(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 20: Lôi Âm thượng nhân
Bé gái sững sờ đứng tại chỗ, sau đó cô bé nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình, mắt trợn tròn.
“Ôi…”
Bỗng nhiên, một tiếng rên rỉ vang lên từ cạnh đó, chính là ông lão đang nằm trên giường. Sau tiếng kêu ấy, lão thở hắt ra một hơi.
Bé gái nghe thấy động tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ mừng rỡ, nhanh chóng bò đến bên giường.
Mí mắt của lão khẽ nhúc nhích, sau đó lão chậm rãi mở mắt ra.
…
Một đêm trôi qua thật nhanh. Phía chân trời, ánh sáng le lói dần lan tỏa, vầng mặt trời đỏ ửng bắt đầu nhô lên cao, cơn mưa gió dữ dội đêm qua cũng đã tan biến.
Cửa phòng kêu két một tiếng, rồi từ từ mở ra.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào, bên ngoài trời quang mây tạnh, sương mù quanh sơn thôn đã tản đi hơn phân nửa, chỉ còn một chút sương trắng vẫn lờ mờ ở chân trời xa.
Bé gái đã thay đổi y phục, cô mặc một chiếc váy đỏ trông như đã bạc màu vì giặt giũ quá nhiều lần. Lưng cô bé đeo một cái túi chi chít mảnh vá, rồi dìu ông lão chậm rãi bước ra.
Ông lão mặc một bộ áo dài màu xám cũ nát, sắc mặt đã khá hơn đêm qua một chút, nhưng đi lại vẫn còn khó khăn. Lão chống cây quải trượng nhẵn bóng trong tay xuống đất, bước từng bước về phía trước.
Hai người ra khỏi cửa, đi về phía cổng thôn.
Thân thể ông lão dường như quá suy yếu, đến nỗi vừa tới cổng thôn, lão đã thở hổn hển.
“A a…” Bé gái kêu lên hai tiếng, rồi đưa tay ra hiệu vài cái, dường như muốn nói gì đó.
“Gia gia không sao đâu. Nữ quỷ tóc dài kia tuy đã bị tiêu diệt, nhưng quỷ khí xung quanh thôn vẫn u ám chưa tản đi hết, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn dụ quỷ vật khác đến. Chúng ta phải lập tức rời đi ngay.” Ông lão mặc áo dài xám xoa đầu bé gái rồi nói.
Bé gái nhu thuận gật đầu.
Hai người tiếp tục đi thẳng về phía trước. Nhưng chỉ được mấy bước, một luồng ánh sáng màu lam từ trên trời hạ xuống không xa, ngay phía trước họ. Một thân ảnh thướt tha dần hiện rõ bên trong luồng sáng đó.
Người vừa đáp xuống là một đạo cô áo trắng, trông chừng ba mươi tuổi. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, tướng mạo rất xinh đẹp, nhưng gương mặt lại lạnh như băng, toát lên một luồng sát khí mạnh mẽ hiếm thấy ở nữ giới. Trong tay nàng còn cầm phất trần trắng.
“Nơi đây quỷ khí quá đậm đặc, đến mức tạo thành quỷ vụ, nhưng tại sao lại không thấy quỷ vật chiếm giữ nơi này đâu nhỉ?” Đạo cô áo trắng nhìn xung quanh, lẩm bẩm một mình.
Ông lão và bé gái nhìn thấy đạo cô áo trắng từ trên trời đáp xuống, nhất thời cả hai đều ngây người tại chỗ.
“Các ngươi là người trong thôn này ư?” Đạo cô áo trắng đi tới, dùng ánh mắt dò xét hai người, sau đó nói.
“Lão hủ bái kiến tiên cô.” Ông lão cuối cùng cũng bừng tỉnh, vui mừng nhìn đạo cô áo trắng, vô cùng xúc động, muốn quỳ lạy ngay tại chỗ.
Chỉ là thân thể lão quá yếu, vừa định hành lễ, cả người đã run rẩy, rồi lão ho sù sụ.
Bé gái thấy vậy, lập tức đỡ lấy ông lão, nhưng vì cô bé còn quá nhỏ, đôi tay vẫn yếu ớt, trông cô bé đỡ ông lão có vẻ khá chật vật.
“Lão không cần đa lễ, bần đạo là Lôi Âm Thượng Nhân ở Phù Vân Sơn. Vừa rồi bần đạo cưỡi mây ngang qua đây, phát hiện quỷ khí tụ tập khá nhiều, nên mới đặc biệt xuống xem xét tình hình.” Đạo cô áo trắng khẽ phất tay áo, cách không đỡ ông lão đứng thẳng lên, năm ngón tay phải khép lại, dựng thẳng trước người để đáp lễ với ông lão.
“Vâng, vâng, tiên cô muốn hỏi gì, lão nhất định sẽ thành thật trả lời, tuyệt không giấu giếm.” Ông lão hít một hơi thật sâu, ổn định lại thân thể, rồi vội vàng gật đầu.
Bé gái trốn sau lưng ông lão, một tay nắm vạt áo của ông, đôi mắt to tròn xoe tò mò nhìn đạo cô áo trắng.
“Nhìn tình hình này, chắc hẳn hai người là người trong thôn này. Nơi đây dường như vừa bị quỷ vật công kích phải không?” Đạo cô áo trắng nhìn thoáng qua bé gái mặc váy đỏ, rồi hỏi.
“Dạ thưa đúng vậy. Lão phu họ Tôn, mọi người thường gọi là Tôn lão đầu. Đây là cháu gái của lão. Hai ông cháu lão là người sống ở Trương gia trang này. Nguyên bản, người dân ở đây cung phụng một vị thủ hộ gọi là Hoàng Vĩ Đại Vương. Dù cuộc sống của người dân trong thôn có hơi kham khổ, nhưng cũng sống yên ổn qua ngày, không có quỷ vật nào tập kích quấy rối. Nhưng khoảng một tháng trước, vào một ngày mưa dông, Hoàng Vĩ Đại Vương đột nhiên qua đời, sau đó xuất hiện một con quỷ tóc dài. Mỗi đêm nó đều đến thôn câu hồn giết người, ai chưa kịp rời đi nơi khác, đều bị quỷ vật đó giết hại. Chỉ có hai ông cháu chúng tôi còn sống.” Tôn lão đầu thở dài, bi thương nói.
“Hoàng Vĩ Đại Vương?” Hai hàng lông mày của đạo cô áo trắng khẽ nhăn lại.
“Là một con chó vàng đã thành tinh.” Tôn lão đầu chần chừ một chút, khẽ nói nhỏ.
“À, Yêu tộc nếu có thể bảo vệ muôn dân trăm họ thì vẫn có thể xem là hành động chính nghĩa. Hoàng Vĩ Đại Vương qua đời vào ngày mưa dông, vậy hẳn là nó mượn sức thiên lôi để độ kiếp hóa hình, đáng tiếc thất bại nên vẫn lạc.” Đạo cô áo trắng chậm rãi gật đầu.
Tôn lão đầu nghe vậy, cũng không hiểu rõ lắm, nhưng lão cũng không dám hỏi han gì thêm.
“Hai ông cháu các người một già một trẻ, khí huyết yếu ớt, tại sao những người trong thôn khác đều bị hại, chỉ có riêng hai ông cháu ngươi còn sống?” Đạo cô nhìn về phía hai người, ánh mắt sắc lẹm như mũi dao ẩn hiện.
“Cái này… Hoàng Vĩ Đại Vương lúc còn sống đặt điện thờ gần nhà lão, nên có thể dù đại vương đã chết, nhưng phúc khí của ngài vẫn che chở nhà lão. Hơn nữa, trong nhà lão còn có chút máu chó đen, vì vậy vẫn có thể kiên trì đến bây giờ.” Lão Tôn bị truy hỏi, sửng sốt một lúc, sau đó do dự mới trả lời.
Đạo cô áo trắng lắc đầu, hiển nhiên cũng không tin lời giải thích của ông lão. Ánh mắt đạo cô quét qua hai người, đến chỗ bé gái thì bỗng nhiên dừng lại.
“Ồ!” Ánh mắt đạo cô đột nhiên ngưng tụ. Nàng đánh giá bé gái từ trên xuống dưới vài lượt, sau đó bấm đốt ngón tay trong hư không một chút.
Sau đó, một luồng bạch quang tinh khiết bắn ra từ đầu ngón tay nàng, lóe lên rồi biến mất, chui thẳng vào mi tâm giữa hai hàng lông mày của cô bé.
Cơ thể bé gái lập tức cứng đờ, hai mắt bắt đầu mờ dần. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nổi lên một vầng bạch quang óng ánh yếu ớt, chớp động không ngừng.
“Hóa ra là Bạch Hổ Sát Thể trời sinh! Thảo nào hai người các ngươi có thể chống cự quỷ khí xâm nhập lâu như vậy, không tệ, không tệ…” Trong mắt đạo cô áo trắng hiện lên vẻ vui mừng.
Bạch quang trên mặt cô bé rất nhanh biến mất, nhưng hai má cô bé lại đỏ bừng, cơ thể mềm nhũn, rồi ngã xuống đất hôn mê.
“Đại tiên!” Tôn lão đầu kinh hãi, muốn tiến lên đỡ lấy bé gái, nhưng cả người lão cũng run rẩy, đứng không vững.
“Lão chớ kinh hoảng, cô bé chỉ ngủ một giấc thôi, không có gì đáng lo ngại đâu.” Đạo cô áo trắng đưa tay giúp ông lão đứng dậy, chầm chậm giải thích.
Tôn lão đầu nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dám sát hại người trong cả một gia trang, con quỷ vật này thật sự to gan lớn mật! Ông có biết ban ngày nó trốn ở căn nhà nào không? Ta sẽ tới đó tiêu diệt nó, để an ủi oan hồn Trương gia trang.” Trên khuôn mặt đạo cô áo trắng nổi lên sát khí, mơ hồ lóe lên một luồng ánh sáng màu xanh kinh người.
“Đa tạ ý tốt của thượng tiên, nhưng lão nghe cháu gái nói, đêm qua quỷ vật đó lại tới đây tập kích, bị một thanh niên qua đường tiêu diệt rồi.” Tôn lão đầu cảm động rơi nước mắt nói.
“Người nọ trông thế nào? Có điểm gì đặc biệt không?” Đạo cô áo trắng ngẩn ra, đổi phất trần từ tay trái sang tay phải, hơi tò mò hỏi.
“Mấy ngày trước lão bị bệnh liệt giường, đêm qua lại hôn mê bất tỉnh, không nhìn thấy người đó. Chờ cháu gái lão tỉnh, tiên cô có thể hỏi nó.” Tôn lão đầu lắc đầu.
Đạo cô áo trắng gật đầu, không tiếp tục truy hỏi thêm, sau đó đạo cô nói:
“Con quỷ vật đó mặc dù đã bị tiêu diệt, nhưng nơi đây cũng không còn thích hợp để tiếp tục sinh sống. Hai ông cháu trước tiên hãy theo ta, tìm nơi cư ngụ mới.”
“Dạ, đa tạ thượng tiên.” Tôn lão đầu nghe vậy, vui mừng bái tạ.
Đạo cô áo trắng vung phất trần lên, một đám mây trắng lăng không hiện ra, nâng ba người lên không trung, sau đó lao vút đi, rất nhanh biến mất ở chân trời xa.
Bản quyền của đoạn văn này thuộc về đội ngũ dịch thuật truyen.free.