Đại Lục Liên Hoa - Chương 2: Nhờ.
Nghe nói một hồi, Trương Vệ không hiểu ý của Kinh Như Tuyết đương nói về vấn đề gì. Bèn thắc mắc hỏi:
"Tuy tỷ nói vậy, nhưng đệ lúc này chu thiên còn chưa mở. Lấy gì đến tu dưỡng kinh mạch."
Nói qua một chút.
Thực tế, việc tu luyện kinh mạch chỉ diễn ra khi tu hành giả đạt đến cảnh giới Kỳ, tức là công pháp đã tu luyện đến tầng 26 trở lên, tuy nhiên lúc này Trương Vệ mới chỉ đạt đến 23 tầng, còn thiếu những ba tầng nữa mới mong đạt đến cảnh giới kế.
Nghe vậy, Kinh Như Tuyết bắt chéo chân. nói:
"Đệ nói xem."
Trương Vệ mơ hồ, vẫn không hiểu được điều mà Kinh Như Tuyết muốn truyền tải cho bản thân. Nên vội ngồi xuống bên cạnh hắn, giọng điệu nhẹ nhàng nũng nịu nói:
"Như Tuyết đại nhân, xin người đấy, có gì thì cứ nói thẳng ra đi. Tiểu đệ học vấn nông cạn, không thể hiểu được những điều ấy."
Nghe giọng điệu của Trương Vệ khiến Kinh Như Tuyết không nhịn nổi cười, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra nghiêm túc nói:
"Đệ còn nhớ tu vi đan không."
Được gợi nhắc, Trương Vệ như bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Liền mỉm cười thật đậm.
"Vậy đã đến lúc đệ đã được dùng đến nó."
Kinh Như Tuyết gật đầu ngầm thừa nhận.
"Hừm, hiện giờ ta không tiện nói rõ, để tránh đệ có những ngày nghỉ không được trọn vẹn. Vậy nên trước mắt cứ về tận hưởng khoảng thời gian bên người thân đi. Sau đó thì quay lại đây."
Sau đó hắn phẩy tay biến ra một mẫu giấy đặt ngay trước mặt chàng và nói tiếp:
"Giữ nó, rảnh rỗi thì lấy ra đọc sau đó thì làm theo những thứ mà ta đã dặn."
Trương Vệ nhìn thấy mẫu giấy thì tạm thời không hiểu chuyện gì. Nhưng cũng gật đầu vâng dạ rồi gập nó lại làm bốn cất vào trong người. Lúc này, Trương Vệ cảm thấy không còn gì để lưu lại nữa, đến lúc phải quay về rồi.
Nên liền đứng lên chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên chàng nhớ đến một chuyện. Liền buộc miệng nói ra:
"Còn một chuyện nữa..."
Giọng nói khá lớn, khiến Kinh Như Tuyết phần nào giật mình. Hắn đang định cầm ly trà lên đặng thưởng thức, vì thế mà phải ngừng lại đôi chút:
"Có gì thì bình tĩnh mà nói, đệ cứ làm như chuyện kinh khủng lắm vậy."
Chuyện mà Trương Vệ muốn nói lúc này quả thật cực kỳ hệ trọng. Vốn dĩ chàng chính là thế hệ tiếp theo của Trương Gia Bảo. Gia tộc này vốn là hậu duệ của Viêm Đế, từ xưa đến nay chú trọng việc truyền ngôi cho những người sở hữu công pháp của gia tộc.
Không phải là họ không muốn truyền cho những tộc nhân học hỏi những công pháp ngoại, tuy nhiên thứ họ cần chính là bản sắc Viêm Đế, buộc người đứng đầu gia tộc phải nắm Hỏa hệ trong lòng bàn tay. Không hề có ngoại lệ.
Phải nói rằng, hiện giờ Trương Vệ đang theo học công pháp của Kinh Như Tuyết. Hiển nhiên đó là công pháp ngoại bang, mục đích của chàng chính là vị trí bảo chủ cao quý. Đương nhiên điều này đối với chàng cực kỳ bất lợi.
Rập... rập.
Chàng liền trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, trực tiếp quỳ xuống đối diện với Kinh Như Tuyết. Điều này khiến hắn ngạc nhiên, nhất thời không nắm rõ tình trạng của chàng.
Rất nhanh Trương Vệ cúi đầu nói:
"Đệ biết, tỷ đã tốn công sức vì đệ rất nhiều. Nhưng... phải nói rằng đệ..."
"Xích Hỏa Công đúng chứ."
"Hả!"
Trương Vệ chưa kịp nói gì, thì Kinh Như Tuyết đã vội ngắt lời. Đối với chuyện mà Trương Vệ xem như hệ trọng này, trong con mắt hắn dường như chỉ là con số không.
"Nên nhớ, ta là ai!"
Nói đoạn, hắn đứng lên tiến đến trước mặt chàng. Rồi tiếp:
"Đối với ta mà nói, công pháp của Trương gia cũng chỉ là rác phẩm. Tuy nhiên vì đệ ta có thể nghịch chuyển càn khôn, đổi trắng thay đen chỉ là việc cỏn con. Đệ hà tất phải quỳ trước ta."
Vừa nói hắn vừa đỡ chàng dậy.
"Dưới gối người đàn ông có dát vàng, không nên tùy tiện quỳ gối lung tung."
Trương Vệ được hắn đỡ lên đối diện đứng đối diện, mắt đối mắt. Nhờ đó chàng đã cảm nhận được sự chân thành xuất phát từ nơi đối phương, khiến chàng cảm thấy người trước mặt thành tâm muốn giúp đỡ mình.
Điều đó khiến chàng cảm kích đến mức sắp rơi lệ, khóe mắt theo đó mà đỏ ửng lên:
"Ân nghĩa này, Trương Vệ nguyện hết lòng báo đáp."
Dứt lời, chàng muốn quỳ bái Kinh Như Tuyết thêm lần nữa, tuy nhiên đã được hắn ngăn lại:
"Ể."
Khi ngăn được ý định của chàng rồi thì hắn bình thản nói tiếp:
"Chuyện của đệ, ta sẽ đứng ra lo liệu trên cương vị của một người tỷ tỷ lo cho tiểu đệ của mình. Vậy nên đừng lo gì cả, đệ không nợ ta bất kỳ điều gì. Đây là điều mà ta phải làm."
Nói đoạn, hắn buông tay của chàng ra. Sau đó xoay người khoác tay ra sau lưng nói tiếp:
"Còn giờ hãy về đi, trời sắp tối rồi. Để ta sai Địa Linh đưa đệ ra ngoài."
Thấy việc của mình, đều đã được Kinh Như Tuyết đảm đương và lo liệu, Trương Vệ không còn biết nói gì hơn. Chàng cúi đầu cảm tạ hắn một cái rồi nói:
"Vậy đệ đi đây."
Dứt lời, Trương Vệ liền rời đi. Để lại Kinh Như Tuyết lặng lẽ nhìn theo bóng lưng chàng dần khuất bóng, bấy giờ hắn chợt thở dài một hơi, nói nhỏ chỉ để bản thân nghe thấy:
"Thời gian đúng là trôi nhanh thật, mới ngày nào tiểu tử đó còn chạy theo mình. Một tiếng tỷ, hai tiếng tỷ ngân nga không ngớt. Chớp mắt một cái nó đã mười tám, sắp bước vào giai đoạn trưởng thành của đời người...Khoảng thời gian đó cứ ngỡ như mới chỉ hôm qua."
Phải nói rằng, với vóc dáng của hắn lúc này mong manh chả khác gì một nữ nhân. Chả trách Trương Vệ lại gọi hắn bằng một danh xưng như thế. Những thứ còn lưu lại là khuôn mặt ấy, cũng đừng vội nghĩ nó thuần là nam nhân. Sở dĩ hắn xả tóc dài mà không buộc lên nhằm để che đi những khuyết điểm không đáng có, đồng thời khiến người khác nghĩ hắn là nhi nữ.
Khi ở một mình, Kinh Như Tuyết chẳng biết làm gì, nên đành ngã lưng ra ghế đá. Sau đó thì lười nhác, hóa ghế thành giường mà nằm luôn ở đấy.
Nhờ đó hắn có thể đưa ánh nhìn về phía cánh rừng anh đào trước mắt, rồi chìm đắm trong những luồng gió nhẹ mà ngủ th·iếp đi.
Trang viện của Kinh Như Tuyết có tên gọi là Vấn Lạc Nhai nằm sâu bên trong Ẩn Quỷ Cốc.
Tương truyền nơi đây, hàng triệu năm về trước là nơi giao thoa của tinh hoa nhật nguyệt và còn là nơi Giao Long cư ngụ.
Trãi qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ trong suốt chiều dài lịch sử đã khiến nơi này từ lâu đã không còn được biết đến và dần lui vào quên lãng. Sau này cùng với truyền thuyết và tên gọi của nó cũng đã phần nào khiến nơi đây càng trở nên huyền bí.
Vì lẽ đó, Kinh Như Tuyết đã chọn nơi này làm chốn cư ngụ nhằm tránh khỏi những đấu đá của thiên hạ, yên bình mà hưởng thụ cuộc sống.
Dù thời gian đã bỏ quên nơi này vào tiềm thức nhưng không có nghĩa là không có kẻ sẽ đến viếng thăm. Vì thế, nhằm tránh khỏi những đối tượng không mời mà đến, hắn đã tạo nên một kết giới vô hình bao quanh nơi này.
Ngoại trừ những người được hắn cho phép ra thì hầu như không một ai biết đến nơi đây.
Bên cạnh đó còn có một lớp phòng thủ đặt biệt ở bên ngoài Vấn Lạc Nhai. Chính là những hoang thú với thực lực cực cao, khát máu và cuồng chiến luôn chực chờ nuốt chửng những kẻ đi lạc. Thế nên có thể nói rằng Vấn Lạc Nhai là một pháo đài bất khả x·âm p·hạm.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm.
Ánh sáng từ vần trăng tròn bên trên chiếu rọi xuống không gian tĩnh lặng và đen tối của Vấn Lạc Nhai một chút điểm sáng.
Không gian cùng thời gian cứ lặng lẽ trôi dần, mặt trăng cũng chầm chậm di chuyển lên cao. Khi khoảng cách của trang viện so với mặt trăng kết hợp tạo nên một góc hai mươi lăm độ.
Thì đã có chuyện không ngờ đã xảy đến.