(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 131: Ngàn cân treo sợi tóc
Dù là thủy kiếm hay hồng quang, đều xuyên qua hắc khí mà chẳng gây ra chút tác dụng nào. Thân hình hắc giáp quỷ tướng nhanh chóng ngưng tụ lại, một bóng đen chợt lóe, lao thẳng về phía Lãng Sinh.
Lãng Sinh chẳng hề nao núng, vung chùy nghênh đón.
Lập tức, hai thân ảnh, một cam một đen, quấn quýt lấy nhau. Chùy ảnh bay lượn, đao quang xẹt qua, hắc khí cuồn cuộn, và tiên huyết cũng văng tung tóe.
Thân thể hắc giáp quỷ tướng liên tục bị đánh nát, nhưng hết lần này đến lần khác lại ngưng tụ trở lại, hoàn toàn không hề hấn gì.
Bề ngoài, Lãng Sinh dường như chiếm ưu thế, liên tục đánh tan thân thể quỷ tướng, thế nhưng vết thương trên người gã cũng ngày càng nhiều, động tác đã dần chậm lại.
"Tiếp tục thế này sẽ không ổn!" Thẩm Lạc có chút khẩn trương, nhưng ngự thủy thuật và đoản trùy căn bản vô dụng, nhất thời hắn cũng chẳng có biện pháp nào khác. Vì vậy, hắn chỉ đành kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, tiếp tục xoay sở với hắc giáp quỷ tướng.
Lúc này, Bạch Tiêu Thiên ở bên kia cũng đang rơi vào thế hạ phong. Kim quang chói mắt trên người y giờ đã ảm đạm đi nhiều, còn xuất hiện mấy vết thương.
Tuy rằng Bạch Tiêu Thiên mượn nhờ Hàng Thần Thuật, khiến thực lực tạm thời tăng lên Tích Cốc kỳ, nhưng đúng như Cổ Hóa Linh nói, do lực lượng không phải của bản thân nên khó mà khống chế một cách tự nhiên. Thế nên, khi đối mặt với đối thủ dùng sức mạnh thuần túy thì không vấn đề gì, nhưng Cổ Hóa Linh lại sở hữu thân pháp vô cùng linh động, khiến y căn bản không thể chạm tới góc áo đối phương. Ngược lại, Cổ Hóa Linh dù nhìn có vẻ hời hợt, nhưng công kích lại cực kỳ sắc bén, không ngừng dồn ép Bạch Tiêu Thiên lùi dần trên Bạch Ngọc Sách.
Một điều quan trọng khác là, gánh nặng của Hàng Thần Thuật đối với nhục thân và thần hồn cũng không nhỏ, vì thế, thời gian duy trì có hạn.
Trong lòng Bạch Tiêu Thiên trầm xuống, y hét lớn một tiếng, đại giản đỏ thẫm trong tay quét ngang, hỏa quang đỏ rực như sóng dữ cuồn cuộn cuốn về phía Cổ Hóa Linh.
Nhưng thân thể Cổ Hóa Linh thoăn thoắt lách trái tránh phải, sau đó xuyên thẳng về phía trước, dễ dàng né tránh một kích này, rồi nhanh như chớp xuất hiện ngay trước mặt Bạch Tiêu Thiên. Trong tay ả cầm Tam Tiêm Trảo Thứ, đâm thẳng vào lồng ngực y.
Bạch Tiêu Thiên vội vàng lùi về phía sau, trường giản trong tay y giương lên đỡ lấy Tam Tiêm Trảo Thứ.
Nhưng Cổ Hóa Linh theo sát không rời như hình với bóng, thừa lúc Bạch Tiêu Thiên còn đang ngăn chặn Tam Tiêm Trảo Thứ, ả lật tay thành chưởng, chìa một ngón tay ra. Kèm theo tiếng gió xé, ả lập tức điểm lên bụng Bạch Tiêu Thiên.
Một đám kim châm nhỏ màu đen bắn ra từ đầu ngón tay ả, đâm vào vầng kim quang quanh người Bạch Tiêu Thiên. Chúng bất ngờ xuyên thủng, chợt lóe lên rồi chui tọt vào đan điền ở bụng dưới của y.
Thân thể Bạch Tiêu Thiên bỗng run rẩy, sắc mặt lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán y chảy xuống. Y xoay mình, ngã quỵ xuống đất, vầng kim quang bao quanh cơ thể cũng chấn động kịch liệt rồi nhanh chóng yếu dần.
"Nể mặt Bạch gia, ta vốn không muốn truy cùng giết tận ngươi, nhưng thật có lỗi!" Cổ Hóa Linh miệng nói vậy, nhưng ra tay lại không chút chần chừ, bấm quyết, lại điểm thêm một chỉ.
Tam Tiêm Trảo Thứ tỏa ra ánh tím chói lọi, ngay lập tức lao về phía đầu Bạch Tiêu Thiên mà giáng xuống.
"Tên tặc tử phương nào, dám làm hại người Bạch gia ta, còn không dừng tay!" Ngay lúc này, một âm thanh như sấm rền từ đằng xa cuồn cuộn vọng tới.
Tiếng sấm còn chưa dứt, một đoàn thanh quang từ đằng xa đã như điện xẹt lao tới, dường như đã dùng Phi Độn Phù.
Thanh quang còn chưa kịp tới, một đoàn ánh sáng vàng đã bay tới trước tiên, vật thể bên trong có hình dáng mâm tròn. Nó xoay chuyển nhanh chóng, phát ra tiếng "ô ô" chói tai, lao thẳng vào đầu Cổ Hóa Linh.
Cổ Hóa Linh khẽ quát một tiếng, buông tha việc công kích Bạch Tiêu Thiên. Tam Tiêm Trảo Thứ rời tay ả bắn ra, lần nữa hóa thành một Tử Tinh Thiết Thủ, chụp về phía ánh sáng vàng.
Một tiếng "Keng" vang vọng.
Tử Tinh Thiết Thủ như một chiếc lá bị đánh bay, lại biến thành Tam Tiêm Trảo Thứ.
Cổ Hóa Linh nắm lấy trảo thứ, chợt cảm thấy một cỗ cự lực phản chấn như Thái Sơn đè xuống, lùi liên tiếp ba bước "đạp đạp đạp" mới miễn cưỡng đứng vững, pháp lực trong cơ thể thì như nước sôi cuộn trào.
Không chỉ vậy, bề mặt trảo thứ còn mờ ảo phủ thêm một vầng ánh sáng vàng, khiến nó trở nên nặng vô cùng, rất khó mà kiểm soát.
"Lạc Bảo Đồng Tiền! Quỷ Tam tướng quân, đó là Bạch Giang Phong, mau bỏ đi!" Đôi lông mày thanh tú của Cổ Hóa Linh nhíu lại, dùng toàn bộ pháp lực, miễn cưỡng thu Tam Tiêm Trảo Thứ lại.
Sau đó, thân hình ả bay vút lên trời, đôi cánh sau lưng ả sáng lên ánh tím rực, như đang bốc cháy. Rồi cả người ả lập tức hóa thành một đạo cầu vồng tím, nháy mắt đã vút đi xa, biến mất nơi chân trời.
Hắc giáp quỷ tướng đang giao thủ với đồng chùy bỗng nghe thấy tiếng Cổ Hóa Linh, khẽ hừ lạnh một tiếng, dường như có chút bất mãn. Nhưng nó vẫn khẽ lui lại, hóa thành một đạo hắc quang đuổi theo sát phía sau ả.
Vầng ánh sáng vàng trên trời không đuổi theo bọn Cổ Hóa Linh, mà lập tức hạ xuống bên cạnh Bạch Tiêu Thiên, một lão giả áo xám xuất hiện.
Người này khoảng năm, sáu mươi tuổi, thân hình thấp bé, gương mặt gầy guộc, tóc lấm tấm bạc, nhưng ánh mắt sắc nhọn, toàn thân toát ra một cỗ khí thế bức người.
Lão giả áo xám lập tức cúi xuống xem xét tình hình Bạch Tiêu Thiên, mà không hề để ý tới Thẩm Lạc đang ở trong hồ nước.
Thẩm Lạc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi xem xét thương thế Lãng Sinh.
Hiện giờ, toàn thân Lãng Sinh có hơn mười vết thương lớn nhỏ, tiên huyết xanh dính đầy toàn thân. Xem ra gã bị thương không hề nhẹ, dựng song chùy trước mặt, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Thẩm Lạc vội vàng đưa tay đặt lên lưng Lãng Sinh, truyền pháp lực tới.
Tinh thần Lãng Sinh vốn uể oải bỗng chấn động nhẹ, gã vận chuyển yêu khí trong cơ thể, một tầng lam quang bao phủ lấy gã, vết thương dù không khép miệng nhưng cũng đã ngừng chảy máu.
"Lãng Sinh, hôm nay vất vả rồi, hãy đi về nghỉ ngơi cho tốt." Thẩm Lạc buông tay ra, triệu hồi thủy động, đưa Lãng Sinh trở về.
Xong xuôi, Thẩm Lạc mới đi đến bên cạnh bờ.
Lúc này, ánh sáng vàng quanh thân Bạch Tiêu Thiên đã biến mất, y nằm vật ra đất. Mặt y vàng như đất, hàm răng cắn chặt, gân xanh nổi đầy trán, dường như đang vô cùng đau đớn.
Nhưng trên thân y vẫn còn sót lại vệt kim quang quỷ dị kia, tản mát ra pháp lực ba động chập chờn, rất hỗn loạn.
"Hàng Thần Thuật gây gánh nặng rất lớn cho thân thể, trong tộc sớm có quy định, cần phải đạt tới Tích Cốc kỳ mới được thi triển. Ngươi mới chỉ Luyện Khí kỳ lại thi triển thuật này, quả thực hồ đồ!" Hai tay lão giả áo xám đặt lên bụng dưới, tại đan điền của Bạch Tiêu Thiên, tỏa ra một tầng ánh vàng, trong miệng quát lên.
Sau một lát, một tiếng "xùy" vang nhỏ truyền ra.
Lão giả nâng bàn tay lên, nơi lòng bàn tay thình lình nằm gọn một cây kim châm nhỏ màu đen như sợi tóc.
"Đa tạ Tam gia gia." Vẻ đau đớn trên mặt Bạch Tiêu Thiên vơi đi nhiều, y thấp giọng cảm tạ.
"Đây là Huyền Âm Châm, ám khí thành danh của Linh Lung Tông, một loại ám khí độc môn, chuyên phá linh quang hộ thể, ác độc vô cùng. Nữ tử kia là người của Linh Lung Tông sao? Nhưng ta thấy hình như không phải Nhân Tộc." Lão giả áo xám lấy ra một hộp ngọc nhỏ, cẩn thận cất kim châm màu đen vào trong, sau đó lấy ra một viên đan dược trắng như tuyết, đưa Bạch Tiêu Thiên uống.
"Ánh mắt Tam gia gia thật tinh tường, người kia là Yêu Tộc, chứ không phải đệ tử Linh Lung Tông. Chuyện này cũng khá phức tạp, một lời khó nói hết..." Bạch Tiêu Thiên sắc mặt đã khá hơn nhiều, y ngồi dậy và nói.
"Nếu sự tình phức tạp, vậy hãy nói sau, trước tiên ta giúp ngươi hóa giải di chứng của Hàng Thần Thuật." Lão giả áo xám ngắt lời Bạch Tiêu Thiên, sau đó bàn tay đặt lên lưng y, trên đó lập tức hiện lên kim quang lóng lánh.
Bạch Tiêu Thiên vội vàng nhắm chặt mắt, vận chuyển công pháp, khí tức hỗn loạn trên người y chậm rãi bình phục lại.
Toàn bộ nội dung truyện này được biên soạn bởi truyen.free và không được phép sao chép.