Đại Đạo Chi Thượng - Chương 665: Phốc~ Chít Chút
Phương Chính không nghĩ tới Thẩm Ái Gia lại vì một câu nói như vậy mà đánh đứa nhỏ, muốn ngăn cũng không kịp.
Không đợi Phương Chính lên tiếng, Thẩm Ái Gia đã kéo tiểu nha đầu lại, nghiêm giọng khiển trách:
"Người lớn nói chuyện, trẻ con chớ xen mồm! Mệt thì đi ngủ, khát thì uống nước, đói thì cũng có bánh bao!"
Thẩm Ái Gia răn dạy, tiểu nha đầu lập tức bị dọa cho không dám nói tiếp nữa. Nó ôm lấy cái mặt đau rát, trở về trong lều vải. Cả người co cuộn lại, không dám ló ra ngoài nữa.
Phương Chính nhìn hai đứa nhỏ đáng thương mà đau lòng, đang muốn nói gì đó.
Thẩm Ái Gia đã cố gượng cười với Phương Chính:
"Pháp sư, thực sự không cần đâu ạ. Chúng tôi quen với màn trời chiếu đất rồi, không cần phiền mọi người. Mọi người cho chúng tôi một công việc, chúng tôi đã rất thỏa mãn rồi."
Phương Chính há hốc miệng, muốn nói gì đó.
Đột nhiên hắn chợt nghe tiếng động cơ từ xa xa. Phương Chính có chút lạ lẫm với âm thanh này, nhưng mấy người Chu Tử Thiện, Thẩm Ái Gia lại rất quen thuộc, cảnh giác nhìn về phía có tiếng động. Ngay cả hai đứa nhỏ trong lều cũng thò đầu ra:
"Lại là đại quái vật này!"
Kết quả, bị Mã Tĩnh Như trừng mắt một cái, dọa cho chúng thụt đầu về.
Chỗ này cách thôn rất xa, nhưng địa thế bằng phẳng, tầm mắt thoáng đạt. Cho nên mọi người đều có thể nhìn thấy một chiếc máy gặt liên hợp mới tinh, trên xe còn treo vải đỏ, đang ầm ầm đi tới. Thậm chí Phương Chính có thể nhìn thấy Dương Bình đang đứng trên xe, vừa đi vừa hô cái gì đó. Mấy người Tống Nhị Cẩu, Tôn Tiền Trình đã ra tiếp đón.
Năm nay thôn Nhất Chỉ mới khá lên, một cái máy gặt tầm hai mươi vạn, được hỗ trợ một phần thì cũng còn mười mấy vạn. Cái giá này, đối với thôn dân Nhất Chỉ thôn trước kia, quả thực không dám tưởng tượng. Năm ngoái thôn Hồng Nham mua một cái, khoe khoang khắp nơi, khiến không ít thôn hâm mộ. Bây giờ thôn Nhất Chỉ có tiền, tự nhiên phải mua cái máy này về trước tiên. Các thôn dân đều vui vẻ nghênh tiếp.
Phương Chính có thể cảm nhận được ánh mắt ảm đạm thấy rõ của đám người Chu Tử Thiện. Có điều, trong đó càng có nhiều vẻ kiên nghị hơn. Họ quay người vung liềm, tốc độ càng nhanh hơn trước.
Hai đứa nhỏ thành thật vào trong lều nghỉ, Thẩm Ái Gia cùng Mã Tĩnh Như cũng xuống ruộng gặt cùng.
Phương Chính cùng đám Hồng Hài Nhi đứng trên bờ nhìn, nhìn mấy bóng người vung vẩy liềm trong tay, thu gặt cây lúa.
Phương Chính như thấy được vẻ ngấn lệ của Thẩm Ái Gia. Hiển nhiên, tát tiểu nha đầu một cái, bản thân Thẩm Ái Gia cũng đau lòng. Trên đời này có cha mẹ nào mà không thương con? Có đứa con nào mà không phải cha mẹ dứt ruột đẻ ra? Nhưng, cha mẹ nào cũng hiểu, trẻ nhỏ cần phải dạy, không dạy sẽ thành hư. Thẩm Ái Gia này, nhìn cũng biết là chưa từng đi học, không có nhiều văn hóa. Thứ giáo dục của cô chỉ có một cái tát như vậy, dùng cái tát này để dạy, một số lúc, không thể nói lung tung.
Phương Chính có thể thấy được, Thẩm Ái Gia cũng muốn được ở trong nhà ấm, nhưng cô không dám. Cô sợ nếu làm như vậy, sẽ bị nói là yêu sách quá nhiều, khiến cho mất việc. Công việc, thực sự đã trở thành thứ quá quý giá với cô. Cho nên, một yêu cầu hợp lý như thế, cô cũng không dám nói ra.
Tương tự, vì mấy người Thẩm Ái Gia rất coi trọng công việc, cho nên đều rất cố gắng. Họ muốn làm một mạch tới tối, rồi đợi trời sáng lại lập tức làm luôn. Bọn họ dùng hành động thực tế để nói với mọi người giá trị của bản thân, chứng minh họ không phải người vô dụng, kém hơn máy móc. Máy móc nhanh, nhưng bọn họ càng cần cù hơn! Máy móc năng suất, thì bọn họ càng siêng năng, càng trách nhiệm hơn!
Hồng Hài Nhi nhịn không được mà nói:
"Sư phụ... bọn họ cố gắng như vậy, sao còn nghèo như thế? Không phải Phật nói nhân quả sao, bọn họ gieo nhân cố gắng, nhưng gặt quả..."
Phương Chính xoa xoa đầu Hồng Hài Nhi:
"Có một số lúc, cố gắng nhất định sẽ thu được quả ngọt, đây là nhân quả. Nhưng cách cố gắng khác nhau, quả ngọt thu được cũng khác nhau. Tựa như một cộng một vĩnh viễn không thể bằng ba vậy, cố gắng một cách mù quáng, sẽ dẫn tới lạc lối, hoặc con đường tuy không lạc, nhưng đường tiếp theo càng lúc càng hẹp. Cố gắng thế nào, kết quả cũng chỉ có hạn. Ngược lại, có những con đường mới đầu rất hẹp, nhưng sau đó càng đi càng rộng. Lúc đó cố gắng, tự nhiên sẽ thu được kết quả lớn. Có đôi khi, lựa chọn quyết định cố gắng, nhưng có lựa chọn là không có cố gắng, thì cũng sẽ không thu được gì. Chọn một con đường chính xác, lại cố gắng phấn đấu, xác suất thành công sẽ lớn hơn."
"Lớn hơn... nói cách khác, cố gắng chưa chắc sẽ thành công? Vậy..."
Hồng Hài Nhi có chút khó tiếp thu.
Phương Chính cười nói:
"Thất bại là mẹ thành công, cố gắng nắm mục tiêu là thành công, mà thất bại cũng là một bộ phận của cố gắng. Nếu như ngay cả thất bại cũng không chịu được, con sao có thể nói bản thân đã cố gắng?"
Hồng Hài Nhi sờ sờ cằm:
"Có chút đã hiểu. Có điều, sư phụ, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy thôi sao?"
Phương Chính vỗ vỗ đầu Hồng Hài Nhi:
"Còn nhớ trước khi xuống núi, vi sư đã nói gì không?"
"Làm việc! Ai làm nhiều thì tối thêm cơm!"
Con sóc lập tức lên tiếng, sau đó hét lớn:
"Con muốn giúp đỡ, xem đây!"
Nói xong, con sóc nhảy ra ngoài, lăng không một vòng, rơi xuống đất!
Phốc~ chít chít!
"Sư phụ, Tịnh Khoan biến mất..."
Con khỉ nhấc mí mắt, nhìn vũng bùn bị con sóc tạo ra, nói.
Sau một cái nháy mắt, đã thấy một cái đầu nhô ra khỏi vũng bùn. Cái đầu nhỏ vừa chui lên liền lại chìm xuống, đồng thời kêu:
"Sư phụ... cứu mạng... thối quá..."
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, kéo con sóc từ vũng bùn ra. Lông tiểu gia hỏa này là lông xám phối thêm trắng, mặc dù không lộng lẫy, nhưng cũng rất đẹp. Nhất là lông còn bồng bềnh, nhìn như quả bóng, rất đáng yêu. Nhưng lần này ngoi lên từ bùn nhão, toàn thân ẩm ướt, lông bám vào da, lại còn một màu đen nhánh, xấu tới không thể xấu hơn.
"Sư phụ..."
Con sóc tội nghiệp nhìn Phương Chính, muốn tìm chút đồng tình.
Phương Chính điểm lên đầu tiểu gia hỏa:
"Lần sau trước khi kích động, thì nghĩ xem có làm được không trước đã. Nếu không lòng tốt sẽ thành việc xấu, có biết không?"
Con sóc liên tục gật đầu.
Lúc này, một cái đầu nhỏ ló ra khỏi lều. Tiểu nha đầu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của con sóc, lập tức cầm một bình nước chạy tới:
"Pháp sư, sóc nhỏ thật đáng thương, con có thể tắm giúp nó được không?"