(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 16: Không lùi mà tiến
“Đừng hòng!”
Thẩm Lạc gầm lên trong lòng, đồng thời điên cuồng thúc đẩy Tiểu Hóa Dương Công.
Một tầng ánh sáng đỏ rực từ trong cơ thể hắn bùng lên để chống lại thứ vô hình đang tấn công.
Cùng lúc đó, một luồng dương cương cuồn cuộn đổ dồn về phía lá bùa trước ngực.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lạc sử dụng phù văn trừ quỷ này, nhưng trong tình thế cấp bách, hắn đành "còn nước còn tát", dốc hết sức mình.
Điều khiến hắn thất vọng là ngoài việc cảm thấy chỗ áo có vẽ bùa trước ngực nóng lên một chút, chẳng có thêm gì khác.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Lạc cảm thấy hai hốc mắt hơi nóng, kế đó không gian trước mắt dần tối sầm lại, rồi một bóng đen lù lù hiện ra trước mặt hắn.
Bóng đen này cao hơn một trượng, mái tóc rất dài, rủ xuống tận đất, che kín mắt nên không thể thấy rõ dung mạo. Chỉ có thể lờ mờ nhận ra hai con mắt đỏ lòm, ẩn chứa sự ác độc, lạnh lùng và khát khao sinh mệnh.
Không chỉ vậy, hai cánh tay dài với bàn tay mịt mờ khói đen còn đang bóp chặt cổ hắn.
“Quỷ thật à!”
Thẩm Lạc kinh hãi không thôi. Dù hô hấp đã trở nên khó khăn, hắn vẫn theo bản năng tung một cước về phía quỷ vật.
Nhưng hắn còn chưa kịp đá tới, quỷ vật đã rít lên một tiếng ai oán thê lương.
Thẩm Lạc chỉ thấy đầu óc ong ong hỗn loạn, tầng ánh sáng đỏ trên người cũng nổ bụp một cái rồi vỡ nát. Dòng dịch nóng tuôn ra từ hai mắt, hai tai, thậm chí cả mũi miệng hắn. Đôi mắt hắn tựa như bị phủ một lớp màng đỏ đục, cùng lúc đó mọi giác quan khác cũng yếu đi rất nhiều.
Đôi tay lạnh như băng kia càng siết chặt cổ, khiến ý thức Thẩm Lạc càng lúc càng mơ hồ. Cái chân vừa tung cước cũng cứng đờ giữa không trung, rồi èo uột rớt xuống.
Hắn lơ mơ nghe một tiếng sấm đùng đoàng từ trên trời vọng xuống, tiếp đó là một cơn mưa nặng hạt xối xả, sau đó…hắn không còn biết gì nữa.
…
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Lạc cảm giác mình đang ở một nơi tối tăm vô tận, bốn phía tĩnh lặng đến lạ, không một tiếng động.
Hắn muốn mở mắt nhưng dường như đã mất quyền kiểm soát cơ thể. Không chỉ không thể nhấc nổi mí mắt, ngay cả tay chân cũng chẳng động đậy được.
Hắn lờ mờ nhận ra sự bất thường ở đây, nhưng sự mỏi mệt thấu xương lại khiến hắn chỉ muốn buông xuôi mặc kệ, chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nghỉ ngơi thật thoải mái.
Nhưng chính vào lúc này, một tràng côn trùng kêu rỉ rả bỗng truyền tới bên tai, phá tan khoảnh khắc yên bình.
Thẩm Lạc giật mình, đột nhiên mở bừng mắt.
Sau một khắc, Thẩm Lạc kinh hãi phát hiện bản thân mình lại một lần nữa nằm trên con đư���ng làng ấy.
Con đường nhỏ quen thuộc, đồng ruộng quen thuộc, sương đêm quen thuộc, vầng trăng non quen thuộc… và cả sơn thôn ẩn hiện trong làn sương mờ với ánh lửa bập bùng mờ tỏ.
“Không đúng! Mộng cảnh không thể chân thực thế này, hiện thực cũng không thể lặp lại như thế! Ta rốt cuộc là ở nơi nào đây?” Thẩm Lạc trở mình đứng lên, trong lòng quay cuồng đủ thứ suy nghĩ.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn ngồi xổm xuống, tay cắm sâu xuống bốc lên một nắm đất.
Đất ở bề mặt tuy hơi ẩm vì sương đêm nhưng phần ở sâu dưới lại hoàn toàn khô ráo. Hắn nhớ lại thời điểm vừa mất đi ý thức, trời rõ ràng đã đổ mưa to. Dù không biết đã bao lâu trôi qua, mặt đất tuyệt đối không thể khô ráo như thế này.
Hắn lập tức đưa mắt nhìn khắp con đường nhỏ, không hề có dấu chân người nào. Thế nhưng, lúc trước hắn đã chạy tới chạy lui mấy lượt, chắc chắn không thể nào không để lại dấu vết.
“Không lẽ nơi này có khả năng khôi phục liên tục hoặc là lặp lại mọi thứ? Ta trước đó không phải bị quỷ vật giết mà là chết đi sống lại, quay về thời điểm mới tới đây sao?” Thẩm Lạc từng đọc nhiều sách vở ghi chép những chuyện ma mị quái đản, thêm vào đầu óc linh hoạt nên rất nhanh đưa ra một phỏng đoán mơ hồ.
Hắn lập tức nghĩ tới một điều, liền đưa tay lên.
Ngón trỏ trước đó bị chính mình cắn để vẽ bùa, giờ đã khôi phục làn da mịn màng, không một chút thương tổn.
“Quả là thế, chỉ là chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi!” Mắt Thẩm Lạc lóe lên nét hoảng sợ.
Hiểu rõ phần nào tình huống đang gặp phải, tâm thần hắn cũng buông lỏng đôi chút, đồng thời tỉnh táo thêm mấy phần.
Thẩm Lạc dù biết có vẻ ở nơi này mình có thể trùng sinh, nhưng đối mặt với quỷ vật đương nhiên không làm hắn e sợ như trước. Tuy nhiên, nếu thực sự lại bị nó bóp cổ chết tươi lần nữa thì hắn khẳng định không cam tâm.
Hơn nữa, hắn cũng không dám chắc rằng mình đã sống lại hai lần rồi, liệu lần thứ ba có còn sống lại được như cũ không?
Vạn nhất không thể ‘Sống lại’ thì...?
Hắn chỉ có một mạng nhỏ nên cũng không dám đánh cược!
Nhưng đã đến nước này thì cũng chỉ đành buông tay đánh cược một lần!
Thẩm Lạc im lặng suy nghĩ. Sau khi sự e sợ tan đi quá nửa, trong lòng dâng lên chút cảm giác kích động, hắn bắt đầu nhớ lại tất cả các phương pháp khu trừ quỷ vật được ghi trên điển tịch.
Hắn đột nhiên cởi áo trên, cắn rách ngón tay rồi dùng máu tươi vẽ các loại phù lục trực tiếp lên da. Hắn cứ thế vẽ liền tám bức mới dừng tay.
Không phải Thẩm Lạc không muốn vẽ thêm, chỉ là chẳng hiểu vì sao cứ vẽ mỗi bức phù văn, hắn liền cảm thấy sức lực trong cơ thể yếu đi một phần, như thể bị rút cạn vậy.
Ngay khi vẽ xong tám bức phù văn, cơ thể hắn đã có chút mỏi mệt. Sợ rằng vẽ thêm sẽ ảnh hưởng đến hành động của mình, nên hắn mới ngừng tay.
Mấy bức này đều là hắn mô phỏng các loại phù văn đã học được mà vẽ ra, bao gồm cả Tiểu Lôi phù mới thử nghiệm khi trước. Hắn cũng không rõ ánh sáng trắng của phù này có hiệu quả gì, nhưng dù sao thì có còn hơn không.
Thẩm Lạc lập tức mặc lại quần áo chỉnh tề. Đã có kinh nghiệm một lần gặp phải thứ như Quỷ đả tường, hắn không đi những hướng khác mà chạy thẳng về phía thôn nhỏ.
Hắn vốn không phải là người sợ phiền phức, chỉ là mọi việc trước đó quá ly kỳ. Giờ đã làm rõ được chút manh mối, vậy thì dứt khoát tra cho ra lẽ.
Hắn cũng rất muốn biết, nếu có thể thoát khỏi sự truy sát của quỷ vật, thậm chí là diệt trừ được nó, thì sau đó hắn có thể thoát khỏi nơi này không.
Nhoáng cái, Thẩm Lạc đã đi tới cửa thôn.
Ở cửa thôn, trên mặt đất, hai cây cọc gỗ giao nhau chặn phía trước, cảnh tượng y hệt lần đầu tiên hắn vào thôn.
Thẩm Lạc trông thấy cảnh này thì càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.
Đang định bước vào thôn, hắn như nghĩ tới điều gì, cúi người nhặt hai cọc gỗ lên, giắt bên hông rồi tiếp tục chạy về căn nhà có ánh đèn.
Hắn đi tới trước căn nhà, đầu tiên vốc một nhúm tàn hương ở ban thờ phía trước. Kế đó, hắn nhảy vọt tới cửa, không đợi máu tươi kịp chảy ra, vung chân đạp mạnh một cước lên cánh cửa gỗ.
‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa gỗ mở toang ra.
Cảnh tượng sau cánh cửa lại khiến hắn sững người.
Chỉ thấy một bé gái gầy gò, mặc đoản sam màu xám, chừng bảy, tám tuổi, trước ngực ôm một thùng gỗ đựng đầy máu tươi màu đen, tư thế như đang chuẩn bị đổ xuống bậu cửa.
Nhìn thấy Thẩm Lạc đột nhiên phá cửa xông vào, bé gái lộ vẻ hoảng sợ, lùi lại hai bước.
Thẩm Lạc nhanh chóng lấy lại tinh thần, không để ý bé gái mà đưa mắt quét vào trong phòng. Ánh mắt hắn rơi vào một góc căn phòng, nơi có thi thể một con chó mực lông lổm chởm nằm chết khô.
“Máu chó mực.” Thẩm Lạc nhìn thùng gỗ trong tay cô bé một chút, khẽ nhíu mày rồi đưa ánh mắt nhìn sang một hướng khác.
Kế bên con chó mực là một cái giường gỗ, trên đó một lão già tóc muối tiêu đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, trông như đang hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng còn một bàn thờ khác, trên đó nến đang cháy. Bàn thờ này thờ một bức tượng thần tí hon mình người đầu chó.
Ngoài ra, trên cửa sổ và khắp vách tường căn phòng đều có vết máu màu đen, trông như được bôi lên một cách cố ý.
Bản chuyển ngữ này thuộc về truyen.free, xin vui lòng không sao chép trái phép.