(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 373: Ngươi động thủ đi
Phong Sơn thấy thế, hơi an tâm, tiếp tục lao về phía Thẩm Lạc.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Phong Sơn lại giẫm mạnh một bước, mặt đất phía trước đột nhiên nứt ra, mở ra một hố sâu vài thước.
Trọng tâm gã bất ổn, thân thể bổ nhào về phía trước, lập tức rơi xuống.
Kèm theo tiếng bọt nước văng lên, dưới mặt đất dâng lên một luồng sóng lớn, kéo theo một lồng nước màu lam cao hơn một trượng.
Trong lồng giam, Phong Sơn bị mấy chục sợi dây nước lớn bằng cánh tay quấn quanh toàn thân, trên đầu còn bọc một bong bóng nước màu lam khổng lồ. Trên những sợi dây nước còn đính kèm hơn trăm tấm lá bùa màu vàng, toàn bộ là Tiểu Lôi Phù.
Mà bong bóng trên đầu gã cũng dán một lá bùa, và đó lại là một tấm Lạc Lôi Phù có uy lực còn lớn hơn.
Phong Sơn ở trong lồng giam không ngừng giãy giụa, toàn thân phát ra ánh sáng vàng hòng thoát khỏi trói buộc.
"Không muốn bị lôi phù nổ chết, thì đừng động đậy lung tung." Lúc này, một giọng nói cảnh cáo lạnh lùng vang lên, toàn thân Phong Sơn lập tức cứng đờ, không động đậy nữa.
Thẩm Lạc giãn ra một khoảng cách, ánh mắt nhìn về phía nữ tử che mặt đang đứng cách đó mấy trượng, mở miệng nói:
"Đi nói cho đầu lĩnh các ngươi biết, thả con Kim Long kia ra, rồi ta sẽ trả người này lại cho các ngươi."
Dư Hinh nghe vậy, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Thế nào? Đối với sống chết của đồng bạn các ngươi cũng không hề quan tâm à?" Thẩm Lạc hơi nhíu mày, hỏi.
Dư Hinh không đáp lời, im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì, sau đó bỗng hỏi một câu lạc đề: "Con Kim Long kia là bạn của ngươi?"
"Cũng không hẳn, nhưng xem như có chút quen biết." Thẩm Lạc hơi chần chừ, nói.
Nếu xét trong thực tế, hắn và Ngao Hoằng mới chỉ gặp nhau hai lần, mối quan hệ giữa hai bên rốt cuộc là thế nào, nhất thời hắn cũng không thể nói rõ. "Ngươi động thủ đi." Đúng lúc này, Dư Hinh bỗng nhiên cất lời.
"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Lạc nghe Dư Hinh nói lời ấy, thần sắc khẽ biến, có chút khó tin, hỏi.
Phong Sơn trong lồng nước nghe vậy, hai mắt tròn xoe trợn trừng, có chút không dám tin vào tai mình.
"Ngươi không nghe lầm, ta nói ngươi cứ động thủ giết gã đi. Dù sao Đồng lão căn bản sẽ không màng tới sống chết của gã, càng không dùng một con Chân Long để trao đổi." Dư Hinh giọng điệu bình thản, không chút gợn sóng, chậm rãi nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng biết lời này không hề giả dối, nhưng lại vẫn chưa ra tay.
Trên thực tế, hắn đã sớm đoán được nhóm người này sẽ không đáp ứng trao đổi, sở dĩ nhốt mà không giết, cũng chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi.
"Sao vậy? Không tin à?" Dư Hinh cười lạnh một tiếng, hoàn toàn chẳng màng đến an nguy của Phong Sơn, lửa trên tay ả cuộn trào, thân hình mang theo những tàn ảnh liên tiếp trực tiếp xông thẳng đến Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy thế, không chút chần chừ, thân hình lùi nhanh về phía sau đồng thời một tay bấm pháp quyết, lập tức kích hoạt tất cả phù lục trong lồng nước màu lam.
Thân hình Dư Hinh loáng một cái, cũng lập tức lùi về phía sau. Chỉ có Phong Sơn, còn chưa kịp phản ứng gì, liền bị lôi quang chói mắt đầy trời nuốt chửng.
"Ầm ầm. . ."
Một âm thanh sấm sét nổ vang còn kịch liệt hơn trước, hơn trăm đạo lôi điện cỡ nhỏ đồng thời bắn ra, cùng đạo lôi điện lớn mạnh ở trung tâm kia đụng vào nhau. Nó bạo phát ra ánh sáng trắng như tuyết, làm sáng bừng một vùng màn đêm to lớn ở Bạch Ngọc Sách.
Trong vụ nổ đó, vô số ánh lửa đá vụn bắn ra, như Bạo Vũ Lê Hoa đánh về phía bốn phương tám hướng.
Khi khói bụi tan đi, hố trên mặt đất bị khoét rộng gấp ba lần, bên trong bùn nước vẩn đục, đã không còn nhìn thấy thi thể của Phong Sơn.
Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng lại, nhìn về phía nữ tử đối diện, thấy ánh mắt ả vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng có chút trầm trọng.
Đối với cái chết của đồng bọn, ả vẫn không mảy may xúc động, có thể thấy được trình độ máu lạnh ra sao.
"Giờ thì đến lượt ngươi, cũng không biết chốc nữa những kẻ khác, liệu có màng đến sống chết của ngươi không?" Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra Quỷ Khiếu Hoàn, nắm chặt trong tay.
Nói xong, dưới chân Thẩm Lạc ánh sáng trắng bỗng nhiên lóe lên, tiếp theo lại như ánh trăng lan tỏa, thân hình vọt tới trước, như xẹt qua từng tàn ảnh. Trong chớp mắt hắn đã vọt tới bên cạnh Dư Hinh.
Hiển nhiên Dư Hinh không ngờ tới thân pháp của Thẩm Lạc lại nhanh đến vậy, đột nhiên vung chưởng lên, liền có một luồng lửa đỏ gào thét bay ra, làm cho Thẩm Lạc phải lui về phía sau.
Nhưng mà, ngay khi chân Thẩm Lạc vừa chạm đất, bỗng cảm thấy bắp chân bị siết chặt, giống như bị thứ gì đó cuốn lấy.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền kinh ngạc phát hiện, bất ngờ có một bàn tay bẩn thỉu từ dưới đất ló ra, năm ngón tay như móng vuốt ghì chặt lấy mắt cá chân mình.
Không đợi Thẩm Lạc gỡ ra, một lực lớn từ dưới thân liền truyền đến, bàn tay lớn kia bỗng nhiên kéo phịch hắn xuống đất. Chính nhờ lực kéo đó, chủ nhân bàn tay phá đất vọt lên, lao thẳng đến.
Người kia quần áo toàn thân rách rưới, khắp nơi là vết thương cháy đen, trên gương mặt thương tích thảm thiết nhất. Một vết nứt từ tai trái xuyên đến tận quai hàm phải, gần như toác ra, lại chính là Phong Sơn.
Trong nháy mắt Thẩm Lạc khi nhìn rõ dung mạo của gã liền hiểu được, tên này đúng là nhờ có bộ giáp thổ màu vàng, mà gắng gượng chống chịu được đòn sét đánh. Mặc dù gã bị thương rất nặng, nhưng vẫn còn sống sót, còn dùng Thổ Độn thuật ẩn thân dưới mặt đất.
Tâm niệm hắn khẽ động, bên ngoài thân lập tức có dòng nước cuộn tới, quấn lấy hắn kéo lên.
Nhưng còn không đợi hai chân hắn rút khỏi mặt đất, Phong Sơn đã thoáng cái đã áp sát, liên tiếp vỗ một chưởng vào vai hắn.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy một lực nặng như đá đè lên vai, khiến pháp lực đang vận chuyển đều bị đánh cho rối loạn, trong lúc nhất thời không thể cử động chút nào. Không chỉ vậy một lực chấn động cực lớn cũng theo đó truyền xuống, mạnh mẽ chấn tan dòng nước hắn vừa triệu hồi từ dưới đất lên.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay của Phong Sơn liên tục phát ra tia sáng màu vàng, bùn đất từ dưới đất tuôn lên, bao lấy nửa người Thẩm Lạc.
Vẻ mặt của Phong Sơn đầy phẫn nộ, ánh mắt hướng về phía Dư Hinh, dùng yết hầu khản đặc gầm lên:
"Giết hắn. . ."
Tiếng nói mơ hồ không rõ, lại giống như tiếng thú rống.
Dư Hinh nghe vậy, cũng chẳng chậm trễ, thân hình thoáng cái đã xuất hiện, một tay vung lên phía trước. Trong tay áo ả liền có một dải lụa đỏ bắn vút ra, trên đó hỏa diễm bốc cháy, giống như Hỏa Mãng uốn lượn vươn ra, lao thẳng đến tim Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ.
Mắt thấy Hỏa Mãng sắp sửa xuyên qua ngực, giết chết Thẩm Lạc, thì cảnh tượng khó tin xuất hiện. Một vệt lửa đỏ đột nhiên đổi hướng không báo trước, tiếng "Phốc" vang lên, xuyên qua chính giữa lồng ngực Phong Sơn.
"Á. . ."
Trong cổ họng Phong Sơn phát ra một tiếng khẽ kêu, mắt mở to đầy kinh ngạc và hoài nghi, thân hình từ từ ngã xuống.
Dư Hinh lại tiến lên một bước, từ trong tay áo rút ra một thanh đoản kiếm màu đỏ, chém mạnh vào cổ một cái, chặt đứt đầu Phong Sơn.
Bản chuyển ngữ này là thành quả lao động của truyen.free.