Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 194: Bay lượn hư không

Hắn nhắm mắt hồi lâu rồi mở ra, bắt đầu đặt bút vẽ phù.

Lần này, hắn không cưỡng ép chống lại lực lượng của lá phù mà thử dùng chính nó để vẽ.

Từng đạo phù văn nhanh chóng hình thành, chỉ chốc lát đã hoàn thành toàn bộ phù văn của Phi Hành Phù.

Tiếng “vù vù” vang lên, một tầng bạch quang lộ ra từ trong phù văn.

"Cuối cùng cũng xong một cái!"

Thẩm Lạc khẽ thở phào, vội vàng thu Luyện Phù Lô cùng đống tài liệu còn chưa kịp sắp xếp vào không gian của Thất Tinh Bút, rồi hăm hở chạy ra sân.

Lúc này sắc trời đã sáng rõ, cơn mưa lớn đã tạnh, bầu trời trong xanh hơn hẳn ngày thường.

Thẩm Lạc dùng hai ngón tay kẹp Phi Hành Phù đưa ra trước mặt, tay kia khẽ niệm pháp quyết.

Lập tức phù văn bên ngoài Phi Hành Phù tỏa sáng ánh xanh, ngón tay hắn buông ra, lá phù "vù" một tiếng bay đến, dán chặt vào ngực hắn rồi nhanh chóng ẩn đi.

Một tầng ánh xanh nhạt tản ra từ phù lục, bao lấy người hắn.

Thẩm Lạc chỉ cảm thấy toàn thân mình nhẹ bẫng, chân vừa chạm nhẹ một cái, người đã vọt thẳng về phía trước, nhẹ nhàng vượt qua tường viện, lao đi vài chục trượng rồi mới hạ xuống đất.

Dưới chân hắn chạm nhẹ thêm lần nữa, cả người tiếp tục vọt đi, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lướt qua sau lưng, tốc độ nhanh hơn gấp vài lần so với khi thi triển Truy Phong Bộ.

Hơn nữa, khác với việc thi triển thân pháp, lúc này hắn chỉ tiêu hao linh lực của Phi Hành Phù. Thể lực không hề chịu áp lực, đương nhiên sẽ không kiệt sức. Đây quả là một loại phù lục tuyệt vời cho những hành trình đường xa.

Trên mặt Thẩm Lạc nở nụ cười, không chỉ vì hiệu quả khinh thân tuyệt vời của Phi Hành Phù, quan trọng hơn là lần đầu sử dụng lá phù này, hắn đã cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ tiềm ẩn bên trong nó.

Nếu chỉ dùng vào việc khinh thân di chuyển, cho dù liên tục chạy ba ngày ba đêm, cũng khó lòng tiêu hao hết bao nhiêu linh lực của Phi Hành Phù.

Hắn không muốn kinh động đến người trong thôn, lướt nhanh đến một nơi vắng vẻ, rồi nhanh chóng tới cạnh một vách núi khuất.

Thẩm Lạc vừa nghĩ vừa thúc giục linh lực trong Phi Hành Phù, ánh sáng xanh quanh người lập tức đậm đặc hơn, cả thân người rời khỏi mặt đất bay vút lên trời, thôn làng phía dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, mọi thứ đều thu vào tầm mắt hắn.

Nơi hắn đến lúc này là một nơi ít người trong thôn lui tới, hơn nữa, dù sắc trời đã sáng, trong thôn cũng không có mấy ai qua lại, vì vậy không một ai nhìn thấy Thẩm Lạc bay lên trời.

"Thực sự bay lên rồi!" Trong mắt Thẩm Lạc ánh lên vẻ hưng phấn tột độ.

Tuy trước đó hắn từng được La sư và Bạch Tiêu Thiên dẫn theo cùng phi hành, nhưng việc được người ta mang đi sao có thể sánh bằng việc tự mình bay lượn trên không trung?

Hắn tiếp tục tăng cường linh lực trong Phi Hành Phù, ánh sáng xanh quanh người càng lúc càng đậm, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía những thôn làng xa xôi, rất nhanh đã bỏ lại thôn làng phía sau.

Phi Hành Phù không chỉ có thể bay thẳng mà còn có thể thông qua việc khống chế linh lực để bay theo mọi hướng trên dưới, trái phải, cực kỳ linh hoạt.

Vừa rời khỏi thôn, hắn cũng không còn cố kỵ gì nữa, thỏa sức bay lượn cao thấp trên không trung, chơi đùa đến quên cả trời đất, cũng nhờ vậy mà dần quen với việc điều khiển Phi Hành Phù.

"Vù!" Một bóng xám đột nhiên bay qua bên cạnh Thẩm Lạc, đó là một con chim ưng to lớn màu xám tro, đặc biệt là đôi mắt to lớn khác hẳn loài chim thông thường, trông rất có linh tính.

Dường như con chim ưng xám tro chưa từng thấy nhân tộc nào bay lượn trên trời bao giờ, nó hơi tò mò, khẽ vỗ đôi cánh bay ngược trở lại, dạo quanh Thẩm Lạc một vòng, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào hắn.

Thẩm Lạc mỉm cười, đưa tay ra vồ lấy, thoáng chốc đã chạm tới bộ lông của con chim ưng xám.

Con chim ưng xám kinh hãi, bỗng vỗ mạnh đôi cánh, tốc độ ngay lập tức tăng lên gấp bội, thoát khỏi tay Thẩm Lạc, rồi vụt bay đi thật xa.

Thẩm Lạc khẽ ồ lên một tiếng, cả người hóa thành một bóng xanh lao tới con chim kia.

Con chim ưng xám kêu lên quác quác, đôi cánh vỗ mạnh, tốc độ bay cực nhanh, còn liên tục rẽ trái, cua phải, vô cùng lanh lợi, dường như là một loài phi cầm dị chủng. Thẩm Lạc bắt vài lần cũng không túm được nó.

Tính ham chơi của Thẩm Lạc nổi lên. Hắn không dùng linh lực công kích, chỉ thúc giục Phi Hành Phù đuổi theo, nhất định phải tóm được con chim này.

Một người một chim đuổi bắt trên không, rất nhanh rời khỏi thôn làng.

Con chim ưng xám cố sức chạy trốn nhưng nó chỉ thuộc loài chim, không phải yêu thú, làm sao sánh được với uy lực của một phù lục cao giai? Lúc bắt đầu, nó còn có thể ỷ vào động tác linh hoạt, bay lượn đông tây, miễn cưỡng không bị đuổi kịp, nhưng khi Thẩm Lạc đã quen với việc thúc giục Phi Hành Phù chuyển hướng trong phạm vi hẹp, hắn rất nhanh đã bắt kịp nó.

Thẩm Lạc duỗi tay, túm lấy cổ con chim ưng xám.

Con chim ưng to lớn kêu chói tai, giãy giụa kịch liệt nhưng vẫn không thể thoát ra.

"Đừng sợ."

Thẩm Lạc không làm tổn thương con chim lớn này, chỉ trêu đùa một lát trong tay rồi buông ra.

Chim ưng xám như được thoát chết, vội vàng bay thẳng đi xa, nhanh chóng mất hút về phía xa.

Thẩm Lạc không để ý tới nó nữa. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhận ra lúc đuổi theo con chim ưng xám, mình đã vô tình đến gần Phương Thốn Sơn, phía dưới là một rừng cây rậm rạp.

Nơi đây linh khí nồng đậm, tuy đã vào thu nhưng lá cây vẫn tươi tốt sum suê.

Thẩm Lạc chơi đùa một hồi như vậy, sự thích thú trong lòng cũng dần lắng xuống. Hắn nhìn Phi Hành Phù trên ngực, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ, tâm niệm vừa khẽ động, thân hình đã hạ xuống một tảng đá lớn trong rừng cây.

Lá phù này tương tự như Phi Độn Phù, có thể sử dụng nhiều lần. Nhưng hiện giờ hắn không thể tạo ra tấm thứ hai, nên sau này phải hạn chế sử dụng.

Thẩm Lạc đưa tay gỡ Phi Hành Phù xuống, trầm ngâm suy nghĩ.

Xét về tốc độ phi hành, lá phù này kém hơn nhiều so với Phi Độn Phù của Bạch gia. Tuy nhiên, cái kia mỗi lần dùng đều bị hạn chế trong thời gian ngắn, còn cái của hắn thì không có hạn chế này, có thể phi hành liên tục.

Hơn nữa, bên trong Phi Hành Phù ẩn chứa nguồn năng lượng mạnh mẽ, khi nãy hắn phi hành cũng chỉ tiêu hao chưa đến một phần mười, điểm này cũng hơn xa Phi Độn Phù.

Tổng thể mà nói, hai loại phù lục này mỗi cái một vẻ, một loại thích hợp để đi đường, một loại thích hợp để bảo vệ tính mạng.

Thẩm Lạc cất giữ cẩn thận Phi Hành Phù, cũng không ở lại đây lâu mà quay người về thôn.

Trước đó hắn chỉ lo vẽ phù, trong Thất Tinh Bút còn nhiều thứ chưa kịp kiểm tra.

Đúng lúc này, một trận gió rít gào từ xa truyền tới, trong đó còn lẫn yêu khí đang dao động, chỉ chớp mắt đã tới phía trên đầu, khiến đám cây rừng lay động không ngừng.

Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn lên, nhíu mày, chỉ thấy một con ưng khổng lồ ước chừng sáu bảy trượng xuất hiện phía trên không, trên đầu nó có một cái mào màu vàng.

Đây chẳng phải là Thương Ưng Ngưng Hồn kỳ hắn và Anh Lạc gặp khi lần đầu lên núi sao?

"Khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, không sai, chính là tiểu tử ngươi! Phần thưởng lần này đều thuộc về ta!" Cự ưng khổng lồ dừng lại trên không trung, nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, hưng phấn cười lớn nói.

"Các hạ tìm ta?" Thẩm Lạc nghe ra vài phần ý vị không thiện chí trong giọng nói của nó, bình thản hỏi.

"Tiểu tử Nhân tộc ngươi biết ta sao? Sao ta lại không nhớ từng gặp ngươi? Nếu đã biết rõ sự lợi hại của ta, vậy thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!" Thương Ưng ngẩn người ra, lập tức nhe răng cười một tiếng, thân hình cực lớn bay nhào xuống, ánh sáng xanh lóa mắt tỏa ra từ hai cánh, vỗ mạnh ào ào. Truyện này được chuyển ngữ và giữ bản quyền bởi truyen.free, không sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free