Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 1: Thẩm Gia

Khục khục…khục khục…

Thẩm Lạc đang ngủ trên giường bỗng vô thức ho khan một tràng rồi giật mình tỉnh giấc. Hắn gấp gáp hít sâu mấy hơi, sau đó luồn tay xuống gối, lấy ra một cái bình nhỏ. Từ trong bình, hắn đổ ra một viên thuốc màu vàng, bé như hạt đậu tương, rồi bỏ vào miệng nuốt chửng.

Xong xuôi, hắn lặng lẽ ngồi tĩnh tọa một hồi lâu. Đến khi cảm giác khó chịu và cái lạnh buốt trong lồng ngực dần tan biến, hắn mới khẽ thở dài nhẹ nhõm.

Thẩm Lạc khẽ cười khổ, đoạn vươn tay lấy mớ quần áo xếp gọn gàng trên ghế, rồi chầm chậm mặc vào. Cùng lúc đó, ánh mắt hắn theo thói quen lướt qua bàn đọc sách ở góc phòng.

Trên bàn đặt một cuốn sách cũ kỹ đã ngả màu vàng ố. Trên bìa sách ghi năm chữ nhỏ, ngay ngắn, màu đen: ‘Xuân Hoa Dị Văn Chí’.

Thẩm Lạc khẽ nhíu mày, thu ánh mắt về rồi chầm chậm mở cửa bước ra khỏi phòng.

“Đại công tử.”

Ngoài cửa, một cậu người làm chừng mười hai, mười ba tuổi đã đứng chờ sẵn ở đó. Vừa thấy Thẩm Lạc bước ra, cậu ta lập tức tiến lên chào.

Nhìn xa hơn, thấp thoáng hiện ra một quần thể trạch viện đồ sộ, kéo dài liên miên. Mỗi công trình đều có ngói đỏ tường trắng, nếu tính cả phòng lớn nhỏ, số lượng phải lên tới bốn, năm mươi căn.

“Đêm qua ta ho tổng cộng mấy lần? Có động tĩnh gì khác không?” Thẩm Lạc liếc nhìn cậu người làm, thờ ơ hỏi.

“Đại công tử, tối qua người ho tổng cộng mười ba lần, ngoài ra không có âm thanh gì khác.” Cậu nhóc, đôi mắt thâm quầng vì thức đêm, luống cuống đáp, giọng điệu mang vẻ sợ sệt.

Thẩm Lạc gật đầu, không hỏi thêm gì, thế rồi cứ thế bước qua cậu người làm, đi thẳng về phía trước.

Cậu người làm vận y phục màu xanh, rất thức thời, lập tức theo sát phía sau.

Thẩm Lạc đi xuyên qua một dãy hành lang dài, một hoa viên rộng gần một mẫu, rồi đến một căn phòng trông như tiền viện.

Trước sảnh, hai vú già đang đứng đó, thấy hắn liền hấp tấp tiến lên hành lễ. Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi.

“Lạc nhi, con tới rồi đấy à? Tối qua con nghỉ ngơi thế nào, có tốt không? Mau tới uống chút canh nhân sâm này. Cha vừa dặn hạ nhân nấu riêng cho con đấy.” Từ trong sảnh, một giọng đàn ông trung niên mang theo sự ân cần truyền ra.

“Làm phiền cha phải lo lắng, con tối qua nghỉ ngơi rất tốt.” Sắc mặt Thẩm Lạc hơi đổi, cất tiếng đáp xong, liền bước vào đại sảnh.

Trong đại sảnh, một bàn tròn đã bày biện sẵn đầy những món ngon, xung quanh có vài người đang ngồi. Trên ghế chủ tọa, một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc đã điểm bạc nhưng sắc diện vẫn chưa thấy vẻ già yếu, đang ngồi.

Người trung niên này chính là cha Thẩm Lạc, Thẩm Nguyên Các, lúc này đang nhìn hắn với vẻ rất cao hứng.

“Lạc ca nhi đã dậy rồi đấy à! Tiểu Thúy, mau mang canh nhân sâm lên, chẳng nghe lão gia căn dặn hay sao?” Một người đàn bà tướng mạo xinh đẹp, đầu đội đầy trang sức châu ngọc, thấy Thẩm Lạc liền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói.

“Làm phiền Nhị nương.” Thẩm Lạc hờ hững nhìn người đàn bà rồi cúi đầu đáp lễ.

“Đại ca.”

“Đại ca.”

Hai người, một thiếu niên, một thiếu nữ, đang ngồi cạnh vị phu nhân kia, đứng dậy cúi đầu vấn an Thẩm Lạc. Hai đứa nhỏ này chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt có ba, bốn phần giống hắn. Hiển nhiên, đây chính là hai người em cùng cha khác mẹ với Thẩm Lạc: nam là Thẩm Từ, nữ là Thẩm Mộc Mộc.

Thẩm Từ và Thẩm Mộc Mộc là hai anh em sinh đôi, nhưng phản ứng của chúng với Thẩm Lạc lại rất khác nhau.

Người đệ đệ Thẩm Từ nhìn hắn với ánh m���t né tránh, chẳng khác mấy so với những hạ nhân.

Còn muội muội Thẩm Mộc Mộc, sau khi chào hỏi xong thì cả người cứ bồn chồn không yên, tựa như muốn mở miệng hỏi đại ca Thẩm Lạc điều gì đó, có điều, cô bé liếc nhìn Thẩm Nguyên Các rồi lại do dự không dám.

Thẩm Lạc ngồi xuống, uống bát canh sâm do nha hoàn vừa bưng lên. Kế đó, hắn ăn thêm vài miếng thức ăn rồi nhíu mày, đặt đũa xuống, không ăn thêm nữa.

“Lạc nhi, nếu ăn xong rồi thì theo cha tới thư phòng. Cha có chuyện làm ăn cần bàn giao cho con.” Thẩm Nguyên Các thấy thế thì trong bụng càng thêm lo lắng, nhưng không nói thẳng mà lái sang chuyện khác.

Thẩm Lạc gật đầu, hướng về phía vị phu nhân kia lên tiếng cáo lui rồi theo Thẩm Nguyên Các rời khỏi đại sảnh.

Vị phu nhân trông thấy thế thì sắc mặt có phần khó coi. Trong khi đó, Thẩm Từ lại khó che giấu vẻ hâm mộ trên khuôn mặt. Trái lại, Thẩm Mộc Mộc thì chu đôi môi nhỏ nhắn, tỏ vẻ vô cùng bất mãn vì cha và đại ca Thẩm Lạc đã ăn xong rồi bỏ đi nhanh đến vậy.

“Lạc Nhi, tối qua thực sự không có chuyện gì sao?” Thẩm Nguyên Các vừa vào thư phòng, ngồi xuống, liền quan tâm nhìn Thẩm Lạc dò hỏi.

“Cha yên tâm, tối qua đúng là không có việc gì, ‘việc đó’ cũng không tái diễn. Chỉ là thân thể con ngày càng không ổn, dù có Kim Hương Ngọc do con tự chế, e rằng tối đa cũng chỉ trụ thêm được vài năm. Thân thể này giờ căn bản thuốc men bình thường không còn hiệu nghiệm gì nữa rồi.” Thẩm Lạc lắc đầu đáp.

“Ài, Lạc nhi con đúng là lắm bệnh nhiều họa. Vốn dĩ khi mẹ con mang bầu bị động thai, nên con từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật liên miên. Những năm qua lại hết lần này đến lần khác gặp phải Tà túy (1) quấn thân, khiến bệnh tình giờ càng thêm trầm trọng. Nếu chẳng may con có mệnh hệ gì, cha làm sao dám đối mặt với mẹ con dưới suối vàng? Ngày trước cha đã hứa với mẹ con, nhất định phải chăm sóc con thật tốt…” Thẩm Nguyên Các thở dài một tiếng, trên mặt hiện lên nét khổ sở.

“Cha nghĩ lạc quan lên chút đi. Nếu không phải vì con mắc bệnh mãn tính mà học y thư, chế ra được Kim Hương Ngọc và nhiều loại dược hoàn khác, thì Thẩm gia ta làm sao có được sản nghiệp to lớn như bây giờ? Coi như chúng ta trong họa có phúc vậy.” Thẩm Lạc mỉm cười đáp.

“Cũng phải, hiện tại ở huyện Xuân Hoa khi nhắc tới Thẩm gia Y quán và Thẩm gia dược điếm, có ai mà không biết, ai không hay. Thậm chí huyện lệnh Vương đại nhân giờ cũng rất coi trọng chúng ta.” Thẩm Nguyên Các nghe xong mấy lời ấy, tinh thần phấn chấn hơn một chút.

“Đó cũng là nhờ phụ thân đại nhân khéo xử thế, mang một lọ Kim Hương Ngọc biếu Vương đại nhân, giúp y trị dứt bệnh lao cho con trai độc nhất. Nếu không nhờ thế thì với khối tài sản Thẩm gia hiện có, ắt hẳn đã sớm gặp phải rắc rối rồi.” Thẩm Lạc mặt không đổi sắc, nói vài lời tâng bốc cha mình.

“Ha ha, cái này là do cha và con phụ tử đồng tâm, mới khiến Thẩm gia kiến tạo được sản nghiệp to lớn thế này. Đáng tiếc chính là con lại không muốn nổi danh, cha chỉ đành đem công lao phối chế dược hoàn của con nói là vô tình phát hiện phương thuốc cổ truyền. Chuyện này chỉ có cha và con biết, ngay cả Nhị nương và hai đứa em con, cha cũng không nói nửa lời. Thế nên nếu bình thường Nhị nương có gì đắc tội với con, cha mong con vì mặt mũi của cha mà đừng để bụng. Nhị nương con dù sao cũng xuất thân trong gia đình nhỏ, tóc dài, kiến thức ngắn.” Thẩm Nguyên Các cười ha ha mấy tiếng, đoạn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, do dự một lúc rồi mới nói ra.

“Cha, con sao lại để bụng chuyện của Nhị nương. Huống hồ nếu con không còn ở đây, Thẩm gia phải nhờ nhị đệ chèo chống. Tâm nguyện lớn nhất của con hiện giờ chính là có thể loại bỏ dứt điểm tà túy trên người. Bằng không thì chẳng cần chờ đến vài năm nữa, con đã đi gặp ông bà rồi.” Thẩm Lạc im lặng một chút, đoạn không khỏi cười khổ đáp.

“Con nói thế cha cũng yên tâm phần nào. Dù sao thì gia đình hòa hợp vạn sự hưng. Thân thể con giờ thế nào rồi? Cha nhớ lần phát tác gần nhất là cách đây bảy ngày thì phải?” Thẩm Nguyên Các mặt mày vừa giãn ra, nhưng lại lập tức nhăn lại, lo lắng truy hỏi.

“Vâng, lần phát tác trước con suýt nữa bóp chết vị Hoàng đại tiên kia rồi. Năm trước, cái tên tự xưng La Hán Kim Thân Kim Quang hòa thượng kia cũng bị con lúc phát tác đập cho tơi tả. Bọn chúng cơ bản chẳng biết chút pháp thuật nào, hoàn toàn là phường giang hồ bịp bợm.” Thẩm Lạc sầm mặt lại, oán hận đáp.

“Nhưng mà Hoàng đại tiên với Kim Quang hòa thượng đã là Khu ma nhân (2) nổi danh nhất mấy huyện gần đây rồi. Họ đã như thế, thì những kẻ khác càng chắc chắn là phường giả danh lừa bịp hơn. Hay là để cha phái người đi Châu Thành thử tìm xem?” Thẩm Nguyên Các nghe xong cũng đành bất đắc dĩ.

“Không cần. Đường đi Châu Thành quá xa, hơn nữa con không rành rẽ nơi đó, làm sao tìm được Khu ma nhân? Cứ cho là tìm được thì tám, chín phần mười cũng là hạng lừa đảo như Hoàng đại tiên. Con hiện giờ thời gian giữa hai lần phát tác càng lúc càng ngắn, cơ bản không đợi được lâu đến thế.” Thẩm Lạc quả quyết cự tuyệt ngay lập tức.

“Thế ý Lạc nhi là…” Với người con mà mình cũng hiểu rõ đôi phần, Thẩm Nguyên Các nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc.

Chú giải:

1. Tà Túy: Ở đây có thể hiểu là gốc bệnh, là tà vật quấn thân khiến cơ thể không được khỏe mạnh. 2. Khu ma nhân: Người trừ ma, thầy mo.

Bản văn được biên tập bởi truyen.free và thuộc quyền sở hữu của trang này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free