(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 544: Ân oán
Sau lưng người áo đen còn có bốn người đứng, có nam có nữ, trên người họ đều mặc áo bào đen và mang ký hiệu của Luyện Thân đàn.
Bốn người khom lưng xuống một nửa, hết mực cung kính đối với tu sĩ cầm đầu mặc hắc bào.
Có điều, thân hình của bốn người này không hiểu sao lại có vẻ trong suốt, chẳng phải là thực thể.
Bên phải Kính Hà Long Vương, một bóng người đang đứng.
Toàn thân người này đều bị một tầng ánh sáng xám bao phủ, không rõ là nam hay nữ, càng không thể nhận rõ hình dáng, vô cùng thần bí.
Trên tế đàn, một cây thập tự giá bằng gỗ sừng sững, khóa chặt một người.
Người đó vận áo bào màu vàng, ngũ quan uy nghiêm, tóc hoa râm, trông có vẻ già nua, nhưng giờ phút này lại chìm vào mê man, bất tỉnh.
"Bệ hạ!" Lục Hóa Minh thấy rõ người bị khóa trên giá gỗ, nhỏ giọng kinh hô.
"Cái gì! Người này chính là Đường Hoàng! Y làm sao lại xuất hiện ở đây?" Thẩm Lạc, Đan Dương Tử và mọi người đều giật mình.
"Người kia cũng không phải chân thân của Đường Hoàng, mà chỉ là thần hồn thôi." Cát Thiên Thanh đột nhiên mở miệng.
Thẩm Lạc nghe vậy, quan sát kỹ nam tử mặc hoàng bào trên giá gỗ. Thân hình nam tử cũng hơi trong suốt, đúng là không phải thực thể.
"Cho dù là thần hồn của bệ hạ, cũng tuyệt đối không được có bất kỳ tổn thương nào, chúng ta mau nghĩ cách cứu ngài ấy ra." Lục Hóa Minh vội la lên.
Đan Dương Tử, Xích Thủ chân nhân nghe lời này, sắc mặt đều cứng đờ.
"Ý của Lục huynh, chúng tôi đều hiểu. Bây giờ là thời buổi rối loạn, Đường Hoàng quyết định sự an nguy của thiên hạ, chúng ta tất nhiên phải cứu. Có điều thực lực của Kính Hà Long Vương vượt xa chúng ta, không thể liều lĩnh được." Thẩm Lạc vội vàng kéo Lục Hóa Minh lại, nói.
Lục Hóa Minh nhìn Thẩm Lạc một chút, miễn cưỡng gật đầu.
Cả nhóm cúi thấp người ẩn mình dưới gầm cầu, nhìn về phía tế đàn.
Trong miệng Kính Hà Long Vương lẩm bẩm, điểm không một cái vào Đường Hoàng trên giá gỗ, phía trước hư không nổi lên một tia gợn sóng.
Thân thể Đường Hoàng khẽ run, tỉnh táo trở lại, hai mắt chậm rãi mở ra.
"Lý Thế Dân, ngươi còn nhận ra cô không?" Kính Hà Long Vương lạnh lùng nói.
"Ngươi... Ngươi là Kính Hà Long Vương năm xưa! Là ngươi bắt trẫm tới nơi đây?" Đường Hoàng nhìn kỹ đám yêu quái trước mắt, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, nhưng vẫn cố giữ được vẻ trấn tĩnh.
"Ngươi còn nhớ ta là tốt. Năm đó ngươi nói không giữ lời, để Ngụy Chinh chém đầu rồng của ta. Đám người Địa Phủ lại càng ham phú quý, thiên vị ngươi. Chúng không những không trị tội ngươi, ngược lại trấn áp long hồn của ta, để âm hỏa ngày đêm dày vò. May mà ta được dị nhân tương trợ, rốt cục thoát khỏi hiểm cảnh, mới có cơ hội cùng ngươi thanh toán món nợ xưa!" Sát cơ trong mắt Kính Hà Long Vương tỏa ra bốn phía.
"Sự tình năm xưa trẫm sớm đã nói rõ với ngươi rồi. Ngày đó trẫm đã cố giữ Ngụy Chinh lại trong cung, dùng hết khả năng để cứu ngươi. Nhưng y trong mộng lại chém đầu ngươi, trẫm mặc dù là đế vương tối cao tôn quý, cuối cùng cũng là phàm nhân, làm sao có thể dự liệu được chuyện như thế." Đường Hoàng nói.
"Hừ! Lời nói hoang đường như thế có thể dối gạt được kẻ ngốc khác, đừng mơ giấu diếm được ta. Sự tình năm xưa ta đã sớm tra ra manh mối, là ngươi cùng Viên Thiên Cương hợp mưu ám toán ta! Chờ ta thu thập ngươi trước, lại đi đối phó Viên tặc kia!" Kính Hà Long Vương há miệng phun ra một luồng hắc khí bao trùm lấy mặt của Đường Hoàng.
Trên Minh Thạch Chi Kiều, Lục Hóa Minh khẽ rùng mình, lập tức định lao ra ngoài.
"Lục huynh chờ chút, Kính Hà Long Vương chắc hẳn không có ý định giết chết bệ hạ." Thẩm Lạc kéo Lục Hóa Minh lại, nhỏ giọng nói.
Đường Hoàng bị hắc khí bao phủ lấy gương mặt, hai mắt nhắm lại, lần nữa hôn mê, và cũng không phải chịu thêm tổn thương nào khác.
Lục Hóa Minh thấy cảnh này, nhẹ nhàng thở ra.
"Thẩm đạo hữu, làm sao ngươi biết Kính Hà Long Vương sẽ không trực tiếp ra tay giết Đường Hoàng?" Tạ Vũ Hân tò mò hỏi.
"Kính Hà Long Vương muốn giết bệ hạ, đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải khổ tâm tốn sức đưa ngài ấy đến U Minh giới này để động thủ. Mà nó còn bố trí một cái tế đàn như thế này, khẳng định là có mưu đồ khác." Thẩm Lạc nói.
"Thẩm huynh nói rất có lý, là ta quá nóng vội." Lục Hóa Minh hít sâu một hơi, rồi thở ra một ngụm trọc khí, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, mở miệng nói.
Trong mắt Tạ Vũ Hân lóe lên vẻ khâm phục, Đan Dương Tử, Xích Thủ chân nhân, cùng với Cát Thiên Thanh đều nhìn về phía Thẩm Lạc, ánh mắt hơi đổi khác.
"Thẩm huynh, vậy theo ngươi thấy, làm thế nào mới có thể cứu bệ hạ ra được?" Lục Hóa Minh hỏi Thẩm Lạc.
Y mặc dù cố gắng ép mình bình tĩnh lại, nhưng giờ phút này trong lòng có phần hoảng loạn, không còn thích hợp để vạch ra chiến lược.
"Từ khí tức toát ra từ mấy tên Luyện Thân đàn kia, chúng ta còn có thể đối phó được. Có điều thực lực Kính Hà Long Vương quá mạnh so với chúng ta, tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta. Ta mặc dù không biết những yêu nhân này làm cách nào để hồn phách của bệ hạ bị hút tới đây, nhưng chắc hẳn trong cung sẽ không thể nào không hề phát giác. Lục huynh, ngươi có biện pháp liên lạc Trình quốc công không? Chỉ có mời được bọn họ đến viện trợ, thì mới có hi vọng đối phó được với Kính Hà Long Vương kia." Thẩm Lạc nhìn Lục Hóa Minh hỏi.
"Trong tay của ta cũng không có pháp khí liên lạc từ xa với sư phụ, thế nhưng nếu muốn đối phó Kính Hà Long Vương, cũng không phải không có biện pháp." Lục Hóa Minh im lặng một hồi, cắn răng nói ra.
"A, ngươi có biện pháp? Không biết là phương pháp nào?" Thẩm Lạc vui mừng, vội vàng hỏi.
"Việc này nói rất dài dòng, nhất thời khó mà nói rõ hết, sau này ngươi sẽ rõ. Có điều ta không thể ngăn cản Kính Hà Long Vương quá lâu, khi đó, mọi việc xin nhờ cả vào chư vị, nhất định phải cứu Đường Hoàng ra!" Lục Hóa Minh nhìn về phía đám người, chắp tay nói.
"Lục huynh yên tâm." Thẩm Lạc trịnh trọng gật đầu.
Tạ Vũ Hân, Đan Dương Tử và mấy người kia cũng đáp ứng.
Lục Hóa Minh chắp tay với mấy người lần nữa, sau đó lập tức nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống.
Không bao lâu, trên người hắn nổi lên một tầng bạch quang, một cỗ khí tức khác lạ chậm rãi tản ra.
"Cỗ khí tức này. . ." Ánh mắt của Thẩm Lạc khẽ động, lập tức hồi tưởng lại cảnh tượng diễn ra trước đây, khi Lục Hóa Minh say rượu ngủ say.
Lúc đó trên thân y cũng bộc phát ra khí tức, giống hệt như trước mắt.
Thẩm Lạc định nhìn kỹ hơn, thì tế đàn ở nơi xa lại có động tĩnh, hắn vội vàng nhìn sang.
Chỉ thấy hai tay Kính Hà Long Vương vung vẩy, ngọn lửa đã tắt trên sáu cây cột đá quanh tế đàn lại bùng cháy. Chúng tỏa ra những dải bạch quang lớn, nối liền với nhau, ngưng tụ thành một cái cự luân hình lục giác, xoay chầm chậm.
"Cô ở đây thi pháp, thật an toàn sao?" Kính Hà Long Vương tạm thời dừng tay, quay đầu nhìn về phía bóng người trong ánh sáng màu xám sau lưng, trầm giọng hỏi.
"Ta đã sắp xếp thỏa đáng từ lâu, thủ vệ Lục Đạo Luân Hồi Bàn trong Địa Phủ đều đã đổi thành người của ta, ngay cả khi điều động lực lượng luân hồi, cũng tuyệt đối không bị ai phát hiện, các hạ cứ việc yên tâm." Người trong ánh sáng xám nói, thanh âm biến ảo khôn lường, không nghe ra là nam hay nữ, già hay trẻ.
"Vậy thì tốt, chờ cô dùng lực lượng Luân Hồi Bàn, và lực lượng thần hồn bản nguyên của Đường Hoàng đổi chỗ, đến lúc đó, cô chính là hoàng đế Đại Đường. Những việc ta hứa hẹn tất nhiên sẽ thực hiện." Kính Hà Long Vương lúc này mới giãn vẻ mặt, khóe miệng nở nụ cười.
"Vậy ta sẽ chờ Long Vương hồi âm." Người trong ánh sáng xám cười nói.
Thẩm Lạc từ xa nghe được lời này, sắc mặt khẽ biến.
Thì ra Kính Hà Long Vương bắt hồn phách Đường Hoàng tới nơi đây, là vì nguyên nhân này, hơn nữa người của Địa Phủ lại cấu kết với Kính Hà Long Vương.
Những người khác nghe thấy, cũng đều lộ vẻ kinh hãi, Lục Hóa Minh càng cau chặt mày, song quyền nắm chặt.
"Có điều Hoán Hồn bí pháp chính là bí thuật nghịch thiên, cần chống lại lực phản phệ của Lục Đạo Luân Hồi, và đòi hỏi cảnh giới Đại Thừa kỳ mới có thể thi triển. Vài ngày trước Long Vương bệ hạ cùng người Đại Đường quan phủ giao thủ bị thương khá nặng, cảnh giới dường như đã sụt giảm, còn có thể thuận lợi triển khai phép thuật này sao?" Người trong ánh sáng xám lại hỏi.
"Hừ! Cô trúng một đòn ám toán của lão thất phu Trình Giảo Kim kia, tu vi tuy giảm xuống tới Xuất Khiếu kỳ. Nhưng cô chính là Long tộc, trời sinh mạnh mẽ, tư chất vượt xa tu sĩ tầm thường, tuyệt đối không thành vấn đề." Kính Hà Long Vương lạnh lùng nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng mừng thầm, thì ra Kính Hà Long Vương quả thật đã bị thương, tu vi giảm đến Xuất Khiếu kỳ, bọn hắn hợp lực, chưa chắc đã không có phần thắng.
Bản quyền chuyển ngữ thuộc về truyen.free, xin vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.