyễn trưởng lão đã gia cố lại mắt trận, Cáp Mô Tinh kia cũng đã bị Ngụy sư thúc đánh trọng thương, chắc chắn sẽ không còn gây ra họa gì nữa." Chu Ngọc cũng cúi người hành lễ, nói theo.
Hoàng Đồng đạo nhân cùng mấy trưởng lão khác nghe vậy đều nhẹ gật đầu, sắc mặt vốn căng thẳng cũng dịu đi đôi chút.
"Vụ Huyễn trưởng lão, cấm chế bên trong Hoa Liên Bí Cảnh đều do một tay ngươi bố trí, khí cụ bày trận đều thuộc loại thượng đẳng, tại sao mắt trận ở cấm chế giam cầm Cáp Mô Tinh lại đột nhiên lỏng lẻo? Hơn nữa lại vừa đúng thời điểm diễn ra thí luyện." Thanh Liên Tiên Tử đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ý Chưởng môn là, việc này có gì kỳ quặc sao?" Hoàng Đồng thăm dò.
Trong lòng Chu Ngọc đập thình thịch, thầm kêu không ổn.
Sở dĩ Cáp Mô Tinh có thể thoát ra, là do trước khi thí luyện diễn ra, nhân lúc kiểm tra Hoa Liên Bí Cảnh, gã ��ã ra tay động chạm vào cấm chế của Cáp Mô Tinh.
Tuy nhiên Chu Ngọc cũng không lo lắng gì, việc này gã mượn tay một đệ tử bình thường đi dò xét Bí Cảnh thực hiện, người kia thậm chí còn không hề hay biết mục đích thật sự của việc mình làm.
Hơn nữa khi thí luyện bắt đầu, Chu Ngọc lấy cớ điều người kia rời khỏi Phổ Đà Sơn, bây giờ hắn đã cách xa vạn dặm, dù có tra cũng không thể lần ra dấu vết từ hắn.
"Ta đã tra xét cẩn thận rồi, chỗ mắt trận cấm chế kia có dấu hiệu bị âm độc ăn mòn, có lẽ là Cáp Mô Tinh khổ cực chuẩn bị kỹ lưỡng, âm thầm dùng đan độc ăn mòn mắt trận, khiến cấm chế lỏng lẻo dần." Lão giả tóc xám nói.
"Chu Ngọc, ngươi cảm thấy thế nào?" Thanh Liên Tiên Tử nhìn về phía Chu Ngọc.
"Tu vi đệ tử về trận pháp thua xa Vụ Huyễn trưởng lão, cũng không phát hiện cấm chế có gì khác thường." Chu Ngọc bị Thanh Liên Tiên Tử dùng ánh mắt bình thản nhìn thẳng, vô thức hoảng hốt, cúi đầu nói.
"Đúng vậy không?" Thanh Liên Tiên Tử cười lạnh một tiếng.
Thanh âm nàng tuy rằng không lớn, nhưng ẩn ch��a ngữ khí tra hỏi trong đó, làm cho mọi người trong điện bỗng nhiên biến sắc.
"Chưởng môn hỏi vậy là ý gì? Có phải ngươi cho rằng việc Cáp Mô Tinh chạy thoát ra có quan hệ với Chu Ngọc?" Hai mắt Hoàng Đồng vằn lên sự tức giận, trầm giọng hỏi.
"Thanh Liên Chưởng môn, Chu Ngọc thân là đệ tử Phổ Đà Sơn, những năm này cũng lập không ít công lao cho tông môn, mặc dù ngài là Chưởng môn, cũng không thể vô duyên vô cớ vu oan đệ tử như vậy." Chu Ngọc cả kinh, trong lòng thắt lại, toàn thân dựng tóc gáy, nhưng trên mặt không chút biểu lộ, còn "Bịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, bi phẫn nói.
Chứng kiến vẻ bi phẫn của Chu Ngọc, các trưởng lão khác cũng tin tưởng thêm vài phần.
"Ngươi không cần làm bộ làm tịch như vậy làm gì, ta đã nói thế, tất nhiên có chứng cứ, bất quá nể tình trước kia ngươi lập chút công lao, ta cho ngươi một cơ hội, thẳng thắn khai ra tất cả, còn có thể được khoan hồng xử nhẹ." Thanh Liên Tiên Tử nhàn nhạt nói.
"Đệ tử chưa bao giờ làm bất cứ điều gì gây hại cho tông môn, Chưởng môn có chứng cứ gì cứ l���y ra, nếu việc này quả thực do đệ tử làm thì đệ tử nguyện chết để tạ tội!" Chu Ngọc ngẩng đầu nói.
Trong lòng gã đã sớm không yên, nhưng chuyện cho đến lúc này, chỉ có thể ngang ngạnh sống chết cố gắng chống đỡ.
"Hoàng Chưởng Luật, ngươi thấy thế nào?" Thanh Liên Tiên Tử nhìn về phía Hoàng Đồng.
"Chu Ngọc là đệ tử của ta, ta dám đảm bảo, hắn tuyệt sẽ không làm chuyện ác như thế." Hoàng Đồng bỗng nhiên đứng lên, lạnh giọng nói.
"Có Hoàng Chưởng Luật khẳng định chuyện đó, ta an tâm." Thanh Liên Tiên Tử mỉm cười, tay ngọc khẽ động, trong lòng bàn tay hiện ra một tấm gương đồng.
"Huyền Thiên Kính? Chưởng môn mang tới vật ấy làm gì?" Hoàng Đồng cau mày hỏi.
"Huyền Thiên Kính này là trọng bảo của bản môn, nhưng lại không phải do Luyện Khí Sư môn phái ta luyện chế, mà là vật có xuất xứ từ một vị kỳ nhân từ hải ngoại, bảo vật này không chỉ có thể chiếu rọi vạn vật, mà còn có thể chiếu lại những cảnh tượng đã ghi chép được." Thanh Liên Tiên Tử nói.
Đồng tử Chu Ngọc co rụt lại, thầm nghĩ chẳng l��� tình hình tên đệ tử kia động tay chân vào cấm chế đã bị ghi chép trong Huyền Thiên Kính?
"Không phải, Huyền Thiên Kính đến lúc thí luyện mới được kích hoạt, sẽ không thể ghi chép những gì xảy ra trước đó." Gã âm thầm an ủi, nhưng trong lòng vẫn bất an.
Thanh Liên Tiên Tử liếc nhìn Chu Ngọc, niệm pháp quyết điểm lên Huyền Thiên Kính, mặt kính lóe lên từng vệt sáng xanh, rất nhanh trên bề mặt hiện ra một bức tranh, nhưng cũng không phải là Hoa Liên Bí Cảnh, mà là quảng trường bên ngoài Bí Cảnh.
Mọi người thấy vậy, tất cả đều ngạc nhiên, Chu Ngọc thì thở phào nhẹ nhõm.
"Huyền Thiên Kính chính là Chí Bảo, gương có hai mặt, một mặt ghi chép tình huống bên trong Bí Cảnh, mặt khác lại ghi chép tình huống ở bên ngoài." Thanh Liên Tiên Tử nhàn nhạt nói, ngón tay khẽ xoay.
Huyền Thiên Kính xoay một vòng, lại hiện ra một bức tranh khác ở mặt kia, là tình hình bên trong Hoa Liên Bí Cảnh.
"Không thể tưởng được Huyền Thiên Kính này lại có công dụng như vậy, nhưng ngươi cho chúng ta xem cái này làm gì? Chẳng lẽ bên trong có chứng cứ?" Hoàng Đồng tức giận hỏi.
Thanh Liên Tiên Tử không đáp lời, đầu ngón tay hơi chớp động ánh sáng màu xanh.
Hình ảnh trên Huyền Thiên Kính lướt qua rất nhanh, một lát sau dừng lại và nhanh chóng phóng to, hiện ra hai thân ảnh ngồi trên ghế dựa lớn, đúng là Chu Ngọc cùng Ngụy Thanh, hiện ra rõ mồn một.
Trong tấm hình, lông mày Chu Ngọc khẽ giật, bàn tay nắm chặt trong tay áo vội vàng buông lỏng, trong lòng bàn tay hé lộ một khối trận bàn hình khối góc cạnh, màu đồng xanh, phía trên có một tia kim quang khẽ lóe lên.
Ở bên cạnh, Ngụy Thanh dường như cảm nhận được, bèn ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng rất nhanh lại quay đi.
Chu Ngọc chứng kiến cảnh này, sắc mặt tái nhợt, thần sắc những người khác cũng trầm hẳn xuống.
Ngón tay Thanh Liên Tiên Tử khẽ xoay, Huyền Thiên Kính lật ngược lại, hiện ra tình huống Cáp Mô Tinh trong Bí Cảnh. Cáp Mô Tinh bị một tầng cấm chế màu xanh giam cầm xung quanh, một góc của cấm chế đột nhiên rung lắc kịch liệt, mau chóng mờ đi, lộ ra một khe hở.
Cáp Mô Tinh trông thấy cảnh này, trên khuôn mặt xấu xí hiện lên vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng, tiếp theo nó đạp mạnh xuống đất, biến thành một bóng xanh từ bên trong bay ra.
Toàn bộ bản văn này là tài sản trí tuệ của truyen.free, vui lòng không sao chép khi chưa được cho phép.