(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 277: Đắc tội
Hoàng Tuyền Trúc! Thứ này, trong truyền thuyết sinh trưởng bên cạnh Hoàng Tuyền Đại Hà, vậy mà nó thật sự tồn tại! "Ta từng thấy Hoàng Tuyền Trúc ở một hội đấu giá lớn ở Phong Đô thành, so với đoạn này thì tinh xảo hơn nhiều."
"Không phải do phẩm chất. Ta từng đọc ghi chép liên quan tới Hoàng Tuyền Trúc, trên đó có nói, linh trúc tuổi thọ càng cao thì càng tinh tế. Xem ra cây Hoàng Tuyền Trúc này tuổi thọ còn khá thấp."
Trong sảnh, đám quỷ lập tức nghị luận ầm ĩ, không thiếu những tiếng kinh hô, tiếc nuối.
Nhưng sau một hồi lâu, cũng không có ai đưa ra đan dược để trao đổi với Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng có chút buồn rầu.
Hoàng Tuyền Trúc rất quý hiếm, nhưng vẫn không có quỷ vật nào muốn trao đổi, điều đó cho thấy rõ ràng họ không có loại đan dược mà hắn cần.
Điều này cũng không trách được. Đan dược phá cảnh của tu sĩ Tích Cốc kỳ vốn đã quý giá, đối với họ còn là loại đan dược phụ trợ tu luyện cao cấp. Hơn nữa, hắn lại mong muốn một loại trân phẩm có thể gia tăng tỷ lệ đột phá từ ba thành trở lên, vậy nên không tìm được cũng là điều hết sức bình thường.
"Xem ra chắc phải bị cửa hàng đan dược ở lầu dưới chặt chém một trận rồi." Thẩm Lạc thầm thở dài, định thu hồi Hoàng Tuyền Trúc.
"Chờ một chút, có thể cho ta xem Hoàng Tuyền Trúc của ngươi không?" Một thanh âm đột nhiên vang lên, đó chính là Ly Sương.
"Xin mời." Thẩm Lạc khẽ giật mình, phất tay đưa đoạn trúc qua.
Ly Sương tiếp lấy, đánh giá một lượt, sau đó trên tay toát ra một cỗ hắc khí, truyền vào đoạn trúc.
Đoạn trúc nhanh chóng biến thành màu đen, phía trên bắt đầu xuất hiện những chấm đỏ, tỏa ra từng sợi hồng quang chiếu lên tay y.
Từng tia hắc khí từ tay người đeo mặt nạ bay ra, bị đoạn trúc đen hút vào.
"Đúng là Hoàng Tuyền Trúc!" Trong mắt Ly Sương lóe lên vẻ vui mừng, trên tay phát ra một tầng hắc quang, vậy mà ngăn chặn được sự thôn phệ của Hoàng Tuyền Trúc.
Hoàng Tuyền Trúc không thể thôn phệ âm khí được nữa, những chấm đỏ sáng lên, nhấp nháy vài lần, rồi nhanh chóng biến mất, lát sau lại khôi phục màu xanh biếc như ban đầu.
"Thẩm tiểu hữu này, ta có ba viên Địa Linh Đan, tuyệt đối có thể gia tăng tỷ lệ đột phá lên ba thành để đổi lấy đoạn Hoàng Tuyền Trúc này của ngươi, được không?" Ly Sương lấy ra một cái bình ngọc màu đen, nói.
"Địa Linh Đan, đây không phải là đan dược bí chế của Địa Phủ sao?"
"Đúng vậy! Nghe nói đan này được bào chế từ Vong Tình Thủy chỉ có ở Địa Phủ làm nguyên liệu chính, kết hợp với hàng chục loại linh tài quý hiếm khác mà luyện thành, nên cực kỳ quý giá."
"Ở Phong Đô thành, ta từng chứng kiến Địa Linh Đan được đấu giá, mỗi viên đều có giá trên trăm viên tiên ngọc."
Trong sảnh, đám quỷ ban đầu đang im lặng, bỗng nhiên sau đó lại bùng nổ những tiếng nghị luận ồn ào.
"Tỷ lệ đột phá lên ba thành trở lên!" Trên mặt Thẩm Lạc hiện ra vẻ kích động, liền định đáp ứng.
"Chờ một chút!" Thì một thanh âm đột nhiên vang lên cắt ngang, đó là Hắc Văn ở cách đó không xa đứng lên.
"Ngươi có việc gì?" Ánh mắt Ly Sương nhìn thoáng qua, hỏi.
"Tại hạ có một chuyện muốn hỏi Ly Sương tiền bối, trên người ngài còn Địa Linh Đan nữa không?" Hắc Văn đối mặt với Ly Sương, lại thu hồi thái độ phách lối, mỉm cười hỏi.
"Không còn, chỉ có ba viên." Ly Sương lắc đầu.
Hắc Văn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nhưng lại lập tức tươi cười.
"Ly Sương tiền bối, Địa Linh Đan, tại hạ cũng rất muốn có được, không biết ngài có thể bán cho tại hạ không? Tại hạ nguyện ý ra giá 360 viên tiên ngọc. Còn đoạn Hoàng Tuyền Trúc kia, chỉ là một đoạn nhỏ, e rằng không đáng giá đến mức này." Hắc Văn lấy một túi vải ra đặt lên bàn đá, "Soạt" một tiếng, một đống tiên ngọc nhỏ từ bên trong lăn ra.
Hắn ta định nhanh chóng hoàn thành giao dịch này, khiến Thẩm Lạc trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng Hắc Văn đang nói chuyện làm ăn với Ly Sương, mà lúc này trong tay hắn lại trống trơn, không có cách nào nâng giá, chỉ có thể im lặng đứng sang một bên, có chút khẩn trương quan sát thần sắc của Ly Sương.
"Không cần, ta cũng không thiếu tiên ngọc." Ly Sương không chút do dự lắc đầu, sau đó cầm bình ngọc ném cho Thẩm Lạc.
"Đa tạ tiền bối."
Trong lòng Thẩm Lạc khẽ buông lỏng, chộp lấy bình ngọc. Sau đó hắn vội mở ra, bên trong là ba viên đan dược đen sì, được bao quanh bởi một vầng sáng mờ ảo, trông vô cùng thần kỳ. Từ đó còn có một mùi hương thoang thoảng tỏa ra.
Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn kỹ lại, thì phát hiện mùi hương thoang thoảng khắp nơi ấy thực chất không phải mùi thuốc, mà là tinh hoa của đan dược tiết ra. Chứ bản thân đan dược không hề có mùi thuốc, toàn bộ dược lực đều ngưng tụ bên trong. Chỉ riêng điều này thôi, cũng đủ chứng minh Địa Linh Đan này tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Mà Thẩm Lạc cũng tin rằng Ly Sương sẽ không ở ngay trước mặt mọi người lừa gạt mình. Thế nên hắn nhanh chóng đậy nắp bình lại rồi cất đi, trong lòng tràn đầy kích động.
Có ba viên Địa Linh Đan, dù tư chất hắn có kém cỏi đến mấy, cũng sẽ có cơ hội rất lớn để đột phá Tích Cốc kỳ.
"Chúc mừng, Thẩm đạo hữu." Tạ Vũ Hân nói nhỏ.
Thẩm Lạc quay qua gật đầu, đáp lại.
Hắc Văn thấy vậy, sắc mặt lóe lên vẻ hung ác, tiến lên một bước.
"Hắc Văn đạo hữu, Vô Thường Các cấm tranh đấu dưới bất kỳ hình thức nào, mong rằng ngươi hãy tự trọng!" Người đeo mặt nạ cao lớn đứng bên phải bàn đấu giá, dùng giọng hơi khàn nói.
"Thiếu chủ." Người hầu mặc huyết bào vội vàng tiến lên, khẽ gọi.
Hắc Văn hít sâu một hơi, cưỡng ép dằn xuống cơn giận trong lòng, liếc nhìn Thẩm Lạc và Ly Sương, vẻ dữ tợn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, sau đó ngồi xuống.
Thẩm Lạc chú ý tới sát cơ trong mắt Hắc Văn, lòng hơi run lên, nhưng cũng không nói thêm gì.
"Tạ đạo hữu, một lát nữa, sau khi quỷ thị kết thúc, liệu nàng có biết làm thế nào để rời khỏi đây, quay về Nhân giới không?" Hắn nhớ tới một chuyện, quay sang hỏi Tạ Vũ Hân đang đứng cạnh hắn.
"Người tiến cử ngươi đến đây, ngay cả việc này cũng không nói cho ngươi biết ư? Chúng ta phải đợi sau khi quỷ thị đóng lại, rồi quay về địa điểm mà chúng ta đã truyền tống đến. Đến lúc đó, cấm chế ở đây sẽ tự động đưa chúng ta trở lại Kiến Nghiệp thành." Trên mặt Tạ Vũ Hân lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng hạ giọng nói nhỏ.
"Thì ra là vậy." Thẩm Lạc nghe vậy giật mình, gật đầu cảm ơn Tạ Vũ Hân, nhưng trong lòng không khỏi oán thầm Câu Hồn Mã Diện thật sự không đáng tin cậy, một chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nói cho hắn biết.
Có thể là do các loại bảo vật như Hoàng Tuyền Trúc, Địa Linh Đan xuất hiện đã tạo nên một làn sóng xôn xao quá mức mãnh liệt, nên những vật phẩm giao dịch sau đó có vẻ hơi tầm thường, không có gì đáng chú ý. Đám quỷ trong sảnh cũng có chút hờ hững, phần lớn đều làm cho xong việc một cách vội vàng, chỉ có hai ba người thành công đổi được vật phẩm mình mong muốn.
Sau khi Hội trao đổi kết thúc, đám người trong sảnh đều đứng dậy, quay sang thi lễ với Ngọc Quan một cái, rồi mới lần lượt rời đi.
Riêng Hắc Văn không để ý đến Ngọc Quan, cũng không có hành lễ, sắc mặt âm trầm, liền dẫn theo người hầu mặc huyết bào rời đi.
"Khá lắm, tên tiểu tử tự đại cuồng vọng!" Người đeo mặt nạ cao lớn hừ lạnh một tiếng.
Ngọc Quan ngược lại chẳng hề để ý.
"Vừa rồi đa tạ tiền bối đã chủ trì công đạo." Thẩm Lạc và Tạ Vũ Hân tiến lên, hành lễ với ba người Ngọc Quan.
"Hai vị là khách nhân của Vô Thường Các chúng ta, tất nhiên chúng ta phải làm việc theo quy tắc." Người đeo mặt nạ dáng lùn vừa cười vừa nói.
"Vô Thường Các làm ăn công chính nghiêm minh, tiểu nữ sớm đã nghe danh, thực tế còn tốt hơn cả lời đồn, tiểu nữ vô cùng bội phục." Tạ Vũ Hân cũng cười nói.
Người đeo mặt nạ cao và lùn nghe vậy, mỉm cười, cũng không vì Tạ Vũ Hân nịnh bợ mà cảm thấy cao hứng.
"Hai người lui xuống trước đi, ta muốn trò chuyện đôi chút với hai người họ." Ngọc Quan khoát tay áo.
Hai người đeo mặt nạ cao và lùn nghe vậy, đáp ứng một tiếng, lui ra ngoài.
Bên trong đại sảnh rất nhanh chỉ còn lại Ngọc Quan, và hai người Thẩm Lạc.
Mọi nội dung biên tập của đoạn văn này thuộc sở hữu trí tuệ của truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.